Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 14: Không Cần Nhất Là Sự Quan Tâm Của Anh



Editor: tamthuonglac

"Chị Tử Kỳ, tổng giám đốc chờ chị ở bên trong."

Tiêu Tiêu đem bản kế hoạch sản xuất đưa cho Cận Tử Kỳ đồng thời cũng tặng kèm một câu nhắc nhở.

Tay Cận Tử Kỳ đang lật xem bản kế hoạch dừng lại, nâng mắt nhìn phòng làm việc trước mặt của mình đóng chặt.

Cô dĩ nhiên hiểu rõ "Tổng giám đốc" này là chỉ ai: bốn năm nay kẻ bạc tình tổn thương Cận Tử Kỳ trong miệng Tiêu Tiêu, vì tình yêu dũng cảm quên mình đích thực khí phách trong mắt mọi người -- Tô Hành Phong.

Cận Tử Kỳ vỗ vỗ cặp văn kiện nhìn Tiêu Tiêu giương mắt nhìn phòng làm việc, lập tức đi thẳng đến phòng làm việc của mình.

Mặc dù Tô Hành Phong từng mang đến cho cô tổn thương trầm trọng như vậy, Cận Tử Kỳ vẫn không lựa chọn rời đi khỏi Phong Kỳ.

Ngược lại, cũng có lẽ vì áy náy, Tô Hành Phong dành cho Cận Tử Kỳ quyền lực cũng ngày càng lớn hơn.

Trong phút chốc khi đẩy cửa vào, Cận Tử Kỳ liếc nhìn văn bản quyết định kế hoạch đóng phim mới nhất trong tay.

Thực ra cô có điểm hiếu kỳ, lần này Tô Hành Phong lại là vì cái gì?

Chuông gió treo lơ lửng bên cạnh cửa theo động tác đẩy cửa của Cận Tử Kỳ thoáng vang lên, âm sắc tinh khiết ưu nhã.

Vốn đứng lặng im trước cửa sổ sát đất tại tầng hai mươi chín người đàn ông nghe tiếng quay người lại, nhìn thấy Cận Tử Kỳ khoé miệng hơi cong:

"Nghe Tiêu Tiêu nói em có việc đi ra ngoài, nên tự sắp xếp ở chỗ này chờ em."

Cận Tử Kỳ nhìn Tô Hành Phong đắm chìm giữa sắc vàng kim của ánh mặt trời, đáp lại chỉ khẽ cười, rồi đi lên trở lại bàn làm việc của mình ngồi xuống, bắt đầu chuyên chú xử lý văn kiện chồng chất trên bàn.

"Tối hôm qua... Bác trai sắp xếp cho em đi xem mắt?"

Hai tay Tô Hành Phong đút vào trong túi quần tây, ánh mắt đối diện với cô.

Ánh mặt trời phủ lên hàng mi anh, tạo thành bóng mờ, cũng che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt anh.

Tay Cận Tử Kỳ đang ký tên xuống dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Tô Hành Phong cao to anh tuấn, giương giương khóe môi:

"Nếu như là việc riêng, để sau giờ làm hãy nói, bây giờ tôi phải làm việc,Tô tổng."

Sau khi nói xong, Cận Tử Kỳ một lần nữa lại vùi đầu vào văn kiện, chẳng qua còn chưa đặt bút xuống viết, bút ký tên trong tay bất thình lình đã bị một bàn tay to đưa qua giữ lấy:

"Tử Kỳ, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Cận Tử Kỳ rút tay của mình về không để lại dấu vết, chỗ sau khi bị Tô Hành Phong đụng vào dư lại chút ấm áp, rất nhẹ không thể nhận ra, chân mày nhíu chặt, lập tức đẩy văn kiện qua một bên:

"Vậy thì tận dụng thời gian mà nói đi, mặc dù tôi không biết giữa chúng ta có cái gì hay để nói ."

Tô Hành Phong nhìn chằm chằm nằm bút ký tên trong lòng bàn tay mình một hồi, sau đó tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ:

"Tử Kỳ, em nhất định phải nói chuyện như vậy với anh sao?"

"Anh là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, không nói như thế vậy muốn nói như thế nào?" Cận Tử Kỳ vừa xem hợp đồng trên máy vi tính vừa không đếm xỉa tới mà trả lời: "Những năm này chúng ta không phải đều nói chuyện như vậy sao?"

Bàn tay Tô Hành Phong đang cầm bút ký tên khẽ siết chặt, chuyển mắt nhìn nghiêng một bên mặt Cận Tử Kỳ đang làm việc rất nghiêm túc cẩn thận:

"Mấy năm nay... Em đã thay đổi không ít, Tử Kỳ."

"Là người ai cũng sẽ thay đổi, chẳng lẽ anh tìm đến tôi chính là vì muốn nói cho tôi biết điều này?"

Cận Tử Kỳ vừa nói xong thì đứng dậy đi đến tủ kính cất túi văn kiện, lại bị Tô Hành Phong đã ngăn lại bước chân:

"Tử Kỳ, nghe nói tối hôm qua đối tượng em hẹn là thiếu gia Cao gia, cuộc sống ở bên ngoài của anh ta buông thả, anh hi vọng em suy nghĩ thận trọng," Đôi mắt đen của Tô Hành Phong thoáng hiện lên một chút áy náy dịu dàng, "Anh không muốn........ nhìn thấy em lại chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."

Cận Tử Kỳ nhìn sang Tô Hành Phong dò xét, sau đó dời đi ánh mắt rồi nhoẻn miệng cười cười:

"Tổn thương lớn hơn nữa tôi cũng có thể chịu đựng được, anh cảm thấy tổn thương nhỏ cỡ hạt mè hạt đậu có thể đánh sụp tôi sao? Huống chi........Tôi không cần nhất chính là sự quan tâm của anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.