Thức dậy trong một căn phòng xa lạ, Triệu Y Trân giật mình bật dậy, hành động của cô như chất xúc tác làm cho toàn thân cô đau đớn đến chảy cả nước mắt.
Cơ thể đầy những dấu vết ám muội.
Hạ thân như có hàng nghìn mũi kim chích vào khiến cô đau đớn đến muốn chết đi sống lại.
Thân thể cô lõa lồ không một mảnh vải che thân, Triệu Y Trân lập tức hiểu ngay có chuyện chẳng lành.
Cô muốn ngồi dậy nhưng cơ thể nặng trịch, bất động, không còn sức lực để cô điều khiển nữa rồi.
Từ bên trong nhà tắm, Vương Khải Lâm mặc chiếc áo choàng tắm bước ra, mái tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt.
“Em thức rồi sao? Ngủ thêm một chút nữa đi, tối qua em đã vất vả rồi!”
Vương Khải Lâm cười một cái rồi đi tới quây bar rót một ly rượu vang đỏ thưởng thức.
“Anh…
Triệu Y Trân mù mờ đoán ra, cô ôm lấy chăn che ngang ngực mình.
“Đồ khốn!”
Vương Khải Lâm bật cười tiến đến ngồi xuống ghế mây gác một chân lên chân kia dựa vào thành ghế mỉm cười: “Trân Trân, em đã quên chuyện tối hôm qua rồi sao? Em đã quên ai mới là người chủ động mời gọi anh rôi sao? Trân Trân, cơ thể em tuyệt thật đấy, em còn mời gọi anh cả đêm hại anh chẳng thể nào cưỡng nổi!”
Vương Khải Lâm vô sỉ nói.
“Đồ khốn, anh là đồ khốn!”
Triệu Y Trân uất nghẹn nắm lấy gối ném vào người hắn, chính là hắn, chính là hắn đã hạ thuốc có, thảo nào sau khi uống ly rượu mà tên nhân viên đó đưa cho xong, cô dân dân mất ý thức và không còn nhớ một thứ gì cả.
Vương Khải Lâm bắt lây chiếc gối, hẳn đặt ly rượu xuống rồi tiến về phía Triệu Y Trân, bàn tay hẳn nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, Triệu Y Trân trừng trừng mắt nhìn hắn.
Vương Khải Lâm lập tức cúi đầu hôn lên môi cô một cách mãnh liệt, khóe môi cô dường như muốn đứt ra đau rát, Triệu Y Trân dù muốn kháng cự cũng không nổi sức hẳn.
Vương Khải Lâm bóp lấy miệng cô nhếch mép: “Trân Trân, em đã là người phụ nữ của tôi rồi, tiếp theo chắc em cũng đã biết mình phải làm gì? Hàn Lam Vũ là người như thế nào có lẽ em là người hiểu rõ nhất.
Nếu hắn biết em qua đêm cùng người đàn ông khác hẳn nhất định sẽ chà đạp em chẳng khác nào một tấm giẻ rách, từ trước đến nay Hàn Lam Vũ chưa từng động vào thứ con gái bẩn thỉu bao giờ!”
“Bẩn thỉu?”
Triệu Y Trân bật cười thành tiếng.
Đúng, cơ thể cô bây giờ vô cùng bẩn thỉu: “Còn không phải là do anh hại sao? Vương Khải Lâm, tôi liều mạng với anh, đồ khốn!”
Vương Khải Lâm tức giận nắm lấy cánh tay cô đè xuống giường: “Bây giờ đó là những lời em nên nói sao? Hàn Lam Vũ không chấp nhận em nhưng tôi thì có thể! Em đã phản bội Hàn Lam Vũ rồi, hắn tuyệt đổi sẽ không tha thứ cho em!”
“Không, không thể như thế được.
Hàn Lam Vũ, anh ấy yêu tôi.
Tôi là vì anh ấy làm rất nhiều chuyện, Hàn Lam Vũ nhất định sẽ hiểu cho tôi!”
Triệu Y Trân lắc đầu, cô thật không cam tâm, cô tin vào tình yêu của Hàn Lam Vũ, cô tin hắn sẽ không để ý tới quá khứ của cô.
“Tùy em thôi, Hàn Lam Vũ nếu có thể vì một cô gái mà phá vỡ nguyên tắc thì chúc mừng, em đã có cả thiên hạ trong tay!”
Vương Khải Lâm vỗ võ tay vài cái: “Còn nếu không, sự tàn nhẫn máu lạnh của Hàn Lam Vũ em cũng đã hiểu rồi, em nhất định sẽ phải sống trong địa ngục, sống mà không bảng chết! Em có thể chọn hắn nhưng tuyệt đối phải làm việc cho tôi, nếu không đoạn video dài hơn hai tiếng tối hôm qua sẽ được chuyển phát nhanh đến những người cần đến.
Danh tiếng của một ảnh hậu, vị trí tình nhân trong lòng Hàn Lam Vũ, tất cả đều biến mất.
Đừng quên Hàn Lam Vũ đã có vợ, cô con dâu của Hàn gia nổi tiếng vô cùng vì được ba mẹ chồng cưng chiều như con đẻ, cho dù em là chân ái của Hàn Lam Vũ đi chăng nữa, đoạn video được tung ra Hàn Thanh Triết có thể chấp nhận em? Em nhằm có lật đổ được cô con dâu bảo bối của họ không? Triệu Y Trân, em cứ tiếp tục mơ mộng và trở thành đầy tớ trung thành của tôi đi!”
Vương Khải Lâm nở nụ cười nham hiểm rồi xoay người đi vào trong thay đồ, hắn đoán sáng nay công ty bọn hẳn đã nhận được tin tốt rồi.
Bây giờ hắn phải đi ăn mừng mới được.
Còn Triệu Y Trân, cô nằm bất động trên giường, lời của Vương Khải Lâm nói chính là những lo sợ trong lòng cô.
Tên khốn đó còn dám quay video cô với hắn…dường như tất cả mọi chuyện đều đã nắm trong tay Vương Khải Lâm, hắn đã tính hết từng bước rồi đợi cô sa bẫy.
Cô giống như một con thú mắc bẫy, không còn tự do và có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào, Triệu Y Trân cô không thể dễ dàng bị đánh bại như thế này được.
Cô không cam tâm! Hôm nay là buổi phỏng vấn bổ sung của Đan Tâm ở câu lạc bộ Luật gia tương lai.
Không chỉ có Mộng Phạn và Chí Bình, mà còn có có Trình Duật Hạo cùng rất nhiều sinh viên khác.
Việc này là do Mộng Phạn sắp xếp, cô ta muốn gây áp lực cho Đan Tâm.
Chí Bình bước lên vỗ vai cô cái nhẹ trấn an: “Cuộc phỏng vấn lần này muốn thử độ nhanh nhạy và phản biện của em.
Không cần cảm thấy căng thẳng vì nhiều người, em cứ trả lời những gì mình nghĩ là được rồi!”
Trịnh Mỹ Lâm ngày thường thấy Trình Duật Hạo đặc biệt tốt với Đan Tâm nên hi vọng thầy có thể ra mặt tạo cho Đan Tâm không gian thoải mái hơn.
“Thưa giáo sư, phỏng vấn thành viên xưa giờ không phải là phỏng vấn kín sao ạ? Huống hồ hôm nay chỉ là một cuộc phỏng vấn tuyển chọn thành viên bình thường, có nhất thiết phải khoa trương rầm rộ như thế này không ạ?”
“Một vị luật sư đương nhiên trước hết phải có bản lĩnh đứng trước toàn thể mọi người nói ra suy luận của mình, nếu ngay cả việc đứng trước đám đông cũng gây tâm lý cho họ thì đứng trước thẩm phán và vị luật sư của phía bên kia liệu có đủ bình tĩnh để tìm kiếm sơ hở của đối phương? Bắt đầu đi!”
Trình Duật Hạo đúng là máu lạnh vô tình, rất có nguyên tắc mà nguyên tắc của hắn chưa bao giờ bị phá vỡ.
Đan Tâm ngược lại không giận hắn mà còn rất hâm mộ hắn, Trình Duật Hạo quả thực rất yêu nghề, những lời mà hắn nói đều như đang muốn răn dạy cô, có được lời dạy của hắn, Đan Tâm càng tự tin hơn.
“Buổi phỏng vấn trước cô ta cho rằng bị đối xử không công bảng, vậy bây giờ có sự chứng kiến của tất cả mọi người, cô đã yên tâm rồi chứ? Vì là phỏng vấn bổ sung nên là không nằm trong bộ câu hỏi và phạm vị ban đầu, hôm nay đều là mỗi vị giám khảo đã chuẩn bị câu hỏi cho cô trả lời.
Bắt đầu thôi!”
Lời của Mộng Phạn vừa dứt mọi người đều xôn xao khó hiểu, như thế chẳng phải là đang làm khó Đan Tâm sao? Một sinh viên năm nhất chỉ mới vào trường, nhiều khi có chưa nắm được hết tên các bộ luật chứ đừng nói là kiến thức phản biện.
“Em sẵn sàng rồi!”
Đan Tâm nhìn bọn họ.
Lần lượt bọn họ đều ra đề cho cô trả lời.
Có một điều kỳ lạ là mấy câu hỏi của bọn họ đều nằm trong một cuốn sách mà Trình Duật Hạo tùy tiện tặng cho cô.
Hôm đó đi trên trường, Trình Duật Hạo vừa kết thúc buổi học trên giảng đường đang chuẩn bị quay về văn phòng.
Đan Tâm nhìn thấy thầy vội chạy đến chào hỏi, quan hệ thầy trò vốn đã tốt lên rất nhiều.
Trình Duật Hạo còn tùy tiện lấy trong cặp ra một cuốn sách tặng cô, đó là cuốn sách mà ba của thầy đã tặng thầy khi thầy bước chân vào đại học ngày đầu tiên, Đan Tâm vô cùng nâng niu và trân quý, mỗi ngày đều nghiền ngẫm rất kỹ cuốn sách đó, thế mà lại giúp cô trúng tủ, trả lời suôn sẻ cuộc phỏng vấn.
Câu hỏi cuối cùng là của Trình Duật Hạo, cô vô cùng lo lắng, nín thở chờ đợi câu hỏi.