Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 158: Nhất định tử chiến (3)



Lưu Ngu toàn thân mặc nhung phục, có chúng tướng xúm xít xung quanh hộ vệ chậm rãi đi lên lâu thành phía bắc. Từ trên lâu thành dõi mắt nhìn lại chỉ thấy trên thảo nguyên tuyết trắng tinh kỳ rợp trời, đao thương như rừng, mấy vạn thiết giáp tập hợp thành quân trận dày đặc, mênh mông như rừng. Từ dưới lâu thành đến chỗ xa xa hết tầm mắt che kín cả vòm trời.

Phía sau Lưu Ngu, các chư tướng Trương Cáp, Văn Sú, Nhan Lương, Tiên Vu Phụ, Tiên Vu Ngân, Vĩ Đôn, Khiên Chiêu, Tề Chu, Tham Chí Vương, Hô Xích đều trang phục chỉnh tề, lạnh lùng đứng nghiêm.

Hít một hơi thật sâu luồng không khí lạnh cóng, Lưu Ngu hét to hết cỡ: " Mã Dược, thân là Phục Ba Trung Lang tướng, Hộ Ô Hoàn Giáo Úy Đại Hán, không nghĩ cách báo đáp triều đình, lâu nay không hề có lòng thần phục, âm mưu gây nên tranh giành giữa Đại Hán và Tiên Ti, bụng dạ tham lam, đúng là bất trung!"

" Mã Dược sau khi được phong làm tướng, đã làm việc xấu xa hung bạo, không tuân phép tắc, vi phạm tổ huấn, là kẻ bất hiếu!"

" Mã Dược tàn nhẫn khát máu, độc đoán tự phụ, chẳng biết lễ nghi, không hiểu vương hóa, chuyên làm việc gian dâm cướp đoạt. Từ lúc tới U Châu đã phạm vô số huyết án, hai tay dính đầy máu tanh, là kẻ bất nhân!"

" Mã Dược là thần tử Đại Hán nhưng lại phạm thượng, không giữ gìn sự tôn nghiêm của triều đình, xúc phạm thánh uy của thiên tử, là kẻ bất nghĩa!"

" Kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như vậy, thần người đều phẫn nộ, trời cao trừng phạt ~~ Ngu lại là Thứ sử U Châu Đại Hán, phụng chiếu giết giặc, tuyệt không khoan nhượng. "

...

Trữ Huyền, giáo trường của thành.

Tiếng trống và âm thanh tù và cùng vang dội trời mây, một vạn năm ngàn tên kỵ binh Liêu Tây Ô Hoàn vừa mới quy hàng sắp thành hàng kỵ trận chỉnh tề đồng loạt đứng nghiêm. Trên giáo trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh chỉ có thể nghe được tiếng gió bắc thét gào cùng tiếng chiến mã thở dốc.

Mã Dược toàn thân mặc nhung phục, một mình đi lên đài quan sát. Ánh mắt tất cả tướng sĩ Ô Hoàn đều đổ dồn vào trên người Mã Dược. Có sự khuất phục, có cơn phẫn nộ, có nỗi sợ hãi, cũng có cả đau thương trong làn gió lạnh buồn bã, chỉ có cây huyết sắc đại kỳ trước đài duyệt binh đang đón gió tung bay phần phật.

" Đông!"

Mã Dược bước mạnh một bước lên phía trước đài duyệt binh, tay đặt trên chuôi kiếm đứng nghiêm hứng gió. Ánh mắt sắc như dao lạnh lùng nhìn qua toàn bộ giáo trường, gió bắc ù ù hất tung áo khoác màu đen dầy cộm nặng nề trên người Mã Dược để lộ ra một bộ thiết giáp ngăm đen lành lạnh. Hơn vạn tướng sĩ Ô Hoàn trong khoảnh khắc cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sát khí, tràn ngập khí phách của Mã Dược.

Thế giới trước mắt tướng sĩ Ô Hoàn cũng giống như bộ thiết giáp ngăm đen trên người Mã Dược vậy, hoàn toàn đen tối.

" Các ngươi đã bị đánh bại!"

Trong cái lạnh giá đến khó thở vang lên tiếng gầm lớn của Mã Dược như thể tan bia vỡ đá dội lên không trung vọng tới tai từng tướng sĩ Ô Hoàn. Một vạn năm ngàn cái đầu đang nghển lên trong khoảnh khắc lại cúi xuống. Tiếng rống lạnh lùng của Mã Dược tàn nhẫn tước đi sự tôn nghiêm từng là chiến sĩ của bọn họ. Bọn họ đã thua, đã đầu hàng. Bây giờ bọn họ chỉ là một đám dê cừu đợi mổ.

" Theo qui củ của Thiên lang thần chí cao vô thượng, bản tướng bây giờ có thể hạ lệnh xử tử các ngươi. Nếu như lưu các ngươi một mạng, các ngươi cũng phải suốt đời làm nô lệ!"

" Nhưng ngươi đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần đầu hàng, ngươi sẽ không giết chúng ta "

" Không sai, bản tướng đích thực là đã đáp ứng không giết các ngươi, nhưng liệu các ngươi có nguyện sống cuộc đời không hề có tôn nghiêm như vậy không? Các ngươi đã từng là chiến sĩ kiêu ngạo và vẻ vang sao? Đã để đâu rồi? Để cho sói tha đi rồi sao.

"..." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Vốn có thể giết các ngươi nhưng hôm nay, bản tướng định phá lệ một lần. Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, một lần tìm lại sự tôn nghiêm, cơ hội tìm lại lòng kiêu ngạo và vẻ vang! Chỉ cần các ngươi có thể chứng minh, các ngươi vẫn là chiến sĩ, vẫn có sự bất khuất trong lòng, bản tướng sẽ ban cho các ngươi tự do."

" Ngươi nói thật không?"

" Hãy giữ lời hứa!"

" Cũng đừng hối hận."

" Tốt, chúng ta tin tưởng ngươi. Nói đi, cơ hội như thế nào?"

Mã Dược nói: " Mấy ngày nữa, sẽ có một đạo quân Hán tới đánh ta. Bọn họ rất đông người, rất mạnh, rất tinh nhuệ, rất thiện chiến! Chúng ta rất có thể sẽ chết trận.Nếu như các ngươi sợ, không muốn tìm lại sự tôn nghiêm của chiến sĩ, vậy xin mời bước ra khỏi hàng. Bản tướng lấy danh nghĩa Thiên Lang thần tuyên thệ sẽ không giết các ngươi, có điều các ngươi suốt đời làm nô lệ".

Dưới đài duyệt binh người Ô Hoàn vội vàng hỏi lớn: " Chúng ta muốn đi?"

" Tốt lắm ~~" Mã Dược đột nhiên giơ cánh tay phải giơ lên tay nắm chặt lại lạnh lùng nói: " Ta đảm bảo đánh một trận sẽ làm cho các ngươi thoát cảnh nô lệ! Chém được một đầu quân địch, cả nhà thoát khỏi nô lệ! Nếu chém được mười đầu lâu..."

Dưới đài duyệt binh nhanh chóng hơi lớn: " Chém được mười đầu lâu sẽ như thế nào?"

Mã Dược ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói: " Chém được mười đầu lâu, có người hầu, thưởng mười hộ nô lệ! Chém được trăm đầu lâu, thưởng trăm hộ nô lệ, phong làm quý tộc."

Lời của Mã Dược vừa dứt, dưới đài duyệt binh liền ồn ào như vỡ chợ.

Đúng lúc này, Giả Hủ vội vã bước lên đài duyệt binh hạ giọng nói với Mã Dược: " Chúa công, có việc quân khẩn cấp."

"Nói!"

" Lưu Ngu sai Lưu Bị dẫn hai ngàn quân đến đây đánh úp, hiện cách Trữ Huyền đã không đầy trăm dặm."

" Lưu Bị!?" Ánh mắt Mã Dược lạnh đi, trên miệng nở một nụ cười hung tợn, trầm giọng nói: " Rất tốt, mượn hai ngàn người của Lưu Bị khai đao!"

Giả Hủ nói: " Chúa công anh minh."

"Thương ~~ "

Trong tiếng kim loại cọ sát chói tai, Mã Dược chậm rãi rút bội kiếm ra giơ lên cao quá đầu, mũi kiếm lạnh lẽo đón ánh sáng mặt trời phản chiếu chói mắt. Rõ ràng có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm toát ra từ trên người Mã Dược. Dưới đài duyệt binh, âm thanh loạn xạ của tướng sĩ Ô Hoàn đột nhiên ngừng lại.

...

Quận Thượng Cốc, dưới chân thành.

Lưu Bị có Giản Ung theo hầu cùng đi lên lâu thành dõi mắt nhìn tới thảo nguyên bao la tuyết phủ từ dưới lâu thành đến xa hút tầm mắt. Hai ngàn tinh binh do Quan Vũ chỉ huy đã sớm biến mất ở đường chân trời rộng lớn. Trên mặt tuyết chỉ để lại một vệt dài những dấu chân hỗn độn.

"Ai ~~" Lưu Bị thở dài nói với Giản Ung: " Vân Trường đi lần này cũng không biết có thể thành công không. Nếu may mắn công phá được Trữ Huyền, cũng còn được…."

Không đợi Lưu Bị nói xong, Giản Ung liền khuyên nhủ: " Chúa công chớ lo. Nhị Tướng quân trải qua sa trường đã lâu anh dũng bậc nhất chốn ba quân. Mã đồ tể chỉ huy đại quân viễn chinh Liễu Thành khó lòng về kịp, phòng thủ Trữ Huyền tất nhiên trống rỗng nên có thể một đòn liền chiếm được. Chúa công cứ ở trong thành an tâm chờ tin thắng trận của Nhị Tướng quân đi. "

"Hắc ~~" Lưu Bị nặng nề một chưởng nện lên lớp băng đóng trên bức tường thấp, nói với Giản Ung: " Đi, Hiến Hòa, chúng ta đánh cờ đi. "

...

Trên đường quan đạo từ đó đi Trữ Huyền, Quan Vũ đầu quàng khăn mặc bộ bào xanh, mắt phượng mày ngài, tay cầm thanh long đao nặng bảy mươi hai cân, oai phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, chỉ huy hai ngàn tinh binh tiến thẳng đến Trữ Huyền. Quan Vũ tự phụ có võ nghệ, luôn luôn kiêu ngạo, ngoại trừ kính trọng Lưu Bị là dòng dõi đế thất chưa từng để người nào vào mắt.

Lòng đầy tiếc nuối, từ Tòng Quận khởi binh tới nay, Quan Vũ theo Lưu Bị chinh chiến khắp nơi. Không kể lúc thảo phạt Khăn Vàng còn có chiến công, sau đó là hàng loạt chiến bại, nhất là trận bên sông Dĩnh Thủy. Với binh lực ưu thế tuyệt đối lại bị hơn ngàn quân cướp của Mã Dược đánh bại. Từ đó bị đuổi đi giống như chó nhà có tang, bôn ba đông tây chẳng lúc nào yên!

Trong lòng Quan Vũ thực sự cực kỳ hận Mã Dược. Nếu không phải Mã Dược, Lưu Bị lúc này vẫn giữa quan cao theo Thái Thú Trần Lưu, làm sao thất vọng tới lâm vào khốn cảnh dưới trướng người?

"Cáp ~~" Quan Vũ hung hăng thúc vào bụng ngựa, giục ngựa đi nhanh, lại thỉnh thoảng thúc giục phía sau quân sĩ: " Mau, tốc độ hành quân nhanh hơn. Trước khi trời tối nhất định phải đến trước Trữ Huyền lập trại, nếu làm lỡ quân cơ chém.

"Báo ~~" Đang lúc Quan Vũ thúc giục, thám mã phía trước như gió cuốn mây bay phi nhanh quay lại: " Quan Tướng quân, phía trước cấp báo. "

Quan Vũ giật cương ngựa, đặt Thanh Long Đao Yển Nguyệt nằm ngang yên ngựa, đưa tay vuốt vuốt chòm râu cằm dài cao giọng nói: " Mau nói đi!"

" Phía trước mười dặm phát hiện đại quân kỵ binh Ô Hoàn!"

" Kỵ binh Ô Hoàn?" Mắt phượng khép hờ của Quan Vũ đột nhiên mở ra, thoáng có vẻ sắc bén rồi biến mất, trầm giọng hỏi: " Có bao nhiêu nhân mã?"

" Chừng hơn một vạn kỵ binh!"

"Ừ!?" Quan Vũ mặt liền biến sắc, mắt phượng nhãn lại mở ra, oai nghiêm hỏi: " Cái gì, hơn một vạn kỵ binh!?"

Thám mã nói: "Không sai, đích thực có hơn một vạn kỵ!"

" Đại quân Mã Dược sao lớn như vậy?"

Thám mã không nói gì đáp lại.

" Tướng quân mau nhìn, kìa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.