Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 182: Nhớ kỹ cho ta (2)



Binh lính Ô Hoàn hai tay run rẩy tiếp nhận bội kiếm của Mã Dược. Hắn quay đầu lại nhìn Ly Cơ xinh đẹp vô song lại nhìn Mã Dược. Cuối cùng không biết nên giết hay là không giết. Dù sao đều là khó khăn chết người liền quỳ rạp xuống dưới chân Mã Dược nói thảm thiết: " Tiểu nhân không dám tự tiện giết nữ nhân của tướng quân, tiểu nhân tình nguyện nhận lấy cái chết."

" Tới đây ~~" Mã Dược lạnh lùng nói: " Lôi hắn xuống ~~ chém!"

" Tuân mệnh."

Hai tên thân binh lại hô một tiếng rồi tiến lên, chỉ chốc lát thời gian lại thêm một tên chiến sĩ Ô Hoàn kháng mệnh bỏ mạng trên đài duyệt binh.

Ánh mắt Mã Dược lần thứ ba chiếu qua đám tướng sĩ Ô Hoàn dưới đài duyệt binh. Lúc này tất cả tướng sĩ Ô Hoàn đều cúi xuống, không người nào dám nhìn thẳng vào hai tròng mắt đằng đằng sát khí của Mã Dược.

Mã Dược hít thật sâu rồi lại lạnh lùng nói: " Điển Vi ở đâu!"

Điển Vi ngang nhiên tiến lên trước một bước, dõng dạc đáp: " Có mạt tướng." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

" Bản tướng quân lệnh cho ngươi, lôi nữ nhân Cao Cú Ly kia ra ~~ đâm chết!"

" Tuân mệnh!"

Điển Vi hô lớn tiếp nhận bội kiếm của Mã Dược rồi bước nhanh đến không hề do dự nhằm bộ ngực vươn cao của Ly Cơ mà đâm. Đáng thương cho vưu vật một đời như Ly Cơ làm sao lại chết dưới lợi kiếm trong tay Điển Vi? Trong tiếng xương thịt bị xé ra ngọt xớt, Ly Cơ kêu thảm một tiếng, hai tay ôm chặt chuôi kiếm ngập sâu trong ngực chậm rãi ngã trên đài duyệt binh. Có dòng máu đỏ tươi chảy ra từ dưới thân thể mềm mại của nàng. Trong khoảnh khắc đài duyệt binh như bị nhuộm đỏ ~~

Dưới đài duyệt binh ánh mắt tất cả tướng sĩ Ô Hoàn lạnh buốt. Dù sao thì bọn họ cũng không nghĩ Điển Vi dám giết chết nữ nhân của tướng quân!

Ánh mắt Mã Dược như đao lạnh lẽo xẹt qua bảy ngàn tướng sĩ Ô Hoàn lạnh lùng nói: " Các ngươi ~~ đều nhớ kĩ cho ta, luôn luôn nhớ kỹ! Chuyện Bản tướng quân không cho phép các ngươi làm thì chết cũng không thể làm. Bổn tướng quân lệnh cho các ngươi giết người, các ngươi phải giết người. Cho dù đó là ai, không sợ đó là nữ nhân Bản tướng quân sủng ái nhất, không sợ hắn là Thiên vương Lão Tử, các ngươi cũng phải không chút do dự chém rụng đầu của hắn!"

" Ai nếu dám kháng lệnh không tuân theo, Lão Tử sẽ chém rụng đầu chó của hắn!" Mã Dược nói liền một mạch, lạnh lùng chỉ vào hai thi thể không đầu trên đài duyệt binh, lạnh lùng nói: " Cũng theo chân bọn họ luôn~~ "

" Thề thuần phục tướng quân!"

Hơn trăm tên tướng lãnh Ô Hoàn chỉ huy quỳ rạp xuống đất trước, ngửa mặt lên trời hô dài.

" Thề thuần phục tướng quân ~~ "

Hơn bảy ngàn chiến sĩ Ô Hoàn ầm ầm cùng quỳ xuống.

...

Tháng giêng năm Trung bình thứ ba (năm 186 sau công nguyên), Công Tôn Độ vì báo thù cái chết cho con mà chỉ huy đại quân Liêu Đông tám ngàn người tiến đánh Liễu Thành. Thành bị phá liền giết sạch hơn bốn vạn già trẻ Ô Hoàn trong thành. Cùng tháng, Mã Dược chỉ huy hơn vạn kỵ binh Ô Hoàn phản kích. Hai bên kịch chiến tại thảo nguyên Mạc Bắc. Quân Công Tôn Độ đại bại chạy trốn đến Cao Cú Ly. Cao Cú Ly Vương Bá Cố chỉ huy quân tới cứu viện, cũng bị quân Mã Dược đánh bại.

Từ tháng giêng tới tháng ba, quân Mã Dược đánh thẳng vào Cao Cú Ly, đánh đâu thắng đó đại phá liên quân Công Tôn Độ, Bá Cố. Lại liên tiếp hạ mười bảy thành của Cao Cú Ly, chém đầu hơn mười vạn người. Thiết kỵ Ô Hoàn lướt qua đâu, thành trì sụp đổ, gà chó không còn. Trong vòng ngàn dặm không có dấu hiệu người ở. Người Cao Cú Ly vừa mới hưng thịnh gặp phải tai họa giết chóc bi thảm không ngờ.

Tháng tư, đô thành Cao Cú Ly vương bị phá, Mã Dược hạ lệnh ba ngày tàn sát. Thanh niên trai tráng chết hết, phụ nữ đều bị bắt làm nô lệ. Cao Cú Ly từ đó không gượng dậy nổi. Mấy năm sau bị man tộc phương bắc tiêu diệt.

Tháng năm, năm Trung Bình thứ ba (năm 186 sau công nguyên) Mã Dược kéo quân về Trữ Huyền.

Mã Dược quần áo đường trường không kịp cởi, tay cầm roi ngựa đi vào đại sảnh nghị sự. Giả Hủ, Quách Đồ theo sát mà vào.

Mã Dược hất áo choàng ngoài ngồi xuống ghế, Đại Mã Kim Đao đặt cạnh ghế da hổ đưa mắt nhìn Quách Đồ mà hỏi: " Công Tắc, trong triều có động tĩnh gì?"

Quách Đồ khom người cung kính đáp: " Phủ Đình úy nhận lệnh điều tra án định phế vua. Nhưng qua mấy tháng điều tra mà không hề tiến triển, Thiên tử giận dữ bãi quan Chu Mật sau đó giao cho Nội Đình điều tra. Chỉ mấy ngày sau, Cảnh Thạc tự mình dẫn Kim Ngô vệ lục soát trong phủ Thái Phó Viên Phùng được một số mật thư trao đổi với Lưu Ngu, trong đó có nói đến chuyện phế lập thật là kì lạ..."

Mã Dược khoát tay lạnh nhạt nói: " Không cần phải nói quá trình, kết quả như thế nào?"

Quách Đồ cung kính dạ rồi nói tiếp: " Kết quả là Viên Phùng, Viên Ngỗi bị bãi quan, biếm về quê ở Nhữ Nam. Tư Đồ Hoàng Uyển bị giáng ba cấp phải đóng cửa ngẫm nghĩ lỗi lầm. Thị Trung Vương Doãn bởi vì có công tố giác được thăng làm Tư Đồ. Chúa công cũng bị thiên tử hạ chỉ quở trách, cắt đi năm trăm hộ thực ấp. Tội đánh chết Lưu Ngu cũng không bị truy cứu."

" Ừ ~" Mã Dược gật đầu lại hỏi: " Thế còn Trữ Huyền".

Quách Đồ đáp: " Hai tháng trước Thứ sử Tịnh Châu Đinh Nguyên tập hợp hai vạn đại quân ở Nhạn môn quan, trong đó có một vạn quân kỵ binh Hung Nô. Thứ sử Ký Châu Hàn Phức cũng tập kết ba vạn đại quân ở Hà Gian, đêm ngày thao luyện. Lại có một lượng lớn lương thảo từ các quận Thanh Hà, Bình Nguyên không ngừng vận chuyển về Hà Gian. Thái Thú Bột Hải là Viên Thiệu cũng chiêu binh mãi mã ở Nam Bì, tình thế thập phần nguy cấp."

Giả Hủ lạnh nhạt nói: " Chủ công chém hoàng thúc Lưu Ngu. Đám người Đinh Nguyên, Hàn Phức, Viên Thiệu tất nhiên cho là thiên tử sắp hạ chỉ chinh phạt chủ công. Cho nên đã tập trung đại quân trước, tích trữ lương thảo đó cũng là điều đã được dự tính. Chẳng qua ~~ hiện giờ thiên tử đã xuống chiếu không truy cứu tội chủ công đánh chết Lưu Ngu thì không lâu sau ắt tự thối lui."

" Quả nhiên như Văn Hòa huynh dự tính" Quách Đồ nói: " Vừa mới có gian tế hồi báo, đại quân tụ tập ở Nhạn môn quan đã giải tán về các nơi."

Mã Dược lại hỏi: " Thế còn Mạc Bắc Tiên Ti thì sao?"

Quách Đồ đáp: " Từ năm ngoái khi Khôi Đầu bại trận ở Âm Phong Hạp Cốc tới nay, người Tiên Ti ở Mạc Bắc Tiên Ti đã chia ra thành bốn tập đoàn của Bộ Độ Căn, Mạn, Kha Bỉ Năng, Thác Bạc Khiết Phấn đều tự coi mình là chủ mà công phạt lẫn nhau."

" Ừ!"

Mã Dược đứng thẳng người lên bước dài đến trước bức tường phía bắc nhìn lên bức địa đồ quân sự rồi lâm vào trầm tư. Giả Hủ và Quách Đồ vội tiến lên trước vài bước lập tức đứng hai bên Mã Dược. Quách Đồ hít vào một hơi nói nhỏ: " Chủ công, hiện nay quân ta binh mạnh lương nhiều, bốn bề yên ổn. Đúng là thời cơ rất tốt để tây chinh lấy Hà Sáo."

Mã Dược đang quay lưng về phía Quách Đồ chỉ hơi gật đầu nhưng không lên tiếng.

Ánh mắt Giả Hủ chợt lóe, đã đoán biết tâm tư Mã Dược bèn mỉm cười nói: " Hôm nay mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu cớ thôi."

Mã Dược không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm hỏi: " Văn Hòa có thể có kế sách nào hay?"

Giả Hủ nói: " Hạ quan nghĩ là làm cho Hung Nô Trung Lang tướng Trương Hoán bất hòa với vua Thiền Vu Hung Nô là Khương Cừ"

" A?" Mã Dược đột nhiên quay người lại chăm chú nhìn Giả Hủ nói: " Xin nguyện lắng nghe tỏ tường."

Giả Hủ nói: " Triều Hán ta từ thời Quang Vũ trung hưng, Hung Nô gặp nội loạn. Thiền Vu, Hô Hàn Tà Đan chỉ huy tám bộ tộc Nam Hung Nô hơn năm vạn người xuôi nam quy hàng được an trí về các quận Tây Hà, Sóc Phương, Định Tương, Ngũ Nguyên, Vân Trung, Nhạn Môn. Đến giữa năm Kiến Vũ (đế hiệu của Quang Vũ), Quang Vũ đế vì để dành quốc lực nên thi hành sách lược thu gọn. Các quận Tây Hà, Sóc Phương, Định Tương, Ngũ Nguyên, Vân Trung vốn thuộc Tịnh Châu đều buông lỏng phòng vệ. Dân chúng trong quận bị đầy ra biên giới(Hán Vũ Đế để tăng cường cho vùng biên đã đưa dân chúng nội địa lên biên giới phía bắc) hơn trăm vạn người thì phần lớn di chuyển ngược về nam. Nhưng mà các bộ lạc Hung Nô được giữ lại để làm bình phong ở phương bắc cho Đại Hán chống đỡ sự xâm nhập của người Tiên Ti, Ô Hoàn ~~ "

" Hơn trăm năm sau thì thời cuộc lại thay đổi. Ô Hoàn đầu hàng, Tiên Ti thần phục nên việc Hung Nô làm bình phong phương bắc cho Đại Hán không còn ý nghĩa. Trương Hoán từ khi làm Hung Nô Trung Lang tướng mấy lần yêu cầu Khương Cừ đem Nam Hung Nô đang ở các quận Tây Hà, Định Tương, Sóc Phương, Vân Trung chuyển tới Nhạn Môn, Thái Nguyên, đều bị Khương Cừ cự tuyệt. Trương Hoán trong lòng bất mãn, cố ý cắt bớt tiền lương, vải vóc của triều đình Đại Hán tiếp tế cho Hung Nô do đó oán hận tích lại ngày càng nhiều."

" À ~~" Mã Dược suy tư chỉ chốc lát lại trầm giọng nói: " Nhưng như vậy đâu phải là một cơ hội."

Giả Hủ nói: " Chủ công sao không khiến người tâm phúc giả mạo làm tướng Ô Hoàn chỉ huy một bộ tộc Ô Hoàn mưu phản chạy tới Tây Hà xin đầu hàng Khương Cừ. Nếu Khương Cừ giữ lại ắt Trương Hoán sẽ không tha. Nếu Khương Cừ không giữ lại thì có thể nhân dịp chém giết giá họa cho Trương Hoán. Trương Hoán và Khương Cừ thế đã như nước với lửa nay chỉ cần gió thổi cỏ lay (có nguyên nhân) tất nhiên sẽ nổi đao binh. Khương Cừ cùng đường tất nhiên sẽ phản Hán. Nếu Hung Nô làm phản ắt Thiên tử phát binh chinh phạt. Chủ công thừa dịp làm thượng tấu lên Thiên tử tự trách trông nom người Ô Hoàn bất lực, nay xin chỉ huy quân Hung Nô, lấy công chuộc tội. Như thế việc lớn ắt thành."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.