Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 453: Chọc thủng mắt của Tào A Man (1)



Đại doanh Hà Bắc, trung quân đại trướng của Viên Thiệu.

"Phụ thân!" Trong tiếng bước chân dồn dập, thứ tử Viên Hi bước vội vào trong trướng, lớn tiếng nói: "Không hay rồi, quân Tào giết tới rồi!"

"Tào A Man!" Hai mắt Viên Thiệu đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô và ngươi thề không đội trời chung! Hôm nay không phải là ngươi chết thì chính là ta vong, người đâu, tập kết đại quân, chuẩn bị nghênh chiến..."

"Chúa công, không được đâu!" Mưu sĩ Phùng Kỷ vội vàng bước lên ôm Viên Thiệu lại, nói: "Lúc này quân Tào khí thế đang thịnh, quân ta sĩ khí lại xuống thấp, không thể liều mạng với hắn được. Huống chi lương thảo ở Ô Sào đã bị quân Tào đốt hết rồi, quân ta khó có thể cầm cự được lâu, không bằng lui quân về thành, rồi nghĩ cách từ từ giải quyết."

Thẩm Phối cũng khuyên: "Chúa công đi mau đi."

Đại tướng Điền Dự, Trương Yến nói: "Xin chúa công hãy đi mau, bọn mạt tướng nguyện ở lại đoạn hậu!"

"Hừ!" Viên Thiệu phẫn hận giậm chân, buồn bã nói: "Truyền lệnh, điều quân về thành."

..

Năm Kiến An Hán Hiến Đế thứ mười, Quan Độ chi chiến phát sinh giữa Viên Thiệu và Tào Tháo cuối cùng kết thúc với sự toàn thắng của Tào Tháo. Ba mươi vạn đại quân của Viên Thiệu tan thành mây khói, quân sư Điền Phong bị chém chết trong ngục, đại tướng Trương Cáp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh cùng với mưu sĩ Tuần Thầm (tứ ca của Tuần Úc) đầu hàng Tào Tháo, sau cùng Viên Thiệu dẫn gần trăm khinh kỵ chạy về thành.

Gặp phải lần thảm bại này, Viên Thiệu sinh ra buồn phiền, bệnh nặng không bò dậy nổi.

Tào Tháo tuy thắng được Quan Độ chi chiến, nhưng lại đối diện với nguy cơ càng lớn hớn.

...

Quan Độ.

Tào Tháo sai người triệu tập đám mưu sĩ tâm phúc Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp, Cổ Quy tới trung quân đại trướng của mình. Cổ Quy lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, tranh trước nói: "Chúa công, ba mươi vạn quân đội của Viên Thiệu đã tan thành mây khói, quân ta giành được toàn thắng, hiện tại chính là lúc nhân thắng mà truy kích, dẫn quân đánh thẳng tới Hà Bắc đó!"

Trong con mắt của Tào Tháo lóe lên một tia lo lắng, trầm mặc không nói gì.

Tuân Du và Trình Dục rõ ràng là thông minh hơn Cổ Quy nhiều, Tuân Du nói: "Tâm tình của Lương Đạo (tự của Cổ Quy) có thể lý giải được, có điều trước mặt không phải là lúc thảo phạt Hà Bắc. Viên Thiệu tuy bại, nhưng căn cơ của Hà Bắc vẫn chưa bị tổn hại. Quân ta tuy thắng, nhưng lương thảo cạn kiệt, hơn nữa Tây Bắc Mã đồ tể đang mãnh công Hổ Lao, Hứa đô nguy trong sớm chiều."

Trình Dục nói: "Đúng vậy, việc cần kíp bây giờ là mau chóng dẫn quân về Dĩnh Xuyên quyết chiến với Mã đồ tể, còn thu thập Viên Thiệu, chỉ có thể để cơ hội lần sau mà thôi."

"Hừ." Cổ Quy có chút không cam lòng nói: "Bỏ qua cơ hội này thì thực sự là rất đáng tiếc."

Tào Tháo đột nhiên thở dài một tiếng, u sầu nói: "Công Đạt, Trọng Đức có điều chưa biết, địch nhân tiếp theo mà chúng ta phải đối diện có lẽ không chỉ có một nhà Mã đồ tể thôi đâu. Rất có khả năng còn có Giang Đông mãnh hổ Tôn Kiên, Kinh Châu Lưu Biểu, thậm chí là Trần Khuê, Trần Đăng và Tào Báo của Từ Châu cùng với Lôi Tự, Mai Thành của Hoài Nam cũng đều trở thành địch nhân của chúng ta đó!"

"Hả?"

"Ồ!"

Tuân Du, Trình Dục nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh, Cổ Quy thì lại ngạc nhiên nói: "Cái này... sao có thể lại như vậy được?"

Tào Tháo nói với Lưu Diệp: "Tử Dương, hay là ngươi nói đi."

Lưu Diệp gật đầu, nói với ba người bọn Tuân Du: "Vào mấy ngày trước, tại hạ nhận được khoái mã cấp báo của Vu Cấm tướng quân. Nghịch tặc Quan Vũ nhân lúc dẫn binh ra ngoài, đột nhiên khởi binh tạo phản, giết về Hứa đô bắt cóc thiên tử và bá quan trong triều cùng với vợ con của thừa thướng tới Nhữ Nam rồi."

"Lại có cả việc này ư?"

"Hả?"

Tuân Du, Trình Dục, Cổ Quy ba người nghe vậy thì đồng thời giật nảy mình!

Tào Tháo nói: "Vợ con là chuyện nhỏ, thiên tử cùng với trăm quan bị bắt cóc mới là chuyện lớn, cô hôm nay triệu chư vị tới đại trướng chính là muốn nghe ý kiến của mọi người, quân ta nên ứng phó thế nào đây?"

Tuân Du nói: "Chúa công, Hoài Nam, Từ Châu quy hàng chưa lâu, nếu tin tức thiên tử bị cướp một khi truyền ra, rất có thể sẽ hàng rồi lại phản. Như vậy, quân lương viện trợ lớn nhất của hai nơi này cho quân ta sẽ bị đoạn tuyệt, hậu quả vô cùng khôn lường! Thiết nghĩ việc cấp bách bây giờ là lập tức phong tỏa tin tức thiên tử bị bắt cóc."

"Chỉ sợ là không kịp nữa rồi." Tào Tháo lắc đầu, nghiêm giọng nói: "Từ Châu và Hoài Nam rất có khả năng đã biết tin tức này rồi."

"Ài." Tuân Du thở dài một tiếng, nhíu mày nói: "Vậy chuyện này khó khăn rồi! Quân ta tuy thắng được Quân Độ chi chiến, lại có thêm năm vạn tinh binh Hà Bắc, có thể nói là binh thế đại thịnh, song quân lương lại hết sạch, nếu không có quân lương, bảy vạn đại quân này e rằng sẽ sụp đổ trong một đêm!"

"Chúa công!" Trình Dục nhắc lại kế cũ: "Chuyện đã tới nước này thì không còn cách khác nữa rồi, chỉ có thể làm thịt người thôi!"

"Ừ!" Trong con mắt nhỏ của Tào Tháo lóe lên vẻ âm độc, thấp giọng nói: "Chuyện này do Trọng Đức đi làm, chân tay nhất định phải sạch sẽ, tuyệt không được lưu lại bất kỳ dấu vết nào."

Trình Dục nói: "Chúa công yên tâm, Dục nhất định không nhục mệnh."

Tuân Du, Lưu Diệp, Cổ Quỳ than khẽ một tiếng, nhưng không lên tiếng phản đối nữa, chuyện đã tới nước này thì đúng là không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể làm theo hạ sách này mà thôi.

Tuân Du nói: "Quân lương nếu có thể giải quyết, nhiệm vụ hàng đầu tiếp theo chính là đoạt lại thiên tử và trăm quan!"

Lưu Diệp nói: "Vu Cấm tướng quân đã suất linh ba ngàn tinh binh truy kích Quan Vũ rồi."

Tuân Du nói: "Nếu chỉ có Quan Vũ và mấy trăm kỵ binh, ba ngàn tinh binh mà Vu Cấm tướng quân suất lĩnh đương nhiên đủ để ứng phó. Chỉ sợ Mã đồ tể, Lưu Biểu, thậm chí là Tôn Kiên sau khi biết tin sẽ phái binh đi cướp, vấn đề đó sẽ rất nghiêm trọng. Thiên tử và bá quan trong triều là chuyện trọng đại, chúa công nên điều đại quân tới tiếp ứng."

Lưu Diệp nói: "Sự uy hiếp của Mã đồ tể nhất quyết không được xem thường! Nếu quân sư có thể kích bại Mã đồ tể ở Nam Dương hoặc là cùng hắn hình thành thế giằng co vậy thì còn dễ nói. Vạn nhất quân sư thất bại, hai vạn quân tinh nhuệ của Mã đồ tể có thể cùng với Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoàng ở Lạc Dương, Hổ Lao hình thành thế hai mặt giáp kích đối với Dĩnh Xuyên. Đại quân đi trước tiếp ứng Vu Cấm tướng quân rất có khả năng sẽ gặp phải quân Lương, như vậy cục diện sẽ rất bị động."

"Báo..." Lưu Diệp vừa dứt lời, đột nhiên có thân nhanh bước vội vào trướng, quỳ xuống đất rồi cao giọng nói: "Chúa công, Tào Hưu thiếu tướng quân ở ngoài cầu kiến."

"Văn Liệt?" Tào Tháo vội vàng nói: "Mau bảo hắn vào!"

Thân binh lĩnh mệnh mà đi, không tới một lát sau, Tào Hưu cả người đầy máu, mặt mày mệt mỏi bước vào trướng, quỳ xuống trước mặt Tào Tháo, khóc lớn: "Chúa công, mạt tướng vô năng, Hàm Cốc quan không thể thủ được nữa, Lạc Dương và Hổ Lao quan cũng mất rồi, mạt tướng vô năng, khiến ngài thất vọng, hu hu hu..."

Tào Tháo nghe vậy giật thót mình, cố gắng trấn định tâm thầm bước lên trước đỡ Tào Hưu dậy rồi hòa hoãn nói: "Văn Liệt mau đứng dậy đi, chỉ cần có cô ở đây, có gì cứ từ từ nói."

Tào Hưu chậm rãi đứng dậy.

Tào Tháo hỏi: "Tử Hiếu (Tào Nhân) đâu?"

Tào Hưu buồn bã nói: "Phương Duyệt, Cao Thuận, Cam Ninh dẫn năm vạn đại quân áp cảnh, Nhân thúc tử chiến không lui cùng ngọc nát đá tan với Lạc Dương rồi."

"Ài."

Tào Tháo thở dài một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.

Tào Hưu lại nói: "Chúa công, Hổ Lao quan đã bị công phá. Phương Duyệt, Cao Thuận, Cam Ninh, Từ Hoảng đã hợp binh ở một nơi, tổng cộng có sáu vạn đại quân đang hướng về Hứa đô. Tiên phong thiết kỵ của quân Lương kiêu tướng Mã Đại, tộc đệ của Mã đồ tể đã chỉ còn cách trăm dặm, hai ngày nữa là tới!"

"Quân Lương tới nhanh thật." Con mắt nhỏ của Tào Tháo đột nhiên mở ra, lạnh lùng nói: "Mã đồ tể đây là không tiếc tác thành cho Viên Thiệu, cũng phải tiêu diệt cô cho bằng được! Nếu không phải là cô giải quyết đại quân Hà Bắc của Viên Thiệu sớm một bước, lúc này bị quân Lương, quân Hà Bắc nam bắc giáp kích, sao có thể không bại?"

Tào Hưu thở dốc một tiếng, cúi đầu nói: "Chúa công, mạt tướng còn nghe được một tin tức, có điều thật giả thì khó phân."

Tào Tháo nói: "Tin tức gì? Nói ra đi."

Tào Hưu nói: "Có tin tức rằng quân sư tại Nam Dương liên tiếp thất bại, gần hai vạn đại quân tinh nhuệ tổn hại hơn phân nữa, đã chỉ còn lại không tới hai ngàn tàn binh."

"Hả?"

Lưu Diệp, Cổ Quy nghe vậy không khỏi cùng thốt lên kinh hãi: "Thế thì nguy rồi."

"Không sao cả!" Tuân Du lại trấn định như thường, tự tin nói: "Đây e rằng là kế mưu của Phụng Hiếu! Không hổ là Phụng Hiếu, không ngờ lại lấy hai vạn quân Tào tinh nhuệ ra làm mồi nhử để dụ Mã đồ tể cắn câu, chỉ không biết kế sách của Phụng Hiếu là gì? Có thể thật sự kích sát Mã đồ tể hay không?"

Trong con mắt nhỏ của Tào Tháo đột nhiên lóe lên một tia ngoan lệ, trầm giọng nói: "Mồi nhử của Phụng Hiếu không chỉ có hai vạn quân tinh nhuệ thôi đâu, còn có chính bản thân hắn nữa, Mã đồ tể tuyệt đối không thể chống đỡ được sự dụ hoặc này. Lần này, Mã đồ tể nếu còn có thể thoát khỏi toán kế của Phụng Hiếu, vậy thì đúng là trời xanh không có mắt."

Cổ Quy nói: "Chúa công, là tây tiến nghênh kích Phương Duyệt, Cao Thuận, Từ Hoảng, Cam Ninh bốn lộ đại quân, hay là nam hạ đoạt lại thiên tử, phải quyết đoán cho tốt."

Tào Tháo nói: "Phương Duyệt, Cao Thuận, Từ Hoảng, Cam Ninh bốn lộ đại quân không tiếc trả giá đắt để liên tục hạ Hàm Cốc, Lạc Dương, Hổ Lao, mục đích của chúng không gì khác chính là muốn chặn hậu lộ của quân ta, cùng quân Hà Bắc nam bắc giáp kích đánh bại đại quân của cô. Giờ Viên Thiệu bại rồi, bốn lộ quân Lương của bọn Phương Duyệt vẫn chưa biết tin tức, quân ta vừa hay có thể lợi dụng điểm này để bố trí mê cục, thoát khỏi sự dây dưa của quân Lương."

Tuân Du nói: "Vậy lưu lại ba ngàn quân đội trấn thủ Quan Độ đại doanh để nghi binh. Chúa công thì tự mình dẫn đại quân tinh nhuệ nam hạ, nếu quân sư thất sách thì vừa hay có thể tiến hành quyết chiến với quân đội của Mã Dược. Nếu quân sư đắc kế, Mã đồ tể đền tội, thì chúa công vừa hay có thể suất quân đoạt lại thiên tử, trăm quan và vợ con."

...

Ngoại ô Diệp thành, đại doanh của quân Lương.

Lý Túc nói: "Chúa công, vừa rồi khoái mã tới báo, Hổ Lao quan đã phá được rồi. Bốn lộ đại quân của Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh đã hợp binh tại một nơi, tiến thẳng tới Quan Độ."

"Tốt, rất tốt!" Mã Dược vỗ tay nói: "Lập tức sai khoái mã ra lệnh cho Từ Hoảng, Cao Thuận, Phương Duyệt, Cam Ninh bốn tướng không sợ khổ, không sợ mệt, cũng không sợ thương vong, càng không cần phải lo lắm bị Viên Thiệu chiếm tiện nghi, nhất định phải nhân cơ hội Viên Thiệu và Tào Tháo giằng co nhau mà ngoan độc dùng một thương chọc thủng mắt Tào Tháo, hắc hắc."

"Ha ha ha."

"He he he he."

"Hi hi hi hi."

"Ke ke ke ke."

Giả Hủ, Lý Túc, Hứa Chử, Điển Vi bốn người nghe vậy đồng thời cười quái dị, bầu không khí trong trướng vô cùng nhiệt liệt.

Mã Dược lại nói với Lý Túc: "Tử Nghiêm, mấy ngàn tàn binh của Tào Hồng, Tào Chân đã lui về thủ Dĩnh Xuyên chưa?"

Lý Túc nói: "Thám mã hồi báo, lúc mới đầu hơn hai ngàn tàn binh của Tào Chân, Tào Hồng quả thật đã lui về phía Dĩnh Xuyên, nhưng trên đường đi lại đột nhiên chệch về hướng nam, tới thẳng Cổ thành rồi."

"Hả?" Mã Dược nhíu mày nói: "Cổ thành?"

Giả Hủ sớm đã mở địa đồ ra, chỉ vào một chỗ, nói: "Chúa công nhìn đi, nơi đây chính là Cổ thành, nằm ở phía đông nam của Diệp huyện, hai nơi cách nhau chừng hai trăm dặm."

"Lạ nhỉ?" Viên Thiệu bối rối, nói: "Tào Hồng, tào Chân vì sao lại tới Cổ thành? Trong đây chẳng lẽ có kế gì ư?"

Lý Túc nói: "Quách Gia chết rồi, quân Tào còn có được kế gì nữa?"

Giả Hủ nói: "Tử Nghiêm chớ có khinh thường Quách Gia, người này tuy chết nhưng chưa biết chừng còn lưu lại di kế gì đó đấy!"

Mã Dược nói: "Văn Hòa nói không sai, làm gì cũng phải cẩn thận, đặc biệt là đối diện với dạng nhân vật nguy hiểm của Quách Gia. Hứa Chử, Trần Đáo ở đâu?"

"Có mạt tướng."

"Hứa Chử, Trần Đáo bước lên trước một bước, ứng tiếng.

Mã Dược nói: "Hứa Chử làm chủ tướng, Trần Đáo làm phó tướng, lĩnh ba ngàn thiết kỵ giết tới Cổ thành!"

"Tuân lệnh!"

"Tuân lệnh!"

Hứa Chử, Trần Đáo ầm ầm lĩnh mệnh rồi quay người bước ra khỏi trướng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Mã Dược lại nói: "Chư tướng còn lại mỗi người dẫn binh mã bản bộ, theo cô giết tới Hứa đô nghênh đón thánh giá của tiên tử!"

Chư tướng trong trướng rầm rầm vâng lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.