"Dừng!"
Tế Dương huyện úy lĩnh quân đột nhiên giơ cao cánh tay phải, quát dừng đội xe ở phía sau.
Hai đồn trưởng vội vàng chạy tới, hỏi: "Đại nhân, sao lại không đi nữa?"
"Tình hình ở phía trước có chút không đúng!" Tế Dương huyện úy cảnh giác nhìn cánh đồng tuyết mênh mông ở xung quanh, nghiêm giọng nói: "Huyện lệnh đại nhân nói, đã có mấy đội vận lương xảy ra chuyện ở cùng phụ cận, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Truyền lệnh xuống, bảo các huynh đệ tăng cường cảnh giác, đề phòng bất trắc!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Đồn trưởng nói: "Đại nhân, đây đều là đám mã tặc đó làm ư? Giặc Khăn Vàng sớm đã bị tiêu diệt rồi, địa giới Mang Nãng sơn vì sao lại xuất hiện mao tặc nhỉ, còn dám cướp quân lương nữa, sao lại như vậy được?"
Tế Dương huyện úy nói: "Hiện tại vẫn chưa biết được là ai làm, nhân viên phụ trách áp tải lương thảo vô luận là binh sĩ hay là xa phu, toàn bộ đề gặp độc thủ, không có một người nào may mắn sống sót cả! Nói chung đây là một nhóm tặc khấu tâm ngoan thủ lạc, thủ đoạn hung tàn, không quá giống với bọn mao tặc."
"Hả?" Đồn trưởng rùng mình một cái, lập cập nói: "Không... không lưu lại một người sống nào ư?"
"Hô hô hô..."
Đồn trưởng vừa dứt lời, trên sườn núi bốn phía trắng xóa đột nhiên vang lên tiếng kèn liên miên không dứt, Tế Dương huyện úy, đồn trưởng cùng với hơn trăm binh sĩ quân Tào sợ hãi nhìn xung quanh. Chỉ thấy xung quanh là núi non tĩnh mịch, tuyết trắng phủ mờ, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy, chỉ có tiếng kèn vang xa là vang lên không ngừng.
"Nhìn kìa, mau nhìn kìa!" Một binh sĩ nhanh mắt đột nhiên chỉ về phía trước ở bên trái, thét lên sợ hãi: "Chỗ đó! Phía trước, mã... là mã tặc!"
Hơn hai trăm tướng sĩ quân Tào sợ hãi quay đầu lại, thuận theo hướng tay chỉ của binh sĩ đó mà nhìn, chỉ thấy một người cưỡi ngựa giống như u linh đứng sừng sững trên sườn núi bé nhỏ, gió bắc gào thét, khiến cho mái tóc đen ở sau đầu người đó bay tứ tán, lộ ra thân hình cứng cỏi phiêu hãn mà lại tỏa ra sát khí lạnh căm căm.
Đột nhiên, tên mã tặc đó giơ thanh đao cùng đen bóng trong tay lên.
"Hô hô hô..."
"Phì phì..."
"Phì phì..."
Tiếng thở nặng nề của chiến mã quyện lại với nhau, từng tên từng tên mã tặc từ sau sườn núi rầm rập xông ra, cuối cùng vây lấy tên mã tặc cuồng dã phiêu hãn lúc đầu vào giữa, rồi từ từ kéo dài ra hai cánh, tới sau cùng, trên cánh trái của cả sơn đạo đã đông nghìn nghịt mã tặc.
Sắc mặt của Tế Dương huyện lủy lập tức biến thành xám xịt. Mã tặc, không ngờ đúng là một đám mã tặc!
Mã tắc đầu lĩnh dẫn đầu vung thanh đao cùn trong tay về phía trước, mấy trăm mã tặc gào lên rồi từ trên sườn núi phi xuống, vó ngựa rầm rậm nện xuống mắt tuyết khiến cho tuyết bay tứ tán. Mấy trăm thanh đao cùn đen bóng ánh lên dưới bầu trời ngày đông khiến lòng người ngập trong khí tức tử vong, hơn hai trăm quân Tào của đội hộ vệ vận lương sợ hãi nhìn xung quanh, bắt đầu lui lại sau theo bản năng.
Dẫu sao cũng chỉ là một đám quận tốt chưa từng trải qua chiến trường, chỉ nhìn thấy trận thế này đã sợ tới vỡ mật rồi.
"Đừng sự, bình tĩnh lại!" Tế Dương huyện úy vung vẩy trường kiếm trong tay, hét lên đến khản cả giọng: "Chỉ chẳng qua là một đám mã tặc ô hợp mà thôi, không có gì phải sợ cả! Quay lại, quay lại cho ta, thủ vững đội xe..."
"Vút vút vút!"
Một đám loạn tiễn xé không mà tới, trong khoảnh khắc đã bắn cho Tế Dương huyện úy biến thành con nhím. Huyện úy vừa chết, hơn hai trăm quân Tào lập tức biến thành chim chóc chạy toán loạn, hốt hoảng chạy về bốn phương tám hướng. Song, trên cánh đồng tuyết trắng xóa này, hai chân sao có thể chạy nhanh hơn được bốn chân. Không tới thời gian một bữa cơm, hơn hai trăm quân Tào đã bị mã tặc giết sạch bách như thái rau chặt thịt.
Mã tặc dùng một mồi lửa hỏa thiêu năm mươi cỗ xe lên, vứt lại xác chết rồi ngông ngênh bỏ đi.
...
Hướng Xương, tướng phủ.
Tuân Úc sắc mặt thâm trầm, đang chắp tay đi đi lại lại trong đại sảnh.
Mỗi lần Tào Tháo suất lĩnh đại quân xuất chinh, đều để Tuân Úc ở lại Hứa Xương để chủ trì đại cục. Quách Gia là cánh tay đắc lực nhất của Tào Tháo về quân sự, còn Tuân úc thì là cột trụ vững chãi nhát của Tào Tháo về nội chính!
Năm Kiến An thứ ba, bộ tướng của Đào Khiêm là Trương Khải giết chết Tào Tung, Tào Tháo để báo thù cha đã khơi binh chinh phạt Từ Châu. Trương Mạc, Trần Cung đột nhiên làm phản, nghênh đón Lữ Bố nhập chủ Duyện Châu. Lúc đó nếu không phải là Tuân Úc bố trí thủ vững Đông quận, thay Tào Tháo bảo vệ căn cứ địa sau cùng, Tào Tháo đã trở thành Lưu Bị thứ hai, giống như chó nhà có tang rồi.
Có điều lần này, Tuân Úc lại thực sự gặp phải nan đề rồi.
"Đại nhân, thừa tướng lại gửi tin đòi quân lương rồi." Đúng là lúc Tuân úc đang nóng lòng như có lửa đốt thì thừa tướng chủ bạc Dương Tu còn trẻ tuổi bước vào đại sảnh, đưa thư giản cho trong tay Tuân Úc: "Trong thư thừa tướng có nói, quân Lương của Quan Độ cho dù là dùng tiết kiệm cũng chỉ đủ duy trì ba ngày nữa thôi, đại nhân nếu không nghĩ cách xoay xở quân lương, tướng sĩ ở tiền tuyến e rằng sẽ bất ngờ làm phản mất."
Tuân Úc nhận lấy thư giản rồi vội vàng đọc, hờ hững nói: "Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Dương Tu chắp tay vái rồi quay người lui ra khỏi đại sảnh.
Tuân Úc khẽ thở dài một tiếng, ngồi xuống sau án, mở thư giản ra đang chuẩn bị viết thư lại cho Tào Tháo thì ngoài sảnh đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Người tới lần này chính là đại tướng Vu Cấm lưu thủ Hứa Xương. Tào Tháo, Quách Gia dẫn quân xuất chỉnh, Vu Cấm suất lĩnh tám ngàn tinh binh lưu thủ Dĩnh Xuyên, bảo vệ sư an toàn cho triều đình Hứa Xương.
Vu Cấm vội vàng bước vào đại sảnh, nói với Tuân Úc: "Tuân Úc tiên sinh, xảy ra chuyện rồi."
Tuân Úc trong lòng trầm xuống, cố trấn định lại hỏi: "Vu Cấm tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?"
Vu Cấm nói: "Vừa nhận được tin tức, đội vận lương từ huyện Tế Dương xuất phát cũng bị cướp bóc ở Mang Nãng sơn giống như mấy đội vận lương lần trước. Hai trăm hai mươi quận tốt vận lương toàn bộ ngộ hại, không có một người nào còn sống sót, rất rõ ràng, đây là cùng một nhóm mã tặc làm."
Tuân Úc im lặng một hoáng, một hồi sau mới thở dài nói: "Thời buổi rối loạn. Thời buổi rối loạn thật!"
Vu Cấm nói: "Tuân Úc tiên sinh, phải nghĩ cách tiêu diệt đám mã tặc này! Nếu không, quân lương từ Hoài Nam, Từ Châu thủy chung không vận tới được. Tới lúc dó không những đại quân của Thừa Tướng không có quân lương tiếp tế, ngay cả trong thành Hứa Xương cũng bị cắt lương, cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ xảy ra chuyện."
Tuân Úc nói: "Đây chính là một đám mã tặc lai khứ vô ảnh, tung hoành cả ngàn dặm, thừa tướng và quân sư đều suất lĩnh đại quân xuất chinh rồi. Tám ngàn tinh binh của tướng quân thì phải thủ vệ cả quận Dĩnh Xuyên. Lại phải ổn định cục thế của Hứa Xương, binh lực đã là lấy trứng chọi đá rồi, còn rút đâu ra được quân đội nữa? Mà cho dù là có thể rút ra hai ngàn sĩ binh, nhưng lưu lại Dĩnh Xuyên đều là bộ binh, sao có thể truy đuổi được đám mã tặc này?"
Vu Cấm nói: "Vậy hiện tại phải làm sao?"
Tuân Úc nói: "Như thế này đi, tướng quân trước tiên phái binh tướng đưa chỗ lương còn sót lại trong thành Hứa Xương tới Quan Độ, để giải cái nguy trước mắt cho thừa tướng. Bản quan sẽ viết một phong thư khẩn cho thừa tướng, tốt nhất có thể rút ra mấy trăm tinh kỵ đưa về. Cố gắng mau chóng giải quyết đám mã tặc này. Đám mã tặc này nhân số tuy không nhiều, nhưng lại mang tới nguy hại cực lớn. Nếu không sớm nghĩ biện pháp diệt trừ, đại nghiệp của thừa tướng rất có khả năng sẽ hỏng trên tay đám mã tặc này mất!"
Vu Cấm nói: "Mạt tướng sẽ đi điều động quân tốt áp tải lương."
....
Quan Độ, đại doanh của quân Tào.
Mắt thấy lương thảo trong quân sắp hết, nhưng Tuân Úc là trù trừ không phái binh vận lương tới, Tào Tháo nóng lòng như có lửa đốt, ngay đêm triệu Tuân Du, Trình Dục và Lưu Triệu tới trung quân đại trướng thương nghị đối sách.
Tào Tháo nhìn ba người, hỏi: "Lương thảo trong quân sắp hết rồi, ba quân e rằng sẽ làm phản mất, nên làm gì đây?"
Tuân Du, Lưu Triệu nhìn nhau không nói gì.
Chỉ có Trình Dục trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nói với Tào Tháo: "Chúa công, chuyện đã tới nước này thì không thể có cách gì nữa rồi, chỉ có thể chế tác thịt người cho các tướng sĩ ăn thôi."
"Thịt người." Tào Tháo đột nhiên thất sắc hô.
"Không được, kế này quá thất đức, ngàn vạn lần không được."
Tuân Du, Lưu Triệu nhìn nhau kinh hãi, có chút hoảng sợ nhìn Trình Dục.
Trình Dục trầm giọng nói: "Quân tình như lửa, không thể cố kỵ quá nhiều được nữa rồi! Dục nguyên dẫn một nhánh tinh binh giả vờ vào núi săn bắn, thực ra là tìm các hộ tiều phu trong núi, già trẻ trai cái đều giết hết, lấy thịt chế thành thịt khô, mang về quân doanh cho các tướng sĩ ăn, như vậy, có thể giải quyết được nỗi lo thiếu quân lương."
"Chúa công, ngàn vạn lần không thể như vậy được." Lưu Triệu gấp đến nỗi sắp rơi lệ đến nơi, quỳ xuống trước mặt Tào Tháo, nói: "Bách tính vô tội, sao lại đi hại tính mạng của họ!"
Tuân Du cũng khuyên: "Nếu như chuyện bại lộ, e rằng sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!"
Trình Dục vẫn kiên trì: "Chúa công, chuyện gấp thì phải tòng quyền thôi!"
Con mắt nhỏ của Tào Tháo trợn tròn lên, khi ánh mắt lấp lánh đang muốn quyết đoán thì Tào Thuần đột nhiên bươc vào trong trướng, cao giọng nói: "Chúa công, quân lương được vận tới rồi!"
"Hô!"
Vẻ mặt Tào Tháo buông lỏng, thở dài một hơi, con mặt đang trợn tròn lại khép lại. Tuân Du và Lưu Triệu đồng thời thở phào nhẹ nhõng, trong lòng vẫn còn sợ hãi lắc lắc đầu.
Tào Thuần lại nói: "Chúa công, chỗ này còn có một phong thư của Tuân Úc tiên sinh."
"Ồ?" Tào Tháo đưa tay ra, nói: "Mau lấy ra cho cô xem."
Đọc thư xong, mày Tào Tháo lại nhíu chặt, nói với bọn Tuân Du: "Văn Nhược gửi thư nói rằng, một dải Mang Nãng sơn xuất hiện một đám mã tặc hung tàn thèm giết chóc, mấy đội vận quân lương từ Hoài Nam, Từ Châu tới Hứa Xương đều bị cướp bóc, hiện tại quân lương của Hoài Nam, Từ Châu căn bản không thể vận tới Hứa Xương được. Văn Nhược cho rằng đám mã tặc này cực kỳ nguy hại, bảo cô hỏa tốc sai tinh binh tới Mang Nãng Sơn để thanh trừ, chư vị thấy thế nào?"
Tuân Du không nghĩ ngợi gì mà nói ngay: "Đây chắc chắn là trò hề của Mã đồ tể!"
Trình Dục nói: "Không sai, Mã đồ tể xuất thân là lưu khấu, làm lưu khấu chính là vốn ban đầu của hắn."
Tuân Du nói: "Du cho rằng khả năng Mã đồ tể tự mình dẫn một đội kỵ binh đơn độc xâm nhập Trung Nguyên là không lớn, có điều do tộc đệ của Mã đồ tể là Mã Siêu lĩnh quân thì khả năng lớn hơn nhiều! Nhân số của đám mã tặc này không thể quá nhiều, tối đa là tầm ngàn người, có điều độ nguy hại quả thật là không nhỏ, không những uy hiếp nghiêm trọng tới đường vận lương thực từ Hoài Nam, Từ Châu tới Hứa Xương, thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự ổn định của triều đình Hứa Xương, chúa công nhất quyết không được coi thường."
"Ồ." Tào Tháo gật đầu: "Cô sẽ sai tinh kỵ tới, Công Đạt cho rằng phái bao nhiêu tinh kỵ thì được?"
Tuân Du nói: "Phái binh ít thì chỉ sợ là không phải đối thủ của Mã Dược, phái binh nhiều thì lại ảnh hưởng tới cuộc quyết chiến với quân Hà Bắc. Du cho rằng khoảng ngàn tinh kỵ là đủ!"
Trình Dục nói: "Vẫn phải cần phải một viên thượng tướng lĩnh quân, nếu không thì e rằng không phải là đối thủ của Mã Siêu!"
Tào Tháo nói: "Trọng Đức cho rằng trong quân người nào có thể địch được Mã Siêu?"
Trình Dục nói: "Ngoài Quan Vũ tướng quân ra thì không còn ai cả, có điều chúa công cần phái một tướng tâm phúc đi phụ."
"Ừ." Tào Tháo sau khi trầm ngâm một lát bèn nói, "Vậy để Quan Vũ suất linh năm trăm giáo đao thủ (lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa có thể đi, là một nhánh tinh duệ chân chính) bản bộ tới Mang Nãng sơn thảo tặc, cô lại phái Hạ Hầu Đức (tộc tử của Tào Tháo) làm phó tướng cho Quan Vũ, dẫn năm trăm khinh kỵ cùng đi. Thế nào?"
Trình Dục nói: "Chúa công anh minh."