Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 38: Cận Tử Kỳ, Cân Nhắc Cùng Anh Kết Hôn Đi!



Editor: tamthuonglac

"Mảnh đất ở chỗ giao giới vùng ngoại thành và nội thành, tối hôm trước ta mới biết được lại là mang danh nghĩa của Tống Kỳ Diễn."

Về mức độ cạnh tranh giành lấy mảnh đất kia Cận Tử Kỳ cũng biết sơ một hai điều, thương nhân thị trường bất động sản trong thành phố này đều tranh nhau muốn mua sau đó mở mang khai phá.

Chỗ giao giới nhị vòng tam hoàn ngày nay giao thông thuận lợi, một khi xây dựng xong căn hộ chung cư, nhà kinh doanh bất động sản nhất định kiếm được một khoản hời.

Nhưng mà chủ nhân của mảnh đất kia vẫn là bí mật, hôm nay đáp án công bố ra đúng là Tống Kỳ Diễn, quả thực ngoài dự đoán của mọi người.

"Ta cho rằng việc kia bất quá là trùng hợp, nhưng qua việc của Tống gia đêm nay, ta mới phát giác được sự tình khác xa không có đơn giản như trong tưởng tượng của ta." Cận Chiêu Đông hơi ngưng lại mới nói: "Ta đã cho công ty thám tử điều tra tư liệu về Tống Kỳ Diễn, kết quả bọn họ cho ta là một tờ giấy trống!"

"Chỉ bằng vào điểm này đã nói lên rằng ba mươi năm qua của anh ta cũng không phải là cuộc sống của người bình thường, ta cũng xem như đã nhìn ra, nếu không phải anh ta tự nguyện thả ra tin tức, chỉ sợ không có người nào biết mảnh đất kia là của hắn."

Cận Chiêu Đông cộng thêm những lời này phía sau, làm cho Cận Tử Kỳ không thể không nghiêm túc dừng lại suy xét cái đề tài này.

Cô nhìn sắc mặt ngưng trọng của Cận Chiêu Đông: "Cha hi vọng con làm như thế nào?"

Cận Chiêu Đông đang trầm tư, chân mày thu lại ý vị thâm trường nhìn thẳng Cận Tử Kỳ: "Mặc dù Chiêu nhi sẽ cùng Hành Phong kết hôn, nhưng ta vẫn không hy vọng Cận gia bị cuốn vào trong cuộc phân tranh gia tộc của Tống gia."

Cận Chiêu Đông hi vọng cô đối với nhân vật nguy hiểm tên gọi Tống Kỳ Diễn này trốn tránh, là ý này sao?

Ánh mắt Cận Tử Kỳ hơi nhấp nháy, nhếch khoé miệng khẽ mỉm cười, gật đầu: "Ngài yên tâm, con sẽ chú ý."

"Con hiểu là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tiễn Cận Chiêu Đông đi, Cận Tử Kỳ cũng đã không còn buồn ngủ, thoáng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cô quyết định đi tản bộ, hít thở không khí trong lành một chút.

.....................

Đi liền một mạch chẳng có mục đích mà đã đến boong tàu, bên tai không gạt đi được chính là lời khuyên răng nhắc nhở của Cận Chiêu Đông.

Đi ngang qua hồ bơi trên du thuyền, nghe được một trận âm thanh của nước chuyển động.

Hồ bơi lộ thiên rộng lớn, dưới ánh trăng sáng tỏ, trong suốt tươi mát, sóng gợn lăn tăn, dưới đáy hồ một bóng dáng lượn qua lượn lại ngao du thu hút lực chú ý của cô.

Chờ đến khi Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt, mới phát hiện mình cũng bất tri bất giác đi tới giữa bên cạnh hồ.

Hầu như chỉ liếc mắt, cô đã nhận ra người đàn ông không ngừng bơi lội thoả thích qua qua lại lại trong nước, chính là Tống Kỳ Diễn mà cha cô luôn miệng bảo cô cách xa .

Mặt nước được cánh tay tinh tráng màu lúa mì của hắn vỗ vào bung lên vài vòng xoáy, cơ bắp của Tống Kỳ Diễn đường cong rõ ràng, thân thể mạnh mẽ thon dài chìm nổi ở trong nước, tản ra sức quyến rũ khêu gợi nam tính.

Cận Tử Kỳ lặng lẽ đưa mắt nhìn trong chốc lát, ôm ôm cánh tay phát lạnh, chuẩn bị xoay người rời đi.

Có thể là ý thức được bên bờ có người, Tống Kỳ Diễn ngừng bơi về phía trước, đột nhiên từ trong nước trồi lên, bọt nước tuỳ ý bắn tung toé ra bốn phía, thật giống như mỹ nhân đang tắm.

Từng giọt bọt nước lóng lánh ngưng tụ trên đỉnh đầu đen nhánh, dọc theo đường viền ngũ quan khắc sâu của hắn mà trượt xuống, khi nhìn đến bóng dáng nhỏ gầy đứng sững bên cạnh hồ, trên gương mặt tuấn tú lãnh ý bị sự kinh ngạc thay thế.

Giờ phút này Cận Tử Kỳ vẫn còn duy trì lấy tư thế bốn mươi lăm độ, mái tóc đen đến eo được tết thành bím tóc tùy ý buông lơi trước ngực, một bộ váy lụa trắng như tuyết dài qua mắt cá chân, bóng hình cô mông lung giữa thuỷ quang trong veo.

Tống Kỳ Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cận Tử Kỳ sau khi bị phát hiện toát ra vẻ ngượng ngùng, hầu kết một trận chấn động, lại không phát ra âm thanh, bỗng nhiên lại chui vào trong nước, vô số bọt nước bắn lên tung toé.

Cận Tử Kỳ quên mất là mình muốn rời đi, chẳng qua dừng chân tại chỗ, nhìn Tống Kỳ Diễn bơi đến chỗ mình.

Khi Tống Kỳ Diễn hắt nước ra, bắn tung tóe làm ướt làn váy của Cận Tử Kỳ.

Cô thoáng lui về phía sau, hơi chật vật lấy mu bàn tay lau chùi giọt nước bên má.

Đến lúc ngẩng đầu, Tống Kỳ Diễn đã mặc quần bơi bốn góc đứng ở trước mặt của cô, lồng ngực tinh tráng bởi vì vận động mà khẽ phập phồng, da thịt màu lúa mì thỉnh thoảng có vài giọt nước trượt qua.

Vài lọn tóc ẩm ướt rũ xuống, che khuất chân mày hắn, cúi đầu tầm mắt khoá chặt ánh mắt mơ hồ của Cận Tử Kỳ nhìn khắp nơi nhưng chính là không chịu nhìn hắn, nhếch miệng cười cười: "Hơn nửa đêm không ngủ tới đây làm gì?"

Khoảng cách giữa hắn và cô quá gần, thân thể hắn tản mát ra nhiệt lượng nóng bỏng lên hai gò má cô, Cận Tử Kỳ không được tự nhiên xoay đầu đi, nhìn sang mặt nước sóng gợn lăn tăn nhẹ giọng nói: "Không ngủ được tùy tiện đi ra ngoài một chút."

Tống Kỳ Diễn ồ một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối, làm ra một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng là nồng đậm ý cười vui vẻ: "Tùy tiện đi một chút lại đi tới đây?"

Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cảm giác giờ khắc này ở trước mặt Tống Kỳ Diễn, bản thân mình trở nên giống như câu chuyện cười.

Cô ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt ranh mãnh của Tống Kỳ Diễn, gật đầu ưu nhã cười cười: "Không quấy rầy anh, tạm biệt."

Cận Tử Kỳ nói xong liền muốn đi, nhưng Tống Kỳ Diễn không nhúc nhích, vẫn như cũ cản lại đường mà cô muốn rời khỏi, không nói lời nào, tròng mắt lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.

Có như vậy trong phút chốc, ánh mắt hắn như lửa phảng phất muốn đem mỗi một tấc trên làn da cô thiêu đốt.

Tim của cô tựa như bị một cuộn chỉ gai quấn lấy, cắt không đứt ý còn rối loạn, cô nỗ lực làm cho mình không chú ý đến Tống Kỳ Diễn đang nhìn chăm chăm, nếu hắn đã không cho thông, thì cô đi đường vòng được chứ?

Cận Tử Kỳ nhất thời không chú ý, biên độ xoay người quá lớn, mũi giày vấp phải làn váy thấm ướt, thêm thân thể của cô nhẹ nhàng uyển chuyển, đế giày trượt một cái, trước mắt một trận trời đất ngả nghiêng.......

Tống Kỳ Diễn vốn ngậm cười nhìn Cận Tử Kỳ, không có ngờ tới sẽ phát sinh sự cố, cả người Cận Tử Kỳ cắm đầu ngã nhào vào trong bể bơi, lập tức vứt bỏ khăn lông trong tay, nhún người nhảy một cái, nhảy vào hồ bơi.

"Cận Tử Kỳ! Cận Tử Kỳ!"

Sắc mặt Tống Kỳ Diễn hốt hoảng tái nhợt, hướng đến phía người vùng vẫy trong nước mà cau chặt lông mày, nhanh chóng bơi qua chỗ Cận Tử Kỳ chìm chìm nổi nổi, ôm eo của cô rồi kéo cô lên.

Cận Tử Kỳ giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, gắt gao vòng thật chặt lên cổ Tống Kỳ Diễn, mười ngón tay bám trụ chặt chẽ, ghé vào lồng ngực của hắn mở to miệng thở dốc, hàng mi cong nhấp nháy những giọt nước trong suốt.

"Không sao rồi, không sao nữa rồi..." Tống Kỳ Diễn chẳng qua một lần lại một lần dịu dàng khẽ thì thầm bên tai cô.

Khoé mắt Cận Tử Kỳ vẫn còn lưu lại vết nước mắt, cô không cách nào phủ nhận, cô sợ nước, thậm chí có thể nói là kinh hãi.

Nghĩ đến vừa rồi cảm giác ngạt thở khi nước hồ rót vào trong miệng trong mũi và tai, Cận Tử Kỳ càng dán sát Tống Kỳ Diễn.

Ngực của cô phập phồng kịch liệt, thân thể ướt đẫm không ngừng run rẩy, trên mặt tìm không được một chút xíu huyết sắc.

Sóng nước lềnh bềnh trên mặt hồ khó khăn lắm mới chỉ ngập qua đến ngực cô, sóng nước từng đợt từng đợt đẩy lên lưng của cô, hai cánh tay cô càng quấn chặt cổ Tống Kỳ Diễn hơn, sau khi yên tĩnh một chút, bên tai lại vang lên giọng nam trầm thấp:

"Cận Tử Kỳ, cân nhắc cùng anh kết hôn đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.