Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 473: Trời sinh ra Tào sao còn sinh ra Mã? (1)



Cửa ải Thanh Ngưu

Trong tiếng kèn thê lương vang xa, Mã Siêu phi nước đại hướng về cửa ải, trong số hai trăm thiết kỵ xuất chiến cùng với Mã Siêu thì lúc này chỉ còn hơn hai mươi thiết kỵ còn theo sát hắn, thế nhưng thương vong của quân Ngô còn nặng nề hơn nhiều lần, gần hai ngàn quân tinh nhuệ bị thiết kỵ Tây Lương tập kích đánh bại, Đại tướng thống lĩnh Chu Thái cũng bị Mã Siêu đánh bị thương.

"Hiếu Trực!" Mã Siêu nhảy xuống ngựa quát to: "Tại sao lại nổi kèn lệnh?"

"Thiếu tướng quân" Pháp Chính kích động nghênh đón Mã Siêu, hắn phất tay gọi to: "Ba ngàn quân thiết kỵ của Hứa Chử tướng quân đã đánh tới đây. Thiếu tướng quân không cần phải liều mạng với Tôn Kiên nữa. Ha ha ha".

Pháp Chính cười lớn, hắn tiến tới hung hăng đấm một quyền vào ngực Mã Siêu.

Điều đáng kinh ngạc là Mã Siêu lại bị một quyền nhẹ như gió thoảng của Pháp Chính, một thư sinh yếu ớt, đánh ngã xuống ngựa, nằm sõng soài trên mặt đất khẽ rên rỉ. Một Mã Siêu vốn tinh thần vô cùng mạnh mẽ đột nhiên trở nên vô cùng mệt mỏi. Ngay lúc này Pháp Chính mới phát hiện ra ở má phải của Mã Siêu có một vết máu đang chảy.

"Thiếu tướng quân" Pháp Chính vội vàng tiến tới đỡ Mã Siêu dậy, hắn hốt hoảng hỏi: "Người có sao không?"

Mã Siêu lắc đầu, hắn cảm thấy hai mí mắt mình nặng tựa ngàn cân: "Buồn ngủ quá. Ta muốn ngủ một giấc'.

"Hả?" Pháp Chính thất kinh, hắn vội vàng nắm lấy bả vai Mã Siêu lắc mạnh hai cái, vừa hét to vào tai Mã Siêu. "Không thể ngủ! Thiếu tướng quân, người tuyệt đối không thể ngủ. Nếu hiện tại người ngủ thiếp đi thì chỉ e sẽ không thể tỉnh lại. Thiếu tướng quân, người nhất định phải gắng gượng lên. Người đâu, hãy mau tìm quân lang trung, mau đi".

Pháp Chính còn tưởng Mã Siêu bị một vết thương trí mạng. Đây quả thực không phải là một chuyện đùa.

Ngay lập tức có tên thân binh hoảng hốt rời đi. Chỉ trong chốc lát đã mang theo quân lang trung quay lại, trong lúc đó Mã Siêu đã bắt đầu ngáy o o. Tên quân lang trung kiểm tra Mã Siêu một lúc lâu rồi hắn nhìn Pháp Chính nói: "Tiên sinh, Thiếu tướng quân chỉ bị tổn thương nguyên khi do ác chiến liên miên, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ, không có gì đáng ngại".

"Không có gì đáng ngại sao?"

Pháp Chính đang nửa tin nửa ngờ, hắn không yên tâm để ngón tay lên mũi Mã Siêu thử hơi thở, hắn phát hiện ra Mã Siêu vẫn còn thở khi đó mới hoàn toàn yên tâm.

Tôn Kiên đứng quay lưng về phía chúng tướng, hắn nhìn chằm chằm vào tấm bình phong sau án.

Đã suốt một nửa canh giờ Tôn Kiên vẫn đứng như vậy, không nói một lời. Không khí trong đại trướng trung quân rất ngột ngạt làm người khác hít thở không thông. Tất cả các tướng lĩnh quân Ngô đều cúi đầu, nhất là Chu Thái, Tưởng Khâm, Toàn Tông, Từ Thịnh bốn tướng lại càng xấu hổ tới cùng cực, mấy người này chỉ hận không tìm được khe hở dưới đất để chui vào.

Bốn tướng Chu Thái chỉ huy hai ngàn tinh binh mạnh mẽ tấn công cửa ải Thanh Ngưu tới nửa ngày nhưng điều đáng ngạc nhiên là không thể đánh chiếm được cửa ải, ngược lại còn bị thiết kỵ Tây Lương phản kích, tổn thất vô cùng nghiêm trong số tám ngàn tinh binh, có hai ngàn quân đã tử trận, số binh sĩ bị thương lên tới phân nửa. Bốn tướng Chu Thái coi như dày dạn sa trường nhưng tới lúc này vẫn chưa trải qua một trận đanh uất ức như vậy.

"Chúa công" Chu Thái đột nhiên tiến lên một bước, hắn quỳ một gối xuống, chắp nói: "Mạt tướng nguyện dẫn tám trăm tinh binh bản bộ thừa dịp đêm tối tấn công bất ngờ, thề quyết đánh chiếm ải Thanh Ngưu lập công chuộc tội. Nếu mạt tướng không làm được, mạt tướng cam tâm mang đầu về gặp chúa công".

Trong đám loạn quân Chu Thái bị Mã Siêu đâm một thương ngã ngựa. Mặc dù khi đó hắn suýt chết ngất nhưng thực sự không bị trọng thương.

"Chúa công, mạt tướng nguyện cùng Chu Thái tướng quân xuất kích".

Tưởng Khâm, Toàn Tông, Từ Thịnh ba tướng cũng rối rít bước tới, quỳ xuống phía sau Chu Thái.

"Chúa công!"

"Chúa công!"

"Chúa công!"

Trong tiếng gầm rống giận dữ, Hạ Tề, Lữ Đại, Chu Trị, Tổ Lang, Lữ Mông chư tướng cũng rối rít giậm châm tiến lên trước trướng, xin xuất chiến đánh giặc. Tinh thần chúng tướng trong đại trướng bừng bừng phẫn nộ. Cố Ung, Bộ Chất đi theo trong quân làm quân sư thì chỉ đứng liếc xéo. Trong chốc lát ánh mắt mọi người đều tập trung lên lưng của Tôn Kiên.

"Chu Thái tướng quân, hãy đứng lên" Dưới cái nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc bén của các chư tướng, Tôn Kiên đột nhiên quay người lại đỡ Chu Thái đứng dậy, hắn nhìn chư tướng, khoát tay nói: "Chư vị tướng quân xin hãy đứng lên. Mã Siêu dũng mãnh, thiết kỵ Tây Lương thiện chiến, Cô sớm đã biết. Thất bại hôm nay là tội của Cô, không phải là của chư vị tướng quân ở đây".

"Chúa công".

Chu Thái thấy thái độ của Tôn Kiên như thế hắn càng thêm xấu hổ.

"Thôi" Tôn Kiên thở dài một hơi rồi hắn bùi ngùi nói: "Tướng quân không cần phải nói gì nữa. Đó là Cô đã sai. Tổn thất mấy ngàn tướng sĩ đó vốn có thể tránh được".

Nói xong Tôn Kiên quay đầu nhìn Từ Thứ, nói vẻ áy náy: "Cô hối hận đã không nghe theo lời Nguyên Trực dẫn tới mối hoạ hôm nay".

Từ Thứ nói: "Chúa công, hiện tại vẫn còn kịp thay đổi chiến lược".

"Hả?" Tôn Kiên vội hỏi: "Vẫn còn kịp sao?"

Trương Chiêu phản đối: "Nguyên Trực, quân đội của Thái Sử Từ tướng quân vừa mới đại bại, ba nghìn quân thiết kỵ Tây Lương ải Khẩu Bắc ở bên cạnh đã đánh giết tới đây tập hợp với quân Mã Siêu. Mã Siêu có thêm ba ngàn quân thiết kỵ này cùng với lợi thế về mặt địa hình của cửa ải. Quân ta dù có mười vạn đại quân thì chỉ e trong vòng năm bữa nửa tháng cũng không thể đánh chiếm được. Theo như thám mã phi báo đại quân của Mã Dược chỉ còn cách cửa ải Thanh Ngưu một ngày đường. Tiên phong kiêu tướng Mã Đại cùng với tám ngàn quân thiết kỵ cũng đã tiến tới cửa ải, lúc này lại chuyển công thành thủ, liệu có kịp không?"

Cố Ung, Bộ Chất cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, liệu còn kịp không?"

Từ Thứ khẽ mỉm cười nói: "Chẳng lẽ chư vị đã quên bên cạnh ải Khẩu Bắc vẫn còn năm nghìn Tào quân".

"Ừ, Tào quân?" Trương Chiêu phán bác lại: "Thái Sử Từ tướng quân đã báo lại quân Tào cùng quân Lương đã ngầm hẹn ước với nhau. Tại sao quân Tào còn có thể trợ giúp lại quân ta?"

Từ Thứ nói: "Trước khác nay khác. Tào quân tạm thời hợp tác cùng Lương quân cũng phải vì thật lòng giúp đỡ Lương quân mà bởi vì khi đó quân Ngô ta thế mạnh, Lương quân thế yếu, Tào quân sợ chúa công đoạt mất Thiên Tử nên mới tạm thời hợp tác cùng Lương quân. Hiện tại tình thế thay đổi, Lương quân không ngừng cuồn cuộn tiến ra ải Thanh Ngưu, đã thành thế lớn nghênh đón Thiên Tử, Tào quân lo sợ Thiên Tử sẽ rơi vào tay Mã đồ phu, tất phải ở thế quay giáo ngăn cản. Dù sao Tào quân cũng không nguyện ý để chúa công nghênh đón Thiên Tử, cũng không muốn để Mã đồ phu đoạt được Thiên Tử. Bọn họ vẫn còn đang ảo tưởng Tào Thừa tướng sẽ dẫn đại quân tới cứu viện".

"Thì ra là như vậy" Tôn Kiên phấn kích nói: "Người nào nguyện ý tới đại doanh quân Tào?"

"Mỗ nguyện ý".

Tôn Kiên vừa dứt lời, Chiết Trùng Giáo úy Lữ Mông bước ra ngoài nói.

"Được!" Tôn Kiên vui mừng nói: "Tử Minh hãy mau lên đường".

"Tuân lệnh". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lữ Mông lĩnh mệnh rời đi.

Đợi khi Lữ Mông đi khỏi, Từ Thứ nói tiếp: "Thế nhưng Tào quân chỉ có năm ngàn quân cho dù Thái Sử Từ tướng quân có kịp thu nạp bại binh tương trợ thì binh lực cũng chỉ hơn một vạn quân, dưới sự giáp công của hai mặt quân Tây Lương thì chỉ e cũng không thể duy trì được lâu vì vậy chúa công vẫn cần phải phái một viên Đại tướng khác chỉ huy tinh binh Sơn Việt trèo đèo lội suối đi trước trợ chiến. Tinh binh Sơn Việt hung hãn không sợ chết, lại có sở trường về tác chiến vùng núi. Địa hình vùng Thanh Ngưu đa số là vùng núi, rất có lợi cho phòng thủ. Nếu có tám ngàn tinh binh Sơn Việt này phòng thủ những nơi hiểm yếu, Mã đồ phu dù có mười vạn thiết kỵ tấn công cũng không thể làm nên cơm cháo gì".

"Ừ" Tôn Kiên nặng nề gật đầu, hắn ngẩng đầu quát hỏi: "Ai dám dẫn quân đi trước?"

"Mạt tướng dám đi".

Tôn Kiền vừa dứt lời, Chu Thái đã lập tức xung phong bước ra khỏi hàng.

"Tốt!" Tôn Kiên nói: "Tướng quân hãy lập tức điểm tám ngàn tinh binh Sơn Việt đi suốt ngày đêm, vượt qua núi cao hội quân với Thái Sử Từ tướng quân sau đó lập thế trận tử thủ, giống như một cái đinh gắn trên quan đạo, tuyệt đối không để đại quân của Mã đồ phu xuôi nam, cũng không thể để cho quân của Mã Siêu chạy lên phía bắc. Đại quân Tây Lương từ xa tới đây, một khi lương thảo tiếp tế không đầy đủ, tự nhiên sẽ không chiến mà tan".

"Tới khi đó Cô nhất định sẽ bắt sống Mã Siêu, tế sống vong linh Bá Phù".

Nói xong những lời cuối cùng này sắc mặt Tôn Kiên trở nên vô cùng đanh ác. Chu Thái nói: "Mạt tướng tuân lệnh".

Từ Thứ nhắc nhở: "Thiết kỵ Tây Lương trang bị hoàn hảo, huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa chúng còn trải qua trăm trận, cực kỳ kiêu dũng. Tướng quân hãy nhớ tuyệt đối không thể liều mạng với chúng. Khi lập trại, phải trại sau ứng cứu cho trại trước. Bên trong và bên ngoài doanh trại hãy đào nhiều hầm, hố, bẫy, bố trí nhiều dây thừng gạt ngựa, thiết lập hàng rào chướng ngại trùng trùng điệp điệp trên sơn đạo hẹp, tự nhiên uy lực của thiết kỵ sẽ giảm bớt đi nhiều. Nếu làm như vậy, muốn ngăn cản thiết kỵ Tây Lương cũng không phải là việc khó khăn gì".

"Đúng vậy" Tôn Kiên bùi ngùi nói: "Nếu như Thái Sử Từ có thể làm như lời quân sư, đào nhiều hào sâu trước quân doanh, bố trí nhiều hàng rào sừng hươu, cũng như không khinh địch như vậy thì đã không bị quân thiết kỵ Tây Lương dễ dàng đánh chiếm doanh trại. Chu Thái tướng quân hãy lấy đó làm bài học".

Chu Thái nghiêm nghị nói: "Xin chúa công yên tâm, mạt tướng tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của Thái Sử Từ tướng quân".

"Tốt!" Tôn Kiên vung tay, hắn cao giọng nói: "Hãy đi thôi".

Chu Thái dũng mãnh xoay người, nghênh ngang rời đi.

Ngay đêm hôm đó, Chu Thái điểm tám ngàn tinh binh Sơn Việt, vượt qua núi cao hiểm trở tiến về ải Khẩu Bắc bên cạnh ải Thanh Ngưu hội quân cùng với Thái Sử Từ.

Ải Khâu Bắc bên cạnh ải Thanh Ngưu, đại trại Tào quân.

Sau khi buông tha cho năm ngàn quân thiết kỵ Tây Lương của Mã Đại, Tào quân lại một lần nữa chui ra từ hai bên sơn cốc, chiếm cứ ba toà đại doanh.

Chung quy do Mã Đại tuổi còn trẻ, dù đã luyện thành một thân võ nghệ, lại cũng theo Giả Hủ học binh thư mấy năm liền nhưng vẫn chưa bao giờ chính thức tự mình thống lĩnh đại quân, hơn nữa trong lúc vội vàng tiến tới ải Thanh Ngưu hội quân cùng với huynh trưởng Mã Siêu nên căn bản không nghĩ tới đại quân sau này còn phải qua đây, lưu lại một toán quân chiếm giữ doanh trại Tào quân.

Đêm khuya, quân trướng của Tào Hồng.

Tào Chân, Vu Cấm dắt tay nhau tới, ngay khi vào trướng Tào Chân đã nhìn Tào Hồng nói: "Hồng thúc, thám mã vừa phi báo, đại quân Tây Lương của Mã đồ phu đã tới ngoài núi, chỉ còn cách ải Thanh Ngưu một ngày đường".

Tào Chân vừa nói xong, Vu Cấm liến tiếp lời: "Ban ngàn quân thiết kỵ của Hứa Chử đã đạp bằng doanh trại quân Ngô tiến tới cửa ải hội quân với Mã Siêu. Vào lúc giữa trưa Tôn Kiên chỉ huy đại quân Đông Ngô đã tiến tới ngoài ải Thanh Ngưu, mạnh mẽ tấn công cả buổi trưa nhưng chỉ hao binh tổn tướng rất nhiều cuối cùng vẫn không thể đánh tan mấy trăm kỵ binh của Mã Siêu trấn giữ cửa ải. Hiện tại viện quân Tây Lương đang cuồn cuộn đổ tới, quân Ngô đã không còn cách nào ngăn cản Mã đồ phu đem Thiên Tử quay lại Quan Trung".

"Nguy rồi" Tào Hồng cau mày nói: "Đại quân của Mã đồ phu đã tới, tại sao đại quân của chúa công lại chậm chạp không có tin tức vậy?"

Trong mắt Vu Cấm không khỏi hiên lên vẻ lo lắng. Theo dự đoán của hắn, đến bây giờ đại quân của Tào Tháo vẫn không có tin tức vậy chỉ có thể xảy ra một khả năng đó là Tào Tháo đã gặp phiền phức lớn. Vu Cấm vốn định nói với Tào Hồng rằng đại quân của chúa công không thể nào tiến tới ải Thanh Ngưu này nhưng y nghĩ vừa xuất hiện đã lập tức phải nuốt vào trong, hắn nhìn Tào Hồng nói: "Thiếu tướng quân, đại quân của chúa công chậm chạp chưa tới. Nếu quân ta không thể ngăn cản, để Mã đồ phu cướp lấy Thiên Tử mang về Quan Trung thì đại thế thiên hạ đã ở Tây Lương, ôi, nghiệp lớn của chúa công!".

"Mơ tưởng" Táo Hồng bực tức phát tiết: "Có bản tướng quân ở đây, Mã đồ phu đừng có mơ cướp Thiên Tử mang vào Quan Trung".

"Báo" Tào Hồng vừa dứt lời thì chợt có một tên tiểu giáo bước vào trướng báo: "Tướng quân, sứ giả quân Ngô cầu kiến bên ngoài doanh".

"Sứ giả quân Ngô?" Tào Hồng không nhị được nói: "Đuổi đi cho bản tướng quân, không tiếp".

"Tướng quân không thể" Vu Cấm vội khuyên nhủ: "Lúc này quân Lương đang chiếm ưu thế, quân Ngô đang rơi vào tình thế xấu, chúng tới đây nhất định vì muốn liên minh đối kháng với quân Lương".

Tào Chân cũng vội khuyên nhủ: "Đúng vậy, Hồng thúc. Nếu chúng ta có thể liên thủ với quân Ngô thì có thể tránh được việc bị quân Lương hai mặt giáp công, mà hy vọng vây chặt Mã Siêu trong núi cũng tăng lên rất nhiều".

"Ừ" Tào Hồng đồng ý, hắn gật đầu nói: "Nếu đã như thế hãy mau chóng triệu sứ giả quân Ngô tới gặp".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.