Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 130: 130: Đan Tâm Quan Trọng Hơn Bất Cứ Thứ Gì





Ban đêm ở công ty tất cả các phòng đều đã tắt bóng duy chỉ có phòng giám đốc là vẫn còn sáng.

Hàn Lam Vũ đi xe tới trước cổng công ty, bảo vệ giúp hắn đi đỗ xe còn hắn tiến vào trong công ty.

Hàn Tử Lam cũng vừa xong một số công việc, hắn trao đối với Viên một vài chuyện rồi thu xếp đống tài liệu trên bàn.

Lúc Viên bước ra ngoài thì bắt gặp Hàn Lam Vũ đi tới, anh hơi cúi đầu nhìn Hàn Lam Vũ, Hàn Lam Vũ cũng gật đầu một cái, nói: “Chú vân chưa về sao?”
“Gân đây tình hình công ty rối loạn, cần phải làm thêm giờ!”
Viên vẫn điềm tĩnh như ngày thường, trước nay chưa từng bị rối loạn bởi bất cứ chuyện gì, đối với năng lực của Viên, Hàn Lam Vũ chưa bao giờ nghi hoặc.

“Có vẻ như cháu đã liên lụy mọi người rôi!”
Hàn Lam Vũ thành thật.

Viên chỉ cười nhẹ vỗ vào vai hẳn hai cái: “Giám đốc, Hàn thiểu đang ở trong, cậu vào gặp cậu ấy đi.

Tôi đi chứng thực văn bản!”
Hàn Lam Vũ cũng cười nhẹ rồi đẩy cửa đi vào trong.

Hàn Tử Lam vừa nghe xong một cuộc điện thoại, nhìn Hàn Lam Vũ vừa vào, hắn mỉm cười nhìn anh trai: “Phía công ty Adapt có lẽ phải qua đó một chuyến để đàm phán lại với họ, còn bây giờ thật khó để giải thích hết được.



Hàn Lam Vũ cũng chẳng có bất cứ biểu cảm nào kỳ lạ, chỉ mỉm cười nhẹ rồi đi tới ngôi xuống ghế sofa.

“Em muốn qua đó một chuyến không?”
Hàn Tử Lam im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: “Anh đi sẽ thích hợp hơn!”
Hàn Lam Vũ tưởng mình nghe lâm, hắn quay sang nhìn em trai, Hàn Tử Lam vẫn đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc, hắn chống hai tay trước mặt, cũng thuận tiện nhìn về phía anh mình.

“Lam Lam, thời gian qua em tới công ty Bạch thị để phát triển không phải vì muốn chứng tỏ năng lực của mình sao? Hiện tại, ba đã tin tưởng giao cho em quyền điều hành công ty Shine, không phải em nên nắm bắt sao?”
“Cái em cân là được người khác công nhận, bao gồm cả quyền thừa kế của tập đoàn Shine.

Tham vọng của con người luôn luôn lớn nhưng em lại cảm thấy đủ rồi, có một thứ khác giúp em chuyển hóa tham vọng đó, bây giờ khi có được mọi thứ em lại cảm thấy quyền lực không giúp em hạnh phúc được.

Cái ghế ở Bạch thị cũng thoải mái hơn cái ghế này rất nhiêu.


Hàn Tử Lam ngưng một lúc rồi lại nói tiếp: “Tiểu Vũ, từ nhỏ anh đã luôn thể hiện xuất sắc, mọi người đều tin anh sau này sẽ trở thành người thừa kế của tập đoàn Shine.

Em muốn đấu thực lực với anh, nên anh hãy buông tay Đan Tâm đi.

Chúng ta dùng thực lực xem ai đủ khả năng ngồi vào chiếc ghế này đương nhiên em sẽ không ở trong giai đoạn này tranh thủ sự bất lợi của anh để chiếm hữu nó.



“Không phải em đã biết chuyện Trân Trân cấu kết với Vương Khải Lâm cho nên cố tình đưa bản kế hoạch của hòn đảo Tiểu Doãn đến để cô ấy nhắm vào Đan Tâm, mục đích là vì muốn anh sang tên hòn đảo Tiểu Doãn cho em, em làm tất cả mọi chuyện không phải là vì sự công nhận của ba và quyền thừa kế tập đoàn Shine sao? Sao bây giờ lại muốn lùi lại một bước, cạnh tranh công bằng cùng anh?”
Hàn Lam Vũ không nhìn Hàn Tử Lam, hắn tựa vào ghế sofa, Hàn Tử Lam chỉ nhìn thấy góc nghiêng của hắn, chậm rãi lên tiếng: “Vì em không muốn Đan Tâm trở thành trò chơi trong cuộc chiến của chúng ta.

Hãy để cô ấy được bình yên đi.

So với quyên thừa kế tập đoàn Shine thì cô ấy quan trọng với em hơn!”
Hàn Tử Lam đứng dậy bước ra khỏi ghế ngôi như muốn trả lại chiếc ghế này cho Hàn Lam Vũ.

Sau này hắn sẽ dùng thực lực của mình để ngồi lên vị trí đó.

Bây giờ cũng có thể nhưng vì Đan Tâm, hắn muốn dừng mọi chuyện ở đây.

Hàn Lam Vũ đã lợi dụng hôn nhân với Đan Tâm để giữ chiếc ghế này, hắn không muốn hắn cũng lợi dụng sự đau khổ của Đan Tâm để bước lên vị trí này.

Lúc Hàn Tử Lam ra đến cửa, Hàn Lam Vũ cũng cất tiếng: “Nhưng mà…
Anh cũng sẽ không nhường cô ấy cho em đâu!”
“Vậy chúng ta sẽ cạnh tranh xem ai có được cô ấy!”
Hàn Tử Lam mở cửa ra, bỗng nhớ ra chuyện gì, hắn nói: “Ở trong hộc bàn làm việc có thứ anh cần xem.


Không phải là em vì anh mà là em muốn trả lại sự trong sạch cho Đan Tâm! Nói xong, Hàn Tử Lam bước ra ngoài đóng cửa lại.

Hắn lái xe đi đến biệt thự Rose, Đan Tâm từ lúc vê vẫn không chịu ăn gì, nhốt mình trong phòng mãi khiến dì Kỳ và Ngô quản gia rất lo lắng.

“Cô ấy vẫn chưa ăn gì sao?”
Dì Kỳ thở dài: “Một chút lót dạ cũng không!”
“Để tôi đi nấu cháo cho cô ấy!”
Tử Lam cởi áo vest ngoài ra đưa cho ông Ngô rồi đích thân vào bếp: “Dì Kỳ, tôi mượn bếp của dì một lúc nhé!”
Hàn Tử Lam vẫn luôn nhã nhặn mỉm cười, chỉ có ông Ngô và dì Kỳ là vẫn khó hiểu nhìn theo.

Hơn nữa còn rất kinh ngạc với tài nấu nướng của Tử Lam.

Hắn vừa làm vừa chuyện trò rất ấm áp, lúc ở nước ngoài vì thèm đồ ăn nước mình nên cậu tự học làm để ăn, đến hiện tại cậu biết làm rất nhiều món ngoại nhưng nấu ngon nhất vẫn là nấu món quê hương mình.

Nghe Tử Lam nói vậy, Ngô quản gia và dì Kỳ trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Nhìn cách cậu tỉ mỉ làm từng công đoạn nấu cháo cho Đan Tâm, nếu cô biết nhất định sẽ rất cảm động.

Loay hoay ở trong bếp gân nửa tiếng, cháo mới nấu xong, Hàn Tử Lam cho cháo ra bát trang trí thêm vào mấy lá rau thơm rồi đưa lên phòng Đan Tâm.

Ngô quản gia mở cửa cho cậu rồi đi xuống dưới nhà.

Trong phòng tối om, rèm kéo kín cửa, Tử Lam đi tới đưa tay định bật bóng thì Doãn Đan Tâm đã ngửi thấy mùi cháo thơm, bèn lên tiếng: “Dì Kỳ, cháu không muốn ăn, dì đưa ra ngoài đi!”
Hàn Tử Lam khẽ mỉm cười, hắn bật hết bóng lên rôi chậm rãi đi xuống đặt bát cháo ở trên tủ cạnh bàn sau đó đưa tay xoay người Đan Tâm lại.


Đan Tâm đang năm quay lưng với hắn, bị ai đó ôm lấy vai xoay lại mới miễn cưỡng mở mắt ra nhìn: “Dylan, sao anh tới đây?”
“Anh giao cháo tới, công việc ở công ty không ổn lắm nên kiêm luôn đầu bếp và shipper, em không định bom hàng anh đấy chứ?”
Hàn Tử Lam vừa nói vừa đỡ cô dậy, quyết liệt như thể không cho cô từ chối.

“Em không đói!”
Doãn Đan Tâm chỉ nhìn hắn mỉm cười nhẹ, da mặt có hơi tái, chỉ mới mấy ngày thôi mà cô đã ốm đi rất nhiều rồi, Hàn Tử Lam xót xa nhìn cô, hắn đưa tay lên vén tóc mái xõa xuống trên mảnh khăn trắng tang tóc trên trán Đan Tâm.

Đan Tâm đưa tay tháo chiếc khăn tang buộc lại cho chỉnh tề, trên trán đã hãn một vết đỏ, cô vuốt mái tóc mềm mượt ra phía sau.

Tử Lam đưa tay lên xoa đầu cô, hắn vuốt nhẹ khăn tang trên trán rôi mỉm cười: “Em có tin vào câu chuyện bốn mươi chín ngày trên trần thế không? Anh lại rất tin chuyện đó.

Anh đang tự hỏi, vú nuôi có đang ở đây không? Nếu vú nuôi ở đây, anh rất muốn biết bà ấy có đau lòng khi nhìn em như thế này không? Chắc chắn là rất đau lòng, nhỉ?”
Doãn Đan Tâm nhìn hắn, đôi mắt long lanh một giọt nước rơi xuống, cô hít một cái, vội gạt giọt nước mắt vừa rơi xuống, định nói cái gì đó nhưng nghẹn ngào lại thôi.

Hàn Tử Lam cho cô một cái ôm, cô có thể cảm nhận được hơi ấm và bờ vai vững chắc của hắn, tuy lòng cô lạnh lẽo khó mà sưởi ấm nhưng ít ra nghĩ đến vú nuôi đau lòng vì cô, cô lại không muốn bản thân tiếp tục như thế này nữa.

“Anh nghĩ tâm nguyện của vú nuôi sẽ là em có thể sống một cuộc đời khỏe mạnh, vui vẻ, Đan Tâm à, chúng ta cùng thực hiện tâm nguyện của vú nuôi được không?”
Doãn Đan Tâm khóc nấc lên dựa vào vai hắn, lúc vú nuôi qua đời cô không được gặp vú, cũng không biết vú còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành, lúc ở trần thế vú nuôi cùng cô nương tựa nhau mà sống, có lẽ Hàn Tử Lam nói đúng, có lẽ cô không nên làm vú nuôi đau lòng nữa.

Đan Tâm gật đầu một cái, Hàn Tử Lam từ từ buông cô ra rồi đút cháo cho cô ăn, nhưng ăn được vài muỗng cô lại nôn hết ra ngoài, hắn lo lắng vuốt lưng cho cô: “Có phải dạ dày em lại nặng đi không?”
Đan Tâm chỉ phẩy tay, cô nôn đến chảy cả nước mắt, lắc đâu một cái, cô súc miệng rồi đi lên ngồi ngay ngắn trên giường: “Dylan, em muốn ăn chè đậu đen của vú nuôi làm!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.