Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 26: Hỏa thiêu thủy chử



Mục Mã Pha.

Ngày đã về chiều, Bùi Nguyên Thiệu thở hồng hộc đến họp mặt cùng Mã Dược và Quản Hợi, phía sau Bùi Nguyên Thiệu là năm mươi tên binh sĩ, mỗi người vác theo một cái bao lớn, bên trong lại chính là một đống vôi sống nặng nề. Lúc Mã Dược ở hậu viện Trương trang phát hiện ra vôi sống đang được nung đốt, quả thực như thu được vật chí bảo. Cái đồ chơi này tuy không đáng chú ý, nhưng nếu vận dụng đúng cách thì sợ rằng khó có thể tưởng tượng được lực sát thương của nó.

Có điều Mã Dược có chút không biết là thời Tam quốc cũng đã xuất hiện vôi sống rồi, trên thực tế, đã sớm xuất hiện từ thời xuân thu chiến quốc, và người Trung Quốc cũng đã sớm nắm được cách nung vôi sống.

Quản Hợi xích lõa nửa người, lộ ra một thân cơ bắp cuồn cuộn, đem một bó cỏ khô ném vào bụi cỏ ven đường, có chút mất hứng hướng Mã Dược lầm bầm: " Bá Tề, các huynh đệ vất vả cắt cỏ ở nơi này đã nửa ngày trời rồi, chúng ta không có nuôi heo, cắt nhiều cỏ như vậy để làm gì? Có còn muốn chém giết với quan quân nữa hay không vậy?"

Mã Dược trong mắt xẹt qua một sự nghiêm túc, Tám Trăm Lưu Khấu mặc dù đã trải qua vài lần sinh tử, nhưng vẫn chưa có kinh lịch qua như thế nào là một trận đánh lớn, một trận ác chiến thực sự. Cho nên khả năng thích nghi đối với sự tàn khốc của chiến tranh và tử vong cũng có hạn. Ngay lúc này, để tránh ngạnh đấu với quan quân, nên Mã Dược phải thử mọi thứ để thiết lập kì kế đối phó với quan quân.

Phải có nhiều kinh nghiệm thắng trận, mới có thể bồi dưỡng được lòng tin của thảo khấu, trong lòng bọn họ mới thành lập được tâm lý vượt trội so với quan quân. Đến lúc đó, Tám Trăm Lưu Khấu mới là một chi quân đội đáng tin cậy, mới có thực lực cùng quan quân chính diện giao chiến. Nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.

Mã Dược thản nhiên cười hỏi: " Lão Quản, ngươi cho rằng cắt cỏ cùng đánh trận không có liên quan sao?"

" Ách, cái này ……" Quản hợi gãi gãi đầu không hiểu hỏi ngược lại: " Có quan hệ sao?"

" Đương nhiên." Mã Dược thản nhiên cười, quyết định dạy cho hai tên mãng hán Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu này một khóa chiến thuật, chỉ đến cái dốc ngắn trước mặt nói: " Mục Mã Pha là đường thông từ Phục Dương huyện đến Trương trang cho nên nhất định phải đi qua, nếu như quan quân đến tập kích, ta dám khẳng đính quan quân sẽ đi qua nơi này."

Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đồng thời gật đầu, cái này thì dễ giải thích được.

Mã Dược trên mặt xuất hiện một tia dữ tợn, trầm giọng nói: " Nơi này địa thế bằng phẳng, toàn là bụi cỏ, ba mặt đều là dốc ngắn, chỉ có mặt nam là có một cái đầm lầy, Bây giờ là đầu xuân, thời tiết khô hanh, cỏ cây khô héo, cực kỳ dễ bắt lửa. Nếu như quân ta từ ba mặt đông, tây, bắc đồng thời phóng hỏa, đại hỏa sẽ từ bốn phía cháy lan vào giữa, quan quân chỉ còn có hướng nam để lui lại.

Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu chổ hiểu chổ không nhưng cũng gật đầu.

Mã Dược quay đầu lại nhìn năm mươi cái bao lớn được chất chỉnh tề, trên mặt hiện lên sát khí tàn nhẫn, lạnh lùng nói: " Chỉ cần quan quân lui vào đầm lầy, bọn chúng xem như đã rơi vào tử địa, thần tiên cũng không thể cứu được chúng."

" Ách ……"

Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu cùng lúc rùng mình một cái, ánh mắt Mã Dược lúc này quả thực là làm cho bọn họ toát mồ hôi lạnh.

Mã Dược hừ một tiếng, trầm giọng nói: " Lão Quản, lão Bùi, làm theo những gì ta phân phó lúc đầu, nhớ kĩ thời gian chuẩn bị, không được lỡ việc!"

" Vâng, đại đầu lĩnh."

Hai người đáp ứng một tiếng rồi như làn khói đi khỏi.

………………………………..

" Mau, đi nhanh lên một chút, hậu quân bám chặt theo tiền quân, không được rớt lại.

" Tiền quân tiếp tục tiến lên, không được dừng lại."

Lý Nghiêm ngồi trên lưng ngựa, luôn miệng thúc giục binh sĩ tăng tốc độ hành quân.

Trương trang quản gia Trương Cầu lấy ông tay áo lau đi mồ hôi trên trán, hâm mộ nhìn thú cưỡi của Lý Nghiêm, kêu khổ: " Lý đại nhân, nghỉ ngơi một lát đi, tiểu nhân thực sự là không còn chút khí lực nào cả, hộc, chân đi không nổi nữa rồi."

" Không được, không thể nghỉ!" Lý nghiêm nhất định cự tuyệt, " Trương trang lưu khấu bất kì lúc nào cũng có thể trốn đi, phải bắt được chúng trước khi chúng đào tẩu, đem một cổ tác khí này tiêu diệt.

Trương Cầu ra vẻ khổ sở nói: " Lý đại nhân, hành quân vội vã như vậy, cho dù có thể chạy đến trước khi tặc khấu bỏ trốn, các quân gia chỉ sợ không còn chút sức lực để chém giết nữa, nếu như thế chẳng phải la bất lợi cho ta. Không bằng tạm thời nghỉ ngơi, đợi điều dưỡng tinh thần rồi tiếp tục đi tiếp."

Lý Nghiêm khinh thường liếc mắt nhìn Trương Cầu, mỉm cười nói: " Thôn dã thất phu, cũng dám bàn chuyện quân sự? Như thế nào không nghe thấy một chút cố gắng gì, đã yếu đến mức như thế ư? Toàn quân tướng sĩ nghe lệnh, giữ nhanh tốc độ không được trễ nãi, cố gắng ra sức giết đến Trương trang, đợi tiêu diệt xong lưu khấu, Trần đại nhân sẽ có trọng thưởng.

Trương Cầu đôi mắt nhỏ xẹt qua một tia phẫn nộ, không thể làm gì khác là tiếp tục kéo lê hai chân tiếp tục lên đường.

Hành quân tiếp không đến ba dặm, toàn quân tiến vào một cái dốc ngắn hai bên đường cỏ dại um tùm, Lý Nghiêm nhướng mày đang muốn hét lên đình chỉ hành quân, khóe mắt đột nhiên quét thấy mặt nam có một cái đầm lầy, thêm nữa cái dốc ngắn này địa thế thoai thoải, tầm nhìn rộng rãi, bất lợi cho việc thiết lập mai phục, lúc này mới an tâm, vẻ mặt khinh thường hỏi Trương Cầu: " Trương quản gia, nơi này là nơi nào?"

Trương Cầu vội trả lời: " Hồi đại nhân, chỗ này tên là Mục Mã Pha, đi về phía trước 5 dặm nữa chính là Trương trang."

Lý Nghiêm thần tình khẽ chấn động, huy vũ roi ngựa nói lớn: " Tam quân nghe lệnh, phía trước năm dặm chính là Trương trang, tăng tốc hành quân!"

………………………………..

Cách đó không xa trên ngọn núi nhỏ ở phía bắc, Mã Dược nhẹ nhàng vung tay, phía sau hai tên lưu khấu vất vả khiêng một cây thông ầm ầm lăn xuống phía dưới, một tên tiểu đầu mục lực tay hơn người giương cung lắp tiễn, trong một tràng tiếng vang cót ca cót két, cường cung đã bị gã đại hán đó kéo căng thành hình trăng tròn.

Nhìn thấy trên ngọn núi nhỏ phía bắc cây thông đã được lăn xuống, Quản Hợi ở phía đông và Bùi Nguyên Thiệu ở phía tây cũng đồng thời giương cung lắp tiễn, những thanh củi được đốt cháy thành than được cắm ở đây từ sớm được rút lên, khêu đến gần những mũi tên đã được tẩm dầu hôi, các mũi tên liền bùng cháy, ngay sau đó, dây cung " ông" một tiếng, tên lửa đã bay lên không trung.

" Hưu!"

" Hưu!"

" Hưu!"

Lý Nghiên tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe ba tiếng xé gió vang lên, ba mũi tên lửa từ ba hướng đông, tây, bắc đống thời bắn ra. Lý Nghiêm cùng ba trăm quân sĩ trơ mắt nhìn ba mũi tên lửa đó vẽ lên không trung một đường cong, rơi vào trong đám cỏ dại héo vàng, vừa mới hồi thần lại, ở ba nơi đó lửa đã hừng hực bùng lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lý Nghiêm phản ứng rất nhanh, sắc mắt đại biến hét lớn: " Toàn quân tăng tốc, nhanh chóng vượt qua Mục Mã Pha!"

Song đã không kịp nữa rồi! Càng ngày càng nhiều hỏa tiễn bắn ra, không ngừng rơi xuống xung quanh quan quân, Tám Trăm Lưu Khấu tỉ mĩ chuẩn bị cỏ khô cả một buổi trưa cuối cùng cũng phát huy tác dụng, thế lửa nhanh chóng lan rộng, lại được gió trợ giúp, rất nhanh thiêu đốt cả một vùng, từ bắc, đông, tây ba hương hừng hừng bức qua, đem Lý Nghiêm và quan quân vây chết ở giữa, chỉ còn phía nam một mảnh đầm lầy là không có lửa bốc lên.

Lý Nghiêm vô cùng sợ hãi, ba trăm quan quân trận cước đại loạn, không cần chờ Lý Nghiêm ra lệnh đã hò hét tán loạn lao đến đầm lấy.

" Ào, ùm, ào ùm ……."

Quan quân giống như những cái bánh hấp nhảy vào trong đầm nước lạnh giá, bùn lầy đặc quánh nhanh chóng ngập đến đầu gối bọn họ, làm bọn họ bước đi vô cùng khó khăn, có vài tên không may đã nhanh chóng bị chìm sâu xuống, chớp mắt một cái đã biến mất trong đầm lầy, làm những tên quan quân phía sau chưa có nhảy xuống nhìn thấy không khỏi tim đập chân run, nhảy cũng không được, không nhảy cũng không được.

Thế lửa hừng hực nhanh chóng lan đến, những quan quân còn lại đứng ở trên bờ đã không có đường quay lại cũng không chịu nổi cái nóng bức người, cắm đầu nhảy vào trong đầm, ở trên bờ nhất định sẽ chết, nhảy vào trong đầm lầy mặc dù cũng có thể mất mạng, nhưng ít nhất cơ hội sống lại lớn hơn rất nhiều.

Lý Nghiêm cũng hòa vào trong loạn quân giục ngựa nhảy vào trong đầm lầy, nhưng trong lòng hắn không vui mừng như những tên quan quân khác, hắn biết tặc khấu một khi đã sắp đặt ra kế hỏa công độc ác như vậy, tất sẽ không ở mặt nam lưu lại cho quan quân một con đường sống, chỉ sợ còn có thủ đọan càng ác độc hơn đang đợi ở phía trước.

Lý Nghiêm không hổ là thiếu niên anh tài có tiếng của Nam Dương, quả nhiên hắn đoán không sai.

Đến khi tên quan quân cuối cùng nhảy xuống đầm lầy, từ khu rừng đối diện đầm lầy tiếng hô giết vang lên, sau đó một đoàn tặc khấu từ trong rừng xông ra giết đến, Lý Nghiêm phóng mắt nhìn đến, nhìn sơ qua cũng có thể đoán được phải có hơn năm trăm người, căn bản không phải là một trăm người giống như Trương Cầu đã kể, lập tức biết trúng phải kế dụ địch cũa tặc khấu, không khỏi quay đầu lại nhìn quanh, hận không được một kiếm chém bay đầu của tên Trương Cầu, thế nhưng trong loạn quân đã không thấy bóng dáng của Trương Cầu đâu nữa rồi.

Càng làm Lý Nghiêm kinh hãi không thôi là cả trăm tên tặc khấu trước mặt trong tay lại không có cầm đao, cũng không có cầm thương, mà là hai người một tổ khiêng một cái bao lớn nặng nề, cũng không biết bên trong đựng yêu vật gì? Trăm tên tặc khấu khiêng những cái bao lớn nặng đó đến bên đầm lầy rồi ném xuống nước, sau đó không có tấn công mà quay người bỏ đi.

Rất nhanh Lý Nghiêm giật mình phát hiện nước ở gần bờ nam bốc lên một cổ nhiệt khí, nước ở nhiều chỗ giống như bị nung nấu bắt đầu sôi lên ùng ục, quan quân không dễ dàng gì đến được chỗ này còn chưa kịp rõ chuyện gì xảy ra, đã gào thét lên như heo bị chọc tiết, sau đó vừa kêu vừa nhảy, ngã lăn ra đầm lầy vùng vẫy gào thét một cách thảm thương, tình trạng bên ngoài có chút kinh người …….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.