Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 27: Muốn Tôi Bồi Thường, Anh Lừa Bịp Tống Tiền Sao? !



Editor: tamthuonglac

Cận Tử Kỳ đứng ở bên cạnh Doãn Lịch, chứng kiến rõ ràng Tống Kỳ Diễn đang hùng hồ cây ngay không sợ chết đứng.

Rolls-Royce tông vào Ferrari chắc chắn đuôi xe bị cong, đương nhiên bản thân đầu xe cũng vô cùng thê thảm.

Trong khi Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, Cận Tử Kỳ vẫn đi về phía đường lớn bên ngoài khách sạn.

Cô đột nhiên phát hiện bản thân mình không muốn nhìn thấy người đàn ông gọi là Tống Kỳ Diễn này nữa, nói trước kia cùng cô biết nhau sao? Không, cô hiện tại tin tưởng, những lời nói ở ven đường bất quá đó là một trong thủ đoạn tán gái của anh ta mà thôi!

Cận Tử Kỳ ngăn một chiếc xe taxi lại, sau khi mở cửa xe mới vừa ngồi xuống đã bị Tống Kỳ Diễn đuổi theo, hắn níu cổ tay của cô lại cản cô đi vào trong xe.

"Một mình mà em muốn đi đâu? Chẳng lẽ chưa từng nghe nói xe taxi biến thái giết người điên cuồng sao?"

Lí do thoái thác không biết lẽ phải trái như vậy làm cho Cận Tử Kỳ không khỏi cảm thấy tức giận, cô cố đè xuống sự bất mãn trong lòng, bình tĩnh quay mặt sang, lại nhìn thấy bộ dạng Tống Kỳ Diễn nhíu mày, ánh mắt trách cứ kia giống như người phạm sai lầm chính là cô!

Hắn tăng thêm sức lực trên cổ tay cô thật mạnh giống như muốn trừng phạt vậy.

"Tống tiên sinh, nam nữ thụ thụ bất thanh, xin anh tự trọng."

Trong lòng Cận Tử Kỳ tức giận vô cùng, nhưng cô cố gắng làm bộ ra vẻ bình tĩnh, che đậy tâm tình thật tốt, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình không có gì phải mất hứng, bất quá là cô muốn về nhà.

Tống Kỳ Diễn tưởng rằng mình tông xe chọc cho Cận Tử Kỳ không vui, có chút không tình nguyện mà hạ thấp tư thế: "Mới vừa rồi là do tôi không cẩn thận nhầm chân ga thành chân thắng, tôi sẽ chịu tất cả tiền sửa chữa cho chiếc xe kia."

"Anh mới vừa nói là anh cố ý!"

Cận Tử Kỳ không hề nghĩ ngợi lập tức phản bác Tống Kỳ Diễn đang ngụy biện, chỉ là lời vừa nói ra, cô mới ý thức bản thân mình thất lễ, xưa nay vốn lạnh nhạt đáy mắt thoáng hiện lên mất tự nhiên áy náy.

Cô hất cánh tay bị giam cầm: "Bây giờ xin mời anh buông tay, tôi muốn đi về nhà."

Tống Kỳ Diễn vốn bị Cận Tử Kỳ châm chọc đến á khẩu không trả lời được, lại nghe thấy Cận Tử Kỳ mở miệng khép miệng đều là muốn hắn buông tay, đặc biệt sau khi phát hiện vẻ mặt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, nửa là lo lắng sốt ruột nửa là buồn bực khó chịu.

Hắn không biết Cận Tử Kỳ sao lại như thế này, vốn đang thật tốt đẹp, như thế nào nói trở mặt liền trở mặt.

Nhìn thấy Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen, hắn tựa hồ có một loại dự cảm, nếu quả thật để cho cô đi như vậy, lúc trước bao nhiêu công sức hắn làm hết thảy đều sẽ đổ sông đổ biển.

Nghĩ như vậy, Tống Kỳ Diễn nói gì cũng không dám buông tay, ngược lại càng hết sức giữ chặt.

"Buông tay." Cận Tử Kỳ lạnh nhạt ra lệnh, ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng lại giống như yên bình trước bão táp.

"Đã nói tất cả không phải cố ý!"

Đây là thái độ gì? ! Cận Tử Kỳ không dám tin nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn đột nhiên cất cao âm lượng, chân mày cau lại vẻ mặt bực mình, một dòng uất ức mạnh mẽ xông lên đầu.

Tức giận như thế, lớn tiếng như thế, cái người đàn ông xấu xa này, phạm sai lầm lời lẽ còn nghiêm khắc như vậy!

Tống Kỳ Diễn nhìn thấy bộ dạng Cận Tử Kỳ mím môi không nói lời nào, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành, sau đó rất nhanh phát hiện mình hình như bởi vì chột dạ mà lời nói hơi lớn tiếng, cố gắng để che dấu sự đuối lý của mình.

"..........Cận Tử Kỳ........"

"Tống tiên sinh, giữa chúng ta vẫn chưa quen thuộc đến mức có thể gọi thẳng họ tên, xin anh hiểu điểm này."

Tống Kỳ Diễn thật vất vả ấp ủ chuẩn bị để nặn ra ba chữ phút chốc bị Cận Tử Kỳ cắt đứt, nhất thời cũng có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy nghiêng một bên mặt của Cận Tử Kỳ thanh tú động lòng người, cơn phẫn nộ tràn ngập quả thực bị nghẹn xuống.

Ở trước mặt người phụ nữ này, Tống Kỳ Diễn hắn ngay cả cái gì cũng không phải!

Hắn tựa như con chó Nhật, bị cô chán ghét nhưng vẫn còn vui mừng hớn hở theo sát mông cô vẫy đuôi nịnh nọt.

Tống Kỳ Diễn càng nghĩ càng cảm thấy mình bị coi thường vô hạn, càng nghĩ càng cảm thấy mình nên xoay người rời đi thong dong một chút, nhưng tay của mình lại không nghe lời như thế nào cũng không buông ra.

"Đã giải thích với em là không cẩn thận mới đụng vào, tôi cũng là người trưởng thành hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ còn sử dụng hành động ấu trĩ không ăn được mà đem lên bàn đặt cược để làm khó dễ anh ta hay sao?"

Khi Tống Kỳ Diễn nói những lời này tỏ ra thật nhiều oan uổng còn có quá mức uất ức, nhưng nghe vào trong tai Cận Tử Kỳ là mười phần đủ mười là miệng lưỡi trơn tru, hay là hoa tâm cộng thêm miệng lưỡi trơn tru!

"Câm miệng, tôi không muốn nghe anh nói những điều này nữa..."

Ông chú lái xe ở phía trước lúng túng quay đầu nhìn thấy hai vị này lôi kéo cả buổi, trai gái nhất định không lên xe, thừa dịp họ không nói chuyện mà nói xen vào: "Tôi nói các anh chị còn có ngồi xe hay không hả, không lên thì đóng cửa lại, tôi còn muốn làm ăn đây!"

Lời của ông chẳng những không xoa dịu được mâu thuẫn của Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, ngược lại vừa vặn cho Tống Kỳ Diễn cơ hội phát tiết bực tức trong lòng, lập tức hướng về phía lái xe gào lên: "Đã bảo ông ngậm miệng, còn nói?!"

Lái xe vô duyên vô cớ bị một trận thuốc nổ rền vang, sững sờ ngay tại chỗ ấy.

"Tôi bảo anh câm miệng, tại sao anh muốn liên lụy đến người ta?" Cận Tử Kỳ càng nói càng tức giận, nhìn chằm chằm bộ dáng già mồm át lẽ phải của Tống Kỳ Diễn, chân dài giơ lên, giày cao gót cùng một cước đá lên bắp đùi hắn.

Cận Tử Kỳ luôn ưu nhã trầm tĩnh hoàn toàn bị một người đàn ông tên là Tống Kỳ Diễn dồn ép đến điên, hắn vẻn vẹn chỉ dùng mấy câu nói vài cái động tác thì đã xé rách tất cả vẻ mặt ngụy trang của cô.

Đây là sự thật mà cô không muốn đối mặt.

Chân Tống Kỳ Diễn bất ngờ không kịp đề phòng bị đá một cái tàn nhẫn, đau đớn nên chân mày cau chặt, lui về sau một bước, sức lực trên tay cũng buông lỏng, Cận Tử Kỳ nhân cơ hội mà lên xe hơn nữa lập tức để cho tài xế chạy đi.

Nhìn xe taxi đi mất, Tống Kỳ Diễn chẳng quan tâm đau đớn ở trên đùi, hung hăng đá lên cột đèn ở ven đường.

Quay người lại thì thấy trợ lý được hắn gọi tới đang quấn lấy Doãn Lịch ở cửa khách sạn.

"Doãn tiên sinh, tôi lập tức sẽ mời người đưa chiếc xe này của ngài đi sửa chữa, về phần các khoản chi phí, ngài yên tâm, Boss đã thông báo, việc ngoài ý muốn này anh ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, tất cả chi phí sửa chữa cũng là do anh ta thanh toán."

"Tôi từng nói là tôi muốn hoàn toàn chịu trách nhiệm sao? Tất cả tiền sửa chữa tôi bỏ ra?"

Giọng điệu mỉa mai hỏi vặn lại cắt đứt Trâu Hướng đang tạ lỗi cùng Doãn Lịch, Doãn Lịch theo tiếng quay đầu thì nhìn thấy sắc mặt Tống Kỳ Diễn trầm trầm đang đứng cách bọn họ không xa.

Chân mày Doãn Lịch nhếch lên, khóe miệng cong cong nhìn có chút hả hê, xem ra là ở chỗ đó không chiếm được ưu đãi của Tiểu Kỳ.

Mặt Tống Kỳ Diễn kéo căng đi đến bên cạnh Trâu Hướng, mắt lạnh lùng liếc Doãn Lịch, chặn ngang đoạt lấy chi phiếu Trâu Hướng đưa cho Doãn Lịch, sau đó đi thẳng đến chiếc Rolls-Royce.

"Boss." Trâu Hướng ngăn Tống Kỳ Diễn lại, ấp a ấp úng không biết mở miệng như thế nào: "Xe của Doãn tiên sinh..." Cũng không thể đụng hư chiếc xe nổi tiếng của người ta rồi lại muốn bỏ đi cho xong chứ?

Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu vô tội nhìn Trâu Hướng, ngược lại khiến cho Trâu Hướng ngượng ngùng, chỉ có thể nhắm mắt bổ vào chủ đề chính: "Ngài là người có lỗi nên bồi thường một chút cho vị Doãn tiên sinh này?"

"Bồi thường?" Tống Kỳ Diễn chỉ chỉ hai chiếc xe nổi tiếng đâm vào nhau: "Không phải công ty bảo hiểm sẽ thanh toán tiền sao? Vì cái gì còn muốn tôi bồi thường? Lừa bịp tống tiền hả?"

Nói xong, Tống Kỳ Diễn ngồi vào Rolls-Royce, sau đó khởi động động cơ, chuyển tay lái, khi chiếc xe chạy như bay, biển số trên đầu xe rơi trên mặt đất loảng xoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.