"Lửa, cháy rồi!"
Mã Đại vừa nói xong, lại có tiểu giáo hét lên.
Khi Mã Đại, Tư Mã Ý vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong cánh rừng rậm ở bên trái đột nhiên bốc khói. Không tới một lát sau, trong khói đặc cuồn cuộn lại bốc lên ngọn lửa màu đỏ. Hỏa thế nhanh chóng bắt đầu lan ra. Lúc này, Tây Lương thiết kỵ đang truy sát bại binh của quân Sở cũng phát giác ra điều dị thường. Bọn tướng tá lĩnh quân Mạnh Đạt, Tô Tắc cùng với Mã Hưu thấy vậy vội vàng lệnh cho toàn quân dừng truy sát.
Tây Lương thiết kỵ đang hùng dũng tiến lên nhao nhao giảm tốc độ, cuối cùng thì ghìm hẳn ngựa lại. Lúc này toàn quân chỉ còn một bước nữa là tiến vào khoảng không ở giữa rừng. Nếu như không phải là có lửa lớn đột nhiên bốc lên, Tây Lương thiết kỵ có lẽ sẽ đâm đầu vào trong bẫy rồi.
"Có chuyện gì vậy?"
Mắt thấy Tây Lương thiết kỵ ngừng truy kích, dưới sự hạ lệnh của tướng tá lĩnh quân sắp xếp lại đội hình rồi bắt đầu ngăn nắp trật tự lui ra sau, Mã Đại không khỏi vừa kinh ngạc lạc vừa vui mừng, hỏi Tư Mã Ý: "Lửa này là do ai đốt vậy? Trọng Đạt, là ngươi sai người đốt à?"
"Không phải." Tư Mã Ý ngu ngờ lắc đầu nói: "Tại hạ cũng không biết là có chuyện gì nữa."
Rất nhanh lại có khoái mã hồi báo: "Tướng quân, trong rừng đột nhiên có một toán quân Sở lao ra, đang dựa vào sự yểm hộ của lửa lớn mà lui về bờ sông."
"Tướng quân!" Có phó tướng bước lên trước kiến nghị: "Sao không phái kỵ binh truy kích?"
"Không được." Tư Mã Ý vội vàng nói: "Quân Sở chính là chủ động rút lui, ngàn vạn lần chớ có khinh định mà mạo hiểu tiến tới. Huống chi bờ sông tất có thủy quân Kinh châu tiếp ứng, đợi khi quân ta vòng qua cánh rừng rậm này, chỉ sợ quân Sở sớm đã lên thuyền đào tẩu rồi."
"Ừ, Trọng Đạt nói đúng." Mã Đại gật đầu, trầm giọng nói: "Truyền lệnh toàn quân, không được tùy tiện xuất kích, tất cả cứ đợi sau khi đại quân của huynh trưởng đến rồi tính tiếp."
Hôm sau.
Khi trận lửa lớn hoàn toàn được dập tắt, Mã Dược mới suất lĩnh hơn hai mươi vạn kỵ bộ đại quân đi tới.
Mã Dược dưới sự vây quanh của bọn Giả Hủ, Lý Túc, Lỗ Túc, Khoái Việt, Mã Chiến đứng ở cạnh rừng. Vừa hay là lúc thời tiết vào đầu xuân, mưa xuân chưa đến, đang là lúc Thiên Can, mọi vật khô hanh. Trân lửa lớn này cơ hồ là thiêu rụi cả cánh rừng rậm thành tro bụi. Trong không khí tỏa ra mùi khói đậm đặc, bởi vì do lửa thiêu đốt mà mặt đất nóng rực vẫn bốc khói xanh lượn lờ.
"Ấy, phụ vương, cha nhìn xem đó là cái gì?"
Mã Chiến ở phía sau Mã Dược đột nhiên ồ lên một tiếng kinh ngạc, tay chỉ về phía trước rồi hét lên.
Đám người Mã Dược, Giả Hủ thuận theo phương hướng mà Mã Chiến chỉ, đưa mắt nhìn, chỉ thấy dưới một khối đá lớn có một vật đen sì đang nằm chỏng chơ, nhìn bộ dạng thì giống như xe đẩy, có điều đã bị đốt cho đen sì. Mọi người lại nhìn xung quanh, phát hiện phụ cận còn có rất nhiều vật giống như vậy, phần lớn đã bị cháy rụi nên rất khó mà nhận ra.
"Cái này..." Lý Túc thất thanh nói: "Không ngờ lại là nỗ xa!"
"Đáng chết." Giả Hủ cũng rùng mình sợ hãi, trầm giọng nói: "Không ngờ quân Sở lại phỏng chế ra nỗ xa của quân ta!" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
"Cái này cũng không có gì là lạ." Mã Dược hờ hững nói: "Cấu tạo của nỗ xa không có gì phức tạp, dưới tay Tào Chân không thiếu người tài, chỉ nhìn thứ này một cái là có thể biết làm như thế nào. Có điều, mấy chiếc nỗ xa này không đủ để thay đổi sự chênh lệch lớn lao về lực lượng giữa hai quân. Thằng nhãi Tào Chân và Gia Cát Lượng thôn phu nếu muốn dùng nỗ xa để ngăn cản mười vạn đại quân của cô thì đó chính là tự mình tìm chết."
"Báo..." Mã Dược vừa dứt lời, đột nhiên có khoái mã từ phía trước chạy tới, cao giọng thưa: "Tương Dương cấp báo."
Mã Dược ngẩng đầu lên quát: "Nói đi."
"Ba lộ đại quân của Từ Hoảng, Phương Duyệt, Mã Đại đã công hãm Tương Dương, quân Sở đang chạy về Gang Lăng."
Truyền tấn binh vừa dứt lời, văn quan võ tướng ở phía sau Mã Dược đều lộ ra vẻ phấn chấn. Không ngờ Từ Hoảng nhanh như vậy đã công chiếm được đại bản doanh Tương Dương của quân Sở. Sự tiến triển thuận lợi của chiến sự quả thực có chút nằm ngoài ý liệu. Biểu tình trên mặt đám người Mã Dược, Giả Hủ, Lỗ Túc, Khoái Việt không ngờ lại hoàn toàn khác hẳn, không những không lộ ra vẻ vui mừng mà còn lộ ra vẻ lo lắng.
"Chạy nhanh thật đấy!" Mã Dược tay trái nắm chặt thành quyền, mạnh vào lòng bàn tay phải, không khỏi tiếc nuối nói: "Xem ra kỳ vọng làm trọng thương quân Sở ở Tương Dương đã tan thành mây khói rồi. Quân Sở hiện tại đã lui tới Giang Lăng. Sau lưng Giang Lăng lại chính là Trường Giang, muốn ở Giang Bắc vây bắt chủ lực của quân Sở rồi tiêu diệt là chuyện không thể rồi, ài..."
Giả Hủ khuyên: "Trận chiến này chỉ cần có thể đạt được Nam quận ở dĩ bắc Trường Giang và quận Giang Hạ, lại thêm quận Nam dương, bảy quận của Kinh Tương quân ta đã chiếm được ba quận. Tào Chân cho dù nguyên vẹn lui về dĩ nam Trường Giang thì đất dưới quyền cai trị của hắn cũng chẳng qua là mấy trăm dặm, bách tính lại chỉ có mấy chục vạn, giống như là châu chấu sau mùa thu, không nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu."
Mã Dược trầm tư một lát rồi nói với Giả Hủ: "Văn Hòa, lệnh cho Từ Hoảng dẫn hai vạn kỵ binh nam hạ trước, bức thẳng tới Giang Lăng. Phương Duyệt, Mã Đại thì tạm thời án binh bất động."
Giả Hủ chắp tay nói: "Hủ tuân lệnh."
...
Ích châu.
Đã bình định được phản loạn Tây Khương, Mã Chinh từ bên trong chọn ra hai vạn Khương binh tuổi trẻ sung sức theo quân suất chinh. Những lão ấu phu phụ còn lại ai muốn quay về Tây Khương thì cho phép về quê cũ hết, ai không muốn về quê thì an trí ở lại. Do sĩ tộc Tây Xuyên an bài ruộng đất để tiến hành truân điền. Sau nữa tháng, Mã Chinh cùng Trương Tùng hợp binh ở một nơi, dẫn hết bảy vạn kỵ bộ đại quân đại cử nam chinh.
Phiên vương Mạnh Hoạch nghe tin, lập tức tập kết các lộ phiên binh cộng với hai vạn phiên binh tinh nhuệ giằng co với đại quân Tây Lương ở thành Tam Giang.
Mã Chinh theo kế của Pháp Chính chôn vật dẫn lửa ở trong Bàn Xà cốc ngoài thành Tam Giang, lại lệnh cho tiên phong đại tướng Mã Duyên Đà trá bại dụ địch. Mã Duyên Đà đánh đâu thua đấy, thua chạy về Bàn Xà cốc. Mạnh Hoạch không biết là kế, suất binh đuổi vào trong Bàn Xà cốc, khi đang dẫn binh truy kích thì đột nhiên nghe thấy hai bên sơn cốc tiếng trống rung trời, tiếng hô chém viết vang vọng bốn phía. Mạnh Hoạch vội vàng ngẩng đầu nhìn thì hỏa tiễn ở trên cốc bắn xuống như mưa, châm ngòi vật dẫn lửa được chôn ở trong cốc.
Trong Bàn Xà cốc thoáng chốc đã lửa cháy ngùn ngụt, đáng thương cho hai vạn phiên binh tinh nhuệ dưới trướng phiên vương Mạnh Hoạch phải hóa thành tro bụi.
..
Giang Lăng, dinh thự của Mã Dược.
Mã Dược đang nghị sự với đám người Giả Hủ, Lỗ Túc, Khoái Việt, Tư Mã Ý thì Lý Túc hớt hải bước vào trong đại sảnh, chắp tay nói với Mã Dược: "Chúa công, cảng Ô Lâm có tin tức truyền về."
"Ồ?" Mã Dược vui vẻ nói: "Có phải là Từ Hoảng tướng quân đã công hãm được cảng Ô Lâm rồi không?"
"Không." Lý Túc vẻ mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, đáp: "Từ Hoảng tướng quân gặp phải phiền phức rồi."
"Phiền phức ư?" Mã Dược hỏi: "Phiền phức gì vậy?"
Lý Túc nói: "Bởi vì không quen thủy thổ, hơn một nửa tướng sĩ trong quân đều đổ bệnh, một lượng lớn chiến mã đang điên cuồng gầy đi, căn bản là ngay cả chạy cũng không nổi. Hai vạn tiên phong thiết kỵ dưới trướng Từ Hoảng tướng quân hiện tại chỉ có binh sĩ là còn có thể miễn cưỡng tác chiến. Duy có một điều đáng để cảm thấy may mắn là quân Sở tựa hồ như vẫn không biết hư thực của quân ta, không hề nhân cơ hội này mà phát động phản kích. Nếu không, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi."
"Không quen thủy thổ ư?" Mã Dược nhíu mày nói: "Hiện tại chính là đầu xuân, còn lâu mới vào mùa mưa. Thời tiết vẫn chưa ấm lên, sao lại không quen thủy thổ? Hơn nữa cho dù là không quen thủy thổ thì tình huống cũng không thể nghiêm trọng như vậy chứ! Lúc trước cô dẫn tám ngàn thiết kỵ tịch quyển Kinh Dương, cũng từng gặp phải nan đề không quen thủy thổ, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như thế này."
Năm đó Mã Dược dẫn tám ngàn thiết kỵ tịch quyển Kinh Dương, Lý Túc cũng từng theo quân xuất chinh, đối với tình hình này tất nhiên là hiểu rõ nhất.
Lúc Túc gật đầu đồng ý, nói: "Tại hạ trong lòng cũng rất lấy làm lạ. Cũng là Tây Lương thiết kỵ, vì sao kỵ binh của chúa công không sợ thủy thổ của phương nam, mà kỵ binh của Từ Hoảng tướng quân lại bất lực như vậy. Chuyện này quả thật rất cổ quái. Có điều hiện tại Từ Hoảng tướng quân và hai vạn binh sĩ đang lâm vào nguy hiểm. Chúa công vẫn nên sớm ngày phái viện quân tới cứu viện, để tránh làm chậm trễ đại sự."
"Đợi đã." Khoái Việt đột nhiên ngắt lời Lý Túc, hỏi: "Tử Nghiêm vừa nói rằng ngay cả chiến mã cũng gầy đi điên cuồng, đúng không?"
Lý Túc nói: "Đúng vậy."
Khoái Việt lại hỏi: "Tín sứ do Từ Hoảng tướng quân phái tới có nói tướng sĩ bị bệnh có triệu chứng gì không?"
"Có nói qua." Lý Túc nói: "Hình như là đầu đau, bị sốt, bụng trương, cả người vô lực..."
"Hỏng rồi." Khoái Việt kích động nói: "Đây chắc là nhiễm phải bệnh đại đỗ tử cấp tính rồi."
"Bệnh đại đỗ tử." Đám người Mã Dược, Giả Hủ ngơ ngác nhìn nhau, nói: "Cái gì gọi là bệnh đại đỗ tử?"
Khoái Việt nói: "Tạ hạ cũng có nghiên cứu sơ qua về y thuật, biết rằng Kinh châu có một loại bệnh. Người mắc bệnh thường thường bụng to như cái trống, đau khổ vô cùng. Do đó được gọi là bệnh đại đỗ tử. Đối với người phương nam mà nói thì loại bệnh này không có nguy hại gì lớn, bị mắc phải thì cũng rất dễ tự khỏi. Nhưng đối với người phương bắc mà nói thì tính nguy hại cực lính. Người phương bắc một khi nhiễm bệnh này thì có tám chín phần mười là phát tác cấp tính. Người bị nhẹ thì mê man bất tỉnh, người bị nặng thì toi mạng."