"Lương hầu!" Trương Tú khẩn trương, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt kích động nói: "Năm mươi vạn đại quân (thực tế là mười lăm vạn, trên danh nghĩa là năm mươi vạn) ồ ạt tập kích, Tịnh Châu nguy trong sớm tối! Hy vọng Lương hầu nể mặt quân Tịnh Châu cũng thuộc nhất mạch Lương Châu mà phát binh ứng cứu, nếu chậm trễ nữa thì sợ rằng sẽ muộn mất."
Mã Dược trầm ngâm không nói gì, mặt lộ ra vẻ khó xử.
Trương Tú lại nói: "Hơn nữa Tịnh Châu chính là môn hộ của Hà Sáo, môi hở thì răng lạnh, Viên Thiệu lòng lang dạ sói, nếu thôn tính được Tịnh Châu rồi thì tất sẽ chuyển mục tiêu sang Hà Sáo, nếu như vậy, doanh trại Hà Sáo của Lương hầu sợ rằng sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn, chuyện tồn vong của Tịnh Châu liên quan tới an nguy của Hà Sáo, xin Lương hầu suy nghĩ cho kỹ!"
"Ài!" Mã Dược thở dài một hơi, bước lên trước đỡ Trương Tú dậy, nói: "Không phải là cô không muốn phát binh tương cứu, nhưng trước mắt cô thực sự là không có binh để phái đi."
Trương Tú nói: "Lương Hầu cai trị Hà Sáo, Quan Trung, Lương Châu, đóng quân quyết không dưới mười vạn, hai vạn quân đóng tại Thải Tang Tân càng là binh lính tinh nhuệ bách chiến bách thắng. Lương hầu nếu có thể phát đạo quân này bắc thượng Tấn Dương, lại lệnh cho hai vị vạn hộ Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu dẫn mười vạn Mạc Bắc thiết kỵ nam hạ, nam bắc giáp kích, quân Viên Thiệu sao mà không bại?"
"Tướng quân còn có điều chưa biết." Mã Dược lắc đầu thở dài, "các điểm đóng quan như Hà Sáo, Quan Trung, Lương Châu mà cô cai trị quả thực có hơn mười vạn người, thế nhưng lương thảo thiếu thốn, quân tư không chỉnh tề, dẫu sao thì không thể để quân đội của cô bụng đói, hai tay không tới liều mạng với đám quân hổ báo của Viên Thiệu được."
"Tam bộ vạn hộ của Mạc Bắc quả thực có mấy vạn kỵ binh, nhưng phải ứng phó với người Đinh Linh phương Bắc, người Phu Dư và người Tiên Ti ở phương Đông, gần đây Mạc Bắc lại có mã tặc, mấy chục đám mã tặc hoành hành ngang ngược ở đại thảo nguyên, tam bộ vạn hộ đã bị quấy nhiễu đến sứt đầu mẻ trán rồi, lấy đâu ra người mà nam hạ nữa?"
"Hai vạn Lương quân đóng tại Thải Tang Tân cũng tùy thời có thể bắc thượng Tấn Dương, nhưng tướng quân nghĩ xem, đây mới chỉ có hai vạn nhân mã, cho dù thêm ba vạn quân Tịnh Châu của lệnh thúc, tổng cộng cũng chỉ có năm vạn nhân mã, binh lực mới chỉ bằng một phần mười quân của Viên Thiệu! Chút binh lực này, không đủ để người ta nhét kẽ răng."
Chú cháu Trương Tế, Trương Tú một mực quan chú nhất cử nhất động của Hà Sáo, Mạc Bắc, Quan Trung, Lương Châu, cho nên Trương Tú biết Mã đồ tể không phải là đang nói dối! Từ sau trận chiến hai mươi ba lộ tiên quân dẹp mã tặc. Quân đoàn của Lương Châu quả thực là nguyên khí đại thương. Trước mắt chính là giai đoạn quan trọng phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Lúc này nếu ngắt quãng giữa chừng kế hoạch nghỉ ngơi dưỡng sức mà cường hành xuất binh, vậy thì có nghĩa là nỗ lực hơn ba năm đổ xuống sông xuống biển cả.
Chuyện tam bộ vạn hộ Mạc Bắc đấu đá với mã tặc, Trần Tư Tuyền cũng biết, gian tế của quân Tịnh Châu và thám mã cũng phân bố ở mỗi ngóc ngách trên thảo nguyên Mạc Bắc.
Chính bởi vì biết Mã Dược không nói dối, Trương Tú nghe xong lời này mới lộ ra vẻ đặc biệt nản lòng, lại có chút bất lực hỏi: "Nói vậy là Lương hầu định tụ thủ bàng quan ư?"
"Cũng chưa chắc là vậy." Mã Dược nói, "nếu hai vị chịu nghe lời của cô, cô cũng có biện pháp hóa giải kiếp nạn này của quân Tịnh Châu!"
Trương Tú vội vàng nói: "Xin nghe."
Mã Dược bảo: "Bốn chữ, lấy thoái làm tiến."
"Lấy thoái làm tiến?" Trương Tú nghĩ một chút lập tức minh bạc ý tứ sâu xa trong bốn chữ này của Mã Dược, thất thanh nói, "Ý của Lương hầu là bảo quân Tịnh Châu lui về thủ quận Hà Đông?"
....
Tấn Dương, dinh thự của Trương Tế, thứ sử Tịnh Châu.
Sau khi gặp mặt Mã Dược tại Thải Tang Tân, Trương Tú vội vàng dẫn ba ngàn tinh kỵ hảo tốc bắc thượng Tấn Dương, khi Trương Tú tới Tấn Dương thì quận Nhạn Môn, quận Tân Hưng đã lần lượt thất thủ. Trương Tiên, Lội Tự dẫn tàn binh lui về quận Thái Nguyên, thủ hai trấn quan trọng là Dương Khúc, Quảng Mục. Đại quân của Viên Thiệu đã tiến đến Mạnh Huyền, cách Dương Khúc chỉ còn năm mươi dặm.
Trương Tú vừa bước vào đại sảnh, Trương Tế liền vội vàng hỏi: "Nguyên Cẩm, tự của Trương Tú). Lương hầu có chịu xuất binh ứng cứu không?"
"Ài." Trương Tú thở dài một tiếng, hỏi lại, "thúc phụ có thấy Lương quân theo tiểu chất tới Tấn Dương không?"
"Hả?" Trương Tế thất sắc, nói, "Mã đồ tể không chịu phát binh tương cứu, chuyện lớn lần này xong rồi."
Trương Tú nói: "Lương hầu tuy chưa phát binh nhưng lại chỉ cho thúc phụ một đường sống."
"Ồ, Nguyên Cẩm mau nói đi."
"Lui về thủ Hà Đông."
"Cái này..." Trương Tế nói với vẻ khó xử, "Lui về thủ Hà Đông ư?"
Trương Tú nói: "Thúc phụ, thường nói non xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, chỉ cần quân đội dưới trướng của thúc phụ còn tồn tại, chẳng lẽ còn sợ không đoạt lại được Tịnh Châu ư?"
"Lương hầu cũng nói, một khi Viên Thiệu thôn tính Tịnh Châu, dã tâm của hắn tất sẽ bành tướng thêm một bước, tiếp đó sẽ vượt qua Hoàng Hà tiến công Duyện Châu. Duyện Châu chính là địa bàn của Tào Tháo, Tào Tháo không phải là một kẻ dễ chọc, Viên Thiệu nếu khai chiến với Tào Tháo, tất sẽ là một cuộc ác chiến kinh thiên động địa, nếu có đánh nhau, Viên Thiệu tất sẽ không rảnh để phòng ngự Tịnh Châu, thúc phụ lúc đó có thể nhân cơ hội để phản công Tịnh Châu rồi."
Trương Tế nói: "Nhưng bần dân của quận Hà Đông quá ít, sợ rằng khó mà nuội được ba vạn tướng sĩ Tịnh Châu."
Trương Tú nói: "Nhân khẩu của quận Hà Đông không tới năm vạn, đích xác là không thể nuôi sống ba vạn đại quân. Có điều quân tới tới Hà Đông rồi thì có thể bắt chước Lương quân tiến hành đồn điền, hơn nữa Lương hầu cũng đáp ứng thỉnh thoảng sẽ tiếp thế một chút quân lương, có lẽ sẽ hơi gian khổ, nhưng chắc cố chịu đựng thì không có vấn đề gì."
"Nhưng vi thúc lo lắng sẽ bị Mã đồ tể quản chế." Trương Tế có chút lo lắng nói, "Nếu thực sự lui về thủ Hà Đông, một khi Mã đồ tể nhân cơ hội chèn ép, tới lúc đó bắc có Viên Thiệu, nam có Tào Tháo, đông có Trương Dương, tây có Mã đồ tể, quân ta sẽ rơi vào tuyệt cảnh bốn bề thọ địch."
Trương Tú buồn bã nói: "Nhưng trước mặt còn có biện pháp tốt hơn ư? Chú cháu ta dẫu sao cũng là bộ hạ cũ của Lương Châu, nếu như đầu hàng Viên Thiệu, hay đám quân phiệt Quan Đông Tào Tháo thì khó tránh khỏi bị người ta xa lánh, sau cùng rơi vào kết cục thảm hại. Lương hầu tuy tàn nhẫn hiếu sát, hung danh vang dội, nhưng đối với bộ hạ lại rất tốt."
Trương Tế không đồng ý, nói: "Nguyên Cẩm chẳng lẽ quên thái thú Võ Đô Đoạn Ổi rồi sao?"
"Đoạn Ổi là hắn tự tìm chết, không oán trách gì được Lương hầu!" Trương Tú nói, "tiểu chất cũng muốn khuyên thúc phụ một câu, nếu quyết định góp sức cho Lương Hầu, sau chuyện này tốt nhất lại đừng có dị tâm gì nữa, từ giờ một lòng theo Lương hầu mưu đồ bá nghiệp, có lẽ còn có thể được vẻ vang rạng rỡ, nếu không, e rằng sẽ dính phải họa diệt tộc đó."
Trương Tế u sầu nói: "Chẳng lẽ thực sự không còn biện pháp nào khác ư?"
Trương Tú hỏi lại: "Thúc phụ còn cho rằng, chỉ bằng vào ba vạn quân Tịnh Châu là đủ để chống chọi với năm mươi vạn quân Hà Bắc ư?"
Trương Tế suy ngẫm trong chốc lát, cắn răng nói: "Được rồi, truyền lệnh cho toàn quân tới Hà Đông!"
....
Thải Tang Tân.
Mã Dược đứng nghiêm ở bến đò, mặc cho do lạnh như mũi đao quất lên mặt, một hồi lâu không nói gì, thân ảnh giống như quỷ mị của Cổ Hủ xuất hiện phía sau Mã Dược, lạnh lùng hỏi: "Chúa công phải chăng đang lo lắng chú cháu Trương Tế, Trương Tú liệu có dẫn quân nam hạ hay không ư?"
"Cô không thể không lo lắng." Mã Dược bùi ngùi nói, "cô làm vậy, là bức Trương Tế vào đường cùng. Vạn nhất Trương Tế đập vỡ bình thẳng thừng đầu nhập Viên Thiệu, vậy thực sự là bắt gà không được còn mất nắm gạo."
Cổ Hủ tự tin nói: "Chúa công yên tâm, Trương Tế tuyệt đối sẽ không đầu hàng Viên Thiệu đâu."
Mã Dược nói: "Văn Hòa sao có thể khẳng định là như vậy?"
Cổ Hủ nói: "Chúa công đừng quên, Trương Tế là nhân sĩ Võ Uy, là quân phiệt Lương Châu chính hiệu. Bắt đầu từ khi Đổng Trác làm loạn kinh đô, ân oán này không phải nói giải là có thể giải. Trương Tế nếu muốn đầu hàng Viên Thiệu, trong lòng không thể không có cố kỵ."
"Hơn nữa ba vạn tướng sĩ dưới tay Trương Tế cũng đại đa số là nhân sĩ Quan, Lương. Cho dù Trương Tế quyết định đầu hàng Viên Thiệu thì ba vạn tướng sĩ của hắn cũng sẽ đầu hàng theo ư?"
"Báo!" Cổ Hủ vừa dứt lời, đột nhiên có thân binh bước vào, quỳ xuống nói: "Lương hầu, Tấn dương cấp báo." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Mã Dược biến sắc, quát: "Nói."
Thân binh nói: "Quân Tịnh Châu đã rút toàn quân ra khỏi thành, ngay đêm nam hạ."
"Tốt! Tốt quá rồi!" Mã Dược kích động, nói: "Lập tức truyền lệnh cho Mã Siêu, Hứa Chử án theo kế hoạch mà hành sự, chuẩn bị tiếp ứng quân Tịnh Châu."
"Tuân lệnh?"
Thân binh dạ một tiếng, lãnh mệnh rời đi.
Dõi mắt nhìn theo bóng người của thân binh đi xa, Mã Dược vỗ tay nói: "Ha ha, xem ra chú cháu Trương Tế, Trương Tú đều là người thông minh đó."
"Cung hỉ chúa công có thêm một đại tướng." Cổ Hủ cũng cười nói, "Chú cháu Trương Tế, Trương Tú lần này tất sẽ thật tâm đầu nhập. Lão hủ Trương Tế thì không cần phải nhắc, có điều Trương Tú đúng là trẻ tuổi mà lại có cả dũng lẫn mưu, là một tướng tài hiếm có, chúa công chỉ cần dùng khéo một chút là có thể trấn thủ một phương rồi."