Cận Tử Kỳ lúc này mới chú ý tới cách ăn mặc của lão già, ngoại trừ chân mang một đôi giày da, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ một cái quần ngắn tứ giác, đúng là giống như bị người ta cưỡng chế kéo tới.
Lão già thấy Cận Tử Kỳ kinh ngạc quan sát, giận cá chém thớt nên đoạt lấy dụng cụ chữa bệnh trong tay bác sĩ trẻ tuổi, vừa căn dặn Cận Tử Kỳ nằm xong vừa để cho bác sĩ trẻ tuổi đi chuẩn bị rửa ruột cho Cận Tử Kỳ.
"Vâng, viện trưởng, tôi lập tức cho người phòng thiết bị đi chuẩn bị."
Viện trưởng? ! Cận Tử Kỳ có chút hoài nghi thính giác của mình, ông già trước mắt này là viện trưởng?
Ông già khinh miệt nghiêng mắt nhìn mặt Cận Tử Kỳ đầy nghi ngờ, biểu tình trên mặt "Không kiến thức, thật đáng sợ".
Sau đó quay đầu trừng mắt nhìn ra cửa, cơn tức giận bốc lên vùn vụt: "Cũng không biết tiểu tử này từ chỗ nào mà hỏi thăm được địa chỉ nhà ta, ôi cái cửa đáng thương của nhà ta, bị tiểu tử này vừa gõ vừa đá vừa đạp, chỉ thiếu điều không dùng tới cưa điện!"
"Chẳng lẽ không biết tối hôm qua ta trực ban cực kỳ mệt mỏi sao? Ngay cả giấc ngủ yên bình cũng không cho!"
Giữa lúc viện trưởng thao thao bất tuyệt Cận Tử Kỳ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh cửa, anh tuấn gọn gàng, dáng vẻ cao ngất, ánh sáng hơi mờ tối che giấu đi biểu tình trên mặt hắn.
Cô đặt áo khoác âu phục ở bên giường, vẫn còn mang theo hơi ấm của mình, đó là của Tống Kỳ Diễn khoác lên trên người cô.
Cận Tử Kỳ kìm lòng không đặng giương lên khóe miệng, bàn tay giấu ở dưới chăn chẳng biết lúc nào lại nắm lấy một góc áo âu phục, giống như từ nơi này là nắm bắt được một điểm nương tựa khác.
Tống Kỳ Diễn cố gắng hồi phục hô hấp gấp gáp hổn hển, mồ hôi từ thái dương và khung xương chân mày chảy xuống, ngưng tụ lại trên hàm.
Trong khi viện trưởng mãi oán trách nói đạo lý rõ ràng ở trong phòng bệnh quanh quẩn không đi, trong mắt hắn thoáng như bị sự bối rối hỗn loạn đâm thủng.
"Không phải là tiền sao? Sẽ cho ông!"
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn sớm đã trầm xuống, nói xong lời nói châm chọc, lập tức đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Dáng người cao ngất rất phóng khoáng, hẳn là phụ nữ nhìn thấy đều muốn dựa vào bóng lưng người đàn ông này.
"Xem này tính tình ương ngạnh, mới nói hai câu đã trở mặt, con gái nhà ai mà chịu được ..."
Viện trưởng hầm hừ tức giận quay đầu, lại chứng kiến Cận Tử Kỳ đang nhìn ra cửa phòng đã đóng chặt mà khoé miệng vẫn cong lên, vội ho một tiếng, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Cận Tử Kỳ:
"Người đã đi xa, còn có cái gì hay mà nhìn, nằm xuống nằm xuống, để cho ta khám bệnh và trị liệu cẩn thận một chút, đỡ phải đến lúc đó đã ôm một đống tuổi lại bị tiểu tử ngang ngược kia trừng trị."
Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt của mình, sau khi theo lời dặn dò nằm ở trên giường bệnh xong, nhưng còn chưa chờ viện trưởng kiểm tra, cô đã chủ động ngẩng đầu lên nhìn mặt mũi tràn đầy oán khí của viện trưởng nói:
"Anh ta chỉ là quá nóng nảy mới có thể đối với ngài vô lễ, hoàn toàn không có ác ý, ngài không cần để ở trong lòng."
Động tác trên tay viện trưởng dừng lại, nhìn Cận Tử Kỳ dò xét: "Anh ta là chồng cô?"
Cận Tử Kỳ trong nháy mắt im lặng, lỗ tai trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng, sau đó lắc lắc đầu.
"Vậy cô quan tâm vớ vẩn cái gì, ta cũng không phải cái loại lợi dụng việc công để trả thù việc riêng, là thầy thuốc lang băm bắt cô ra để khai đao trút giận."
Lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, đèn bàn bên cạnh tủ giường phát ra ánh sáng nhu hòa.
Cô nhìn lên vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng và ga giường màu trắng, ý thức được mình lại ở trong bệnh viện như trước, chỉ là, ngay cả bản thân cô cũng không biết lúc nào đã ngủ mất .
Ít nhất thời điểm đi rửa ruột, cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng chuyện sau đó cô đã không còn ấn tượng.
Cô tìm một vòng cũng không tìm được điện thoại di động của mình, mới chợt giật mình tỉnh ngộ, lúc sốt ruột đến bệnh viện cô hình như cũng không mang cái gì tới.
Nghĩ đến mình chậm trễ không quay về, trong nhà có thể sẽ lo lắng, nhất là Mỗ Mỗ tuổi còn bé.
Cận Tử Kỳ lập tức vén chăn lên đi xuống giường mang giày, nhưng đang đứng dậy thì nhìn thấy chiếc áo khoác âu phục bên chân giường.
Của người đàn ông gọi là Tống Kỳ Diễn, có thể hắn quên mang đi...
Không biết tính sao, Cận Tử Kỳ lại liên tưởng đến tình cảnh Tống Kỳ Diễn lôi kéo lão viện trưởng, cô mím môi, đáy mắt bắt đầu tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, cầm lấy áo khoác rồi xoay người bước nhanh đi đến cửa.
Cô cảm thấy mình nên tìm thời gian chính thức cảm ơn vị tiên sinh này một chút vì lần nữa giúp đỡ mình.
Đêm khuya yên tĩnh hành lang không có chút tiếng động nào, khi Cận Tử Kỳ mở cửa phát ra âm thanh cót két rất nhỏ.
Sau khi cô khép lại cửa phòng chuẩn bị rời đi, quay người lại thì bị bóng người ở trên ghế ngồi công cộng ngoài hành lang thu hút sự chú ý.
Khoảnh khắc đó đáy mắt cô thoáng giật mình, sau đó đáy lòng dâng lên cảm xúc chua xót lẫn ngọt ngào mà không thể dùng lời nói nào hình dung được.
Theo bản năng cô thả nhẹ tiếng bước chân, chậm rãi đi đến gần ghế ngồi, phản chiếu lên võng mạc chính là hình ảnh thân thể cao lớn của Tống Kỳ Diễn nằm ngang trên hàng ghế vừa lạnh rét vừa đông cứng.
Trên người Tống Kỳ Diễn vẫn còn mặc bộ quần áo ban ngày, chỉ là áo khoác bên ngoài hiện tại ở trong tay Cận Tử Kỳ.
Chiếc áo thun lót màu đen có phần xốc xếch, như ẩn như hiện đường vân bắp thịt rõ ràng trên lồng ngực và bụng hắn.
Bởi vì hai chân quá dài mà đặt tuỳ ý ở trên ghế, vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng.
Trong hành lang ánh sáng đèn chân không hơi chói mắt, có lẽ là cảm thấy ngủ không yên, một cánh tay của Tống Kỳ Diễn đặt ở trên mắt, nhờ như vậy ngăn cho ánh sáng làm chói mắt.
Chẳng lẽ anh ta vẫn không rời đi sao? Vẫn luôn........canh giữ ở bên ngoài như vậy sao?
Cận Tử Kỳ đứng bên cạnh ghế dựa, mắt nhìn xuống khuôn mặt anh tuấn của Tống Kỳ Diễn bị che dưới cánh tay.
Cô nhìn thấy sóng mũi hắn cao thẳng và môi mỏng mím chặt, còn có cái cằm xung quanh đã xuất hiện râu màu xanh nhạt.
Gió đêm mùa hè phất qua trong hành lang, Cận Tử Kỳ mới nhận ra trên người Tống Kỳ Diễn cũng không có đắp gì.
Cô cúi đầu nhìn áo khoác âu phục cầm ở trong tay mình, không chút do dự lập tức hành động, sau đó cúi thấp người, rón ra rón rén trùm lên trên người Tống Kỳ Diễn.
Áo khoác mới vừa đụng tới thân thể của hắn, bàn tay cầm lấy một góc áo khoác âu phục bị một sức lực mạnh mẽ giữ lại.
Còn chưa kịp biết rõ chuyện gì xảy ra, trước mắt Cận Tử Kỳ nhoáng lên, cả người bị lôi xuống tàn nhẫn, bất nhờ không kịp đề phòng mà ngã về phía trước.
Đợi cô kịp phản ứng, cô đã nằm trong một lồng ngực cường tráng ấm áp.
Cận Tử Kỳ dưới sự hốt hoảng cảnh giác, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đã gặp phải một đôi con ngươi đen hiện đầy tơ máu trong tròng mắt.
Tư thế của Tống Kỳ Diễn cơ bản không có gì thay đổi, hắn vẫn nằm ở trên ghế như cũ.
Chẳng qua là hai tay ôm lấy Cận Tử Kỳ thật chặt, dưới mái tóc đen hỗn độn, đỉnh chân mày đen rậm khẽ nhíu lại.
Hắn cho rằng là ai đó đến gần, mới có thể ra tay theo bản năng.
Sau khi thấy rõ là vẻ mặt mờ mịt của Cận Tử Kỳ, đường nét ngũ quan vốn lạnh nhạt kiên nghị mới từ từ dịu dàng.
Nhưng vẫn kéo cổ tay của cô thật chặt, lúc đó không biết bởi vì có quên hay không mà chưa bằng lòng buông cô ra.
Cận Tử Kỳ nằm ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, cô vẫn duy trì lấy động tác ngẩng đầu, im lặng không dám hít thở, bởi vì cô không thể xem nhẹ một sự thật: môi của họ trong lúc đó cách xa nhau không đến một cm...
Hơi thở thơm như hoa lan, trong đôi mắt trong veo dịu dàng của cô trời đất hoà hợp làm người ta mê say mờ mịt.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên làn môi của Tống Kỳ Diễn truyền tới.
Một centimet này, dường như chính là ranh giới giữa hắn và cô, cũng không ai dẫn đầu vượt qua.
Tống Kỳ Diễn chăm chú nhìn sắc mặt ửng hồng của Cận Tử Kỳ không chớp mắt, hô hấp hắn trầm ổn dần dần nóng lên, bàn tay nắm lấy cổ tay cô càng siết chặt, nhưng tình yêu khó mà tự kiềm chế nên đi đến gần.