Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 420: Bức Viên Thiệu cầu hòa (2)



"Ừ." Mã Dược gật đầu, nói: "Quân Tịnh Châu đã nam hạ, tiếp theo chắc sẽ đàm phán với Viên Thiệu. Văn Hòa cho rằng cô nên đề xuất điều kiện như thế nào, mới không bất trí mà chọc giận Viên Thiệu, lại không để bên mình chịu thiệt."

Cổ Hủ cười gian, nói: "Vậy thì phải làm rõ mục đích xuất binh Tịnh Châu của Viên Thiệu trước đã."

Mã Dược nói: "Nói tiếp đi."

Cổ Hủ nói: "Hủ cho rằng mục đích xuất binh Tịnh Châu của Viên Thiệu không ngoài ba điều. Thứ nhất, là thèm thuồng quân mã của Tấn Trung quân mã trường. Thứ hai là thử phản ứng của chúa công. Thứ ba là muốn hai mặt giáp kích Tương Dương, công chiếm Hồ quan hiểm yếu! Hủ cho rằng ba điểm này mới là trọng diểm xuất binh của Viên Thiệu lần này."

"Có Hồ quan thủ chắc môn hộ phía tây Hà Bắc, lại có U Châu làm lá chắn cho bắc bộ Hà Bắc, Viên Thiệu mới dám yên tâm mà nam hạ."

Mã Dược gật đầu, nói: "Ừ, phân tích của Văn Hòa rất có đạo lý, tuy nói công chiếm Hồ quan hiểm yếu là mục đích chủ yếu xuất binh Tịnh Châu của Viên Thiệu, nhưng tên Viên Thiệu này rất có mặt mũi, cho nên muốn khiến hắn rút khỏi các quận Nhạn Môn, Thái Nguyên, Tân Hưng, đã bị công chiếm là không có khả năng, nhưng tại quân Tây Hà ngạnh chiến một trận, khiến Viên Thiệu lĩnh giáo tiên phong của Lương quân, bức Viên Thiệu ký hiệp nghị đình chiến thì vẫn có thể!"

Cổ Hủ nói: "Trận chiến ở quân Tây Hà là nhất định phải đánh rồi, hơn nữa nhất định phải dạy cho quân Hà Bắc một bài học thật nghiêm, nếu không thì không đủ để đánh tan lòng tự tin của Viên Thiệu! Lúc này nếu như hai vị tướng quân Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu có thể xuất động Mạc Bắc kỵ binh, vậy thì người nóng lòng cầu hòa chính là Viên Thiệu, chứ không phải là chúa công đâu."

"Ha ha." Khóe miệng Mã Dược đột nhiên phác ra một nụ cười gian, nói với Cổ Hủ: "Văn Hòa, chúng ta lại có chung một suy nghĩ rồi. Trước khi phát binh tới Tịnh Châu, cô đã sai người tới Mạc Bắc, tính toán theo thời gian thì Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu chắc cũng xuất binh rồi. Nếu không thì hai lộ kỵ binh Mạc Bắc sẽ từ vùng Thượng Cốc, Đại Quận vươt qua Trường Thành, uy hiếp hậu lộ của Viên Thiệu."

....

Tấn Dương.

Quân Hà Bắc đã không tốn một binh một tốt đã công phá được Tấn Dương Tịnh Châu. Viên Thiệu cầm kiếm đứng trên đầu thành Tấn Dương, chỉ cảm thấy hào tình vạn trượng, rất có khí khái binh phong sở hướng, sắp bình định được thiên hạ.

"Báo!!!!" Đột nhiên có tiểu giáo chạy lên thành lâu, quỳ xuống nói: "Đại tướng quân, đại quân tiên phong đã công phá Bình Đào (giờ là cổ thành Bình Diêu). Quân Tịnh Châu đang hoảng hốt lui về quận Tây Hà, theo mật thám hồi báo, tại quận Tây Hà phát hiện có Tây Lương thiết kỵ đang hoạt động, tướng quân Trương Cáp xin chỉ thị là có tiếp tục truy kích hay không?"

"Đuổi, tiếp tục đuổi!" Viên Thiệu phất tay, cao giọng nói: "Truyền lệnh xuống, đại quân nhanh chóng tiến lên!"

"Tuân lệnh."

Tiểu giáo dạ một tiếng, quay người lui xuống.

Điền Phong đứng sau lưng Viên Thiệu, có chút lo lắng bước lên, nói với Viên Thiệu: "Chúa công, do chiến sự tiến triển thuận lợi, tốc độ hành quân của quân ta quá nhanh, dẫn tới khoảng cách giữa các quân quá lớn. Tiên phong kinh kỵ của tướng quân Trương Cáp đã tiến tới Bình Đào, nhưng truy phong đội của tướng quân Yến Minh vẫn còn cách xa cảnh nội Nhạn Môn, giờ mười lăm vạn đại quân đã thành hình một con rắn dài kéo dài mấy trăm dặm, một khi gặp tập kích của Tây Lương thiết kỵ, e rằng sẽ đầu đuôi khó chiếu cố được cho nhau."

"Tây Lương thiết kỵ?" Viên Thiệu không đồng ý, nói: "Cho Mã đồ tể hai lá gan cũng không dám. Bản đại tướng quân không tiến công Hà Sáo hắn đã phải đốt hương tạ ơn trời đất rồi, chẳng lẽ còn dám tới tìm đại tướng quân để chuốc lấy xui xẻo ư? Hắn không sợ bản đại tướng quân nhân lúc Hoàng Hà đang đóng băng mà tây tiến, phá tan sào huyệt Hà Sáo của hắn ư?"

Điền Phong nói: "Chúa công, Phong cho rằng vẫn nên hạ lệnh cho đại quân tạm dừng truy kích, đợi truy phong đội ở phía sau đuổi tới thì mới làm gì chắc nấy, từng bước mà tiến, đó mới là thượng sách."

"Không cần." Viên Thiệu không đồng ý, nói: "Việc này cứ quyết định như vậy, quân sư chớ có nhiều lời."

"Ài."

Điền Phong thở dài, không khuyên bảo nữa.

...

Núi Kê Lạc, doanh trại của tả bộ vạn hộ.

Ánh mắt của Chu Thương quét qua ba mươi sáu bộ thiên hộ ở dưới trướng, nói: "Vừa nhận được quân lệnh của chúa công, sai tam bộ vạn hộ Mạc Bắc tập kết đại quân nam hạ Đại quận, Thượng Cốc để phối hợp tác chiến với chiến trường Tịnh Châu. Đây là quân lệnh của chúa công, không có gì phải thảo luận nữa cả. Sau khi mọi người về doanh địa thì lập tức triệu tập quân đội, chuẩn bị lương khô hai tháng. Sau ngày mười một phải tới tập kế ở doanh trại. Ai chậm trễ thì chém đầu!"

"Nhưng thưa tướng quân, ngày đông giá rét còn chưa qua, khẩu phần lương thực của các bộ đã chẳng còn lại là bao. Trước mắt đang trông chờ thương đội Quan Trung, Hà Sáo có thể sớm vận lương thực tới Mạc Bắc để giải nguy, sao giờ lại tiến về Tịnh Châu?" Có thiên hộ nghi hoặc hỏi. "Hơn nữa miễn cưỡng tiến về Tịnh Châu để làm gì?"

"Từ doanh trại núi Kê Lạc tới Thượng cốc, Đại quận không tới ngàn dặm, cả đi cả về chỉ gần hai tháng thời gian, gần như vừa tới Tịnh Châu là trở về được rồi, có gì mà phải lo lắng?"

(Độc giả cho rằng kỵ binh Mạc Bắc của Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu một mực không nam hạ tác chiến, là đặc biệt làm yếu đi thực lực của Mã đồ tể. Kỳ thực không phải, kỵ binh Mạc Bắc hiện tại tuy đã có gần mười vạn kỵ binh, hơn nữa còn kiêu dũng thiện chiến, nhưng trên thực tế mười vạn kỵ binh này không thể nam hạ là vì bị hạn chế ở hậu cần>

Kỵ binh Mạc Bắc có thể hoành hành đại mạc, đánh người Tiên Ti, Hung Nô, Phu Dư, Đinh Linh là bởi vì thực hiện chiến thuật dã man lấy chiến tranh nuôi chiến tảnh. Nhưng khi nam hạ Trung Nguyên, Mã đồ tể để bảo lưu nguyên khí của Hán nhân nên khẳng định sẽ không để kỵ binh Mạc Bắc lưu nọc độc tại Trung Nguyên như vậy, cho nên mới cần mười năm nghỉ ngơi, mười năm sinh trưởng. Chỉ có sau khi lương thảo được tích lũy đầy đủ thì mới có thể để cho lực lượng có tính quyết định này đầu nhập chiến trường Trung Nguyên, mà đây cũng là thời khắc quyết chiến mà Mã đồ tể khốn khổ chờ đợi.

Chu Thương lạnh lùng trừng mắt lườm thiên hộ đó, trầm giọng nói: "Đây không phải là vấn đề mà ngươi cần phải lo, cái mà ngươi phải làm là chấp hành quân lệnh, chỉ vậy mà thôi."

"Tuân lệnh!"

Đã đến nước này thì thiên hộ đó cũng không còn gì để nói, lập tức ưỡn ngực vâng dạ.

Sau ngày mười một, thiên hộ các bộ dẫn thuộc hạ của mình tới doanh trại để hội tụ. Nhất thời xung quanh doanh trại núi Kê Sơn chật kín người ngựa. Tới buổi tối, trên thảo nguyên đen kịt nổi lên từng đống lửa trại, các tướng sĩ sớm đã quen với cuộc sống ở đại mạc vây quanh lửa trại mà ca hát nhảy nhót, náo nhiệt giống như là đang ăn tết vậy.

Mã Chinh lần đầu nhìn thấy cảnh đẹp thảo nguyên náo nhiệt như thế này, hưng phấn đến nỗi chạy loạn khắp nơi.

Nhưng vô luận là Mã Chinh chạy tới đây, phía sau hắn đều có một người trẻ tuổi thân hình thon dài theo như bóng với hình. Người trẻ tuổi này chính là chàng thanh niên mà Mã Chinh từ trong tuyết cứu ra. Sau khi được Lưu Nghiên chuyên tâm cứu trị, cuối cùng cũng trị khỏi được vết thương do tên bắn. Có điều hủ độc tích tụ ở vết thương cũ thì phải trị liệu bằng thuốc và châm cứu thì mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Có điều đáng tiếc là người thanh niên này không ngờ lại là một kẻ câm, bởi vì không thể mở miệng nói chuyện, cho nên mọi người không biết tên hắn là gì, bình thường đều gọi là Câm Điếc.

...

Ngày hôm sau, Chu Thương liền dẫn đại quân bước vào hành trình.

Sau khi đại quân ly khai, núi Kê Lạc vốn vô cùng náo nhiệt thoáng chốc đã vắng lặng, lần này tả bộ vạn hộ đã nói là huy động toàn bộ lực lượng, ngoại trừ ba ngàn thiết vệ ở lại thủ doanh trại ra thì tất cả nam tử thành niên đều xuất chinh, trong doanh địa lớn như vậy chỉ còn lại nữ nhân và hài tử dưới năm tuổi (hài tử trên năm tuổi đều tới đại doanh Hà Sáo để tập huấn).

Sáng sớm ngày hôm nay, Mã Chinh đòi lên núi Kê Lạc săn bắn, Hứa Thiệu bất đắc dĩ đành đáp ứng, có điều để an toàn Hứa Thiệu vẫn triệu tập ba trăm thiết vệ đi cùng. Mã Chinh dẫu sao cũng là trưởng tử của chúa công, sự an nguy của hắn không phải là chuyện đùa. Trước khi Lưu Nghiên Lâm về Hà Sáo cũng ba lần bốn lượt dặn dò Hứa Thiệu nhất định phải bảo đảm sự an toàn của Mã Chinh, Hứa Thiệu đương nhiên không dám có bất kỳ sự sơ xuất nào.

Tuy Hứa Thiệu vô cùng cẩn thận, nhưng sau khi vào núi vẫn xảy ra chuyện.

Mã tặc mà Chu Thương phá binh đuổi theo suốt mùa đông giờ đột nhiên xuất hiện, hơn sáu trăm kỵ mã tặc, tụ tập thành một mảng đen kịt, giống như một đám sói hoang đói khát tụ tập ở trên con đường mà đội săn thú muốn vào núi thì bắt buộc phải đi qua. Không khí trong núi như đóng băng lại, Hứa Thiệu thậm chí còn nghe rõ tiếng thở mà tên mã tặc ở đối diện phát ra.

"Đáng chết!" Hứa Thiệu nghiến răng, nói, "lại là đám mã tặc này!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Khi Hứa Thiệu đang muốn giục ngựa tiến lên thì một bàn tay to lớn đặt lên vai hắn. Hứa Thiệu dùng sức hất ra mà vẫn không chút động đậy, bàn tay đó giống như một tòa núi nặng nề đè lên vai hắn, khiến hắn không thể động đậy. Hứa Thiệu kinh ngạc quay đầu lại thì phát hiện ra người đặt tay lên vai hắn chính là tên Câm Điếc.

"Câm Điếc, ngươi muốn chết à?" Hứa Thiệu tức giận quát: "Còn không mau buông tay ra?"

Thương thế của Câm Điếc rõ ràng còn chưa khỏi hẳn, sắc mặt lộ ra chút tái nhợt, chỉ có điều đôi mắt đen láy đã khội phục lại thần thái, giống như hai ngọn đèn sáng, lấp lánh khiến người ta thấy mà giật thót.

"Bảo hộ tốt cho công tử!" Câm Điếc đột nhiên buông tay, lạnh lùng quát: "Đám mã tặc do mỗ ứng phó!"

"Hô!"

Nói xong, Câm Điếc nắm chặt cương ngựa, giục ngựa lao tới.

Trong tiếng gào thét thê lương, mấy chục mã tặc từ phía đối diện lao về phía Câm Điếc.

"Ặc, ngươi có thể nói chuyện, không phải là câm điếc?" Hứa Thiệu đầu tiên là ngạc nhiên, đợi khi Câm Điếc giục ngựa đi xa rồi mới đột nhiên đại nộ, nói: "Mẹ kiếp, con mẹ ngươi tưởng mình là ai, lão tử sao phải nghe lời ngươi?"

Thoáng chốc, cự ly giữa Câm Điếc và đám mã tặc đã còn không tới trăm bước.

Đúng vào lúc này, một màn khiến Hứa Thiệu tâm kinh đảm chiến đã xuất hiện, chỉ thấy Câm Điếc hai chân kẹp chặt bụng người, cả người từ trên lưng ngựa đứng thẳng dậy, năm mũi lang nha tiễn sắc bén giống như lưu tinh bắn ra, năm tên mã tặc đang xông đến trước mặt theo tiếng ngã xuống!

Khiến người ta khó tin chính là năm tên mã tặc đều trúng tên ở cỗ họng, một tiễn là mất mạng.

Hứa Thiệu và thiết vệ ở đằng sau nhao nhao hít hơi lạnh, nhìn đến ngây ngốc.

"Hảo tiễn pháp!" Mã Chinh còn nhỏ tuổi hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng, hét lớn: "Bắn chết đám mã tặc này đi!"

Nếu nói về người bắn giỏi nhất trong Lương quân, không ai qua được Cú Đột người Ô Hoàn. Sức của Cú Đột có thể nâng cung nặng năm thạch, một lần có thể đồng thời bắn ra bốn mũi, chia ra lấy mạng các mục tiêu khác nhau. Nhưng Câm Điếc lại một lần bắn ra năm mũi, hơn nữa còn bắn chính xác vào yết hầu của mã tặc, tiễn thuật này quả thực là vô cùng thần kỳ.

Song, chuyện càng khiến Hứa Thiệu và tướng sĩ Mạc Bắc chấn kinh vẫn còn ở phía sau.

Móng ngựa rầm rập, Câm Điếc nhẹ nhàng tránh khỏi loạn tiễn do đội mã tặc ở trước mặt bắn tới, sau đó lại bắn ra năm mũi tên, lại có năm tên mã tặc ngã ngựa, cũng là một tiễn lấy mạng. Lúc này cự ly giữa Câm Điếc và hơn hai chục tên mã tặc chỉ còn lại chưa đến mười bước. Câm Điếc ngửa mặt lên trời cười khẽ một tiếng, đút cung vào vỏ, sau đó nắm thương sắt trong tay.

Bỗng nhiên, hàn quang chiếu khắp cả khoảng không vắng vẻ, thương sắt của Câm Điếc lướt qua, hơn hai mươi tên mã tặc chen chúc lao tới tách ra như sóng, nhao nhao ngã xuống ngựa, không ngờ lại không có ai có thể đỡ nổi một thương này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.