Dư Cảnh Nam đưa cô về nhà, vú nuôi đang ở phòng bệnh đặc biệt nên cô có muốn ở lại cũng không thể ở bên cạnh bà được.
Bên cạnh bà có hai cô y tá được thuê riêng thay phiên chăm sóc bà, Đan Tâm rất cảm kích Dự Cảnh Nam, tất cả mọi chuyện đều được hắn sắp xếp chu đáo, cô dường như không phải lo lắng một chuyện gì, hiện tại bọn họ cần là phải tìm được người có thận phù hợp với bà, nhanh chóng phẫu thuật ghép thận thì bà mới có thể sống tiếp được.
Dư Cảnh Nam chỉ chở cô tới trước cổng, mấy tiếng đồng hồ ở trong phòng cấp cứu cả người đầy mùi sát trùng nên không tiện ở lại lâu hơn.
Đan Tâm khách khí nhìn Dư Cảnh Nam: “Cảm ơn chú, chú về cẩn thận!”
Dư Cảnh Nam đặt tay lên tay của cô vỗ nhẹ: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Doãn Đan Tâm quay lại nở một nụ cười mà Dư Cảnh Nam cảm thấy còn khó coi hơn lúc không cười nữa.
Đan Tâm đấy cửa xe đi xuống rồi vào nhà.
Dư Cảnh Nam nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô rời đi, hắn hi vọng những gì mà hắn thay đổi suy nghĩ về cô gái này là không sai nhưng hẳn vẫn chưa thể chắc chắn một điều gì.
Dư Cảnh Nam vừa lái xe đi thì một chiếc xe lamborghini đi tới, cổng biệt thự Proud lại một lần nữa mở ra.
Đan Tâm mệt mỏi đi vào nhà, phía sau lưng cô có tiếng động, cô liền quay người lại.
Trước mắt cô là hình ảnh Hàn Lam Vũ say khướt được một người phụ nữ chân dài, ăn mặc có phong cách đỡ vào, gương mặt người phụ nữ xinh xắn, da trắng môi đỏ, là một người mẫu rất nổi tiếng.
Cô đỡ Hàn Lam Vũ đi đến trước mặt Đan Tâm, nhìn dáng vẻ vẫn mặc đồng phục của trường trên người Đan Tâm, cô ta mỉm cười cúi đầu nhìn: “Cô bé, phòng của Tiểu Vũ ở đâu?”
Người phụ nữ này cao hơn cô cả cái đầu, Đan Tâm muốn nhìn cô ta phải ngước lên mới thấy được, cô đưa tay chỉ về hướng một căn phòng ở gần nhà bếp, lạnh nhạt nói: “Ở bên kia”
Người phụ nữ vui vẻ đỡ Hàn Lam Vũ bước về phía căn phòng, Đan Tâm cứng nhắc xoay người lại đi về phòng.
Người phụ nữ lúc này có chút kinh ngạc: “Tiểu Vũ…
Phòng của anh sao lại giống cho người làm ở thể này?”
Chính xác là phòng của người làm.
Ngô quản gia bước ra, ông hơi ngẩng đầu lên nhìn hướng Đan Tâm vừa rời đi không khỏi phiền não quay người đi bố trí một căn phòng mới cho Hàn Lam Vũ.
Nếu ngày mai Hàn Lam Vũ thức dậy phát hiện bản thân ở trong phòng của người làm nhất định sẽ đuổi hết bọn họ ra khỏi nhà, hắn sẽ bị dị ứng một thời gian dài mất.
Suốt cả đêm Đan Tâm cũng không ngủ được, trái tim cô nhói đau từng đợt, cảm giác lo sợ cùng cô đơn trộn lẫn vào nhau tạo ra một dư vị đẳng ngắt, chua chát.
Cô chậm rãi đứng lên đi sang phòng của Henry, cởi chiếc áo khoác bên ngoài làm gối, cô ôm lấy Henry trong lòng, nước mắt lại bắt đầu chảy, là vì Hàn Lam Vũ hay vì vú nuôi đều là nỗi ám ảnh kinh hoàng trong lòng cô.
Cô buộc phải gặp mặt kẻ đã bắt cóc cô năm xưa, chỉ có hắn mới có hi vọng cứu sống vú nuôi.
Đan Tâm ngủ thiếp đi, nửa đêm trời mưa lớn, sấm sét từng đợt nổ vang trời, một tia sét rẹt qua tạo ra một luồng ánh sáng chiếu soi gương mặt đầy mồ hôi của cô.
Gương mặt Đan Tâm nhíu lại, cả người co rúm sợ sệt, trong mơ cô lại thấy cái đêm kinh hoàng năm cô tám tuổi, lúc cô tỉnh lại chân tay bị trói, đầu bị một chiếc thùng carton đội lên che hết gương mặt, bên ngoài sấm chớp đùng đùng, trời mưa như trút, chỉ một mình cô đối diện với không gian đen tối chật hẹp, chính vì vậy mà Đan Tâm luôn bị chứng sợ không gian hẹp cho đến tận bây giờ.
Cơn ác mộng giày vò cô cả đêm, cảm giác khó chịu khi đã ngủ quen ở nệm êm chăn ấm khiến Đan Tâm bị đau lưng khi ngủ trên sàn, chỉ có bộ lông ấm áp của Henry là có thể sưởi ấm được cơ thể cô lúc này.
Sáng sớm, người phụ nữ đó tránh bị phóng viên chụp ảnh nên đã rời đi từ rất sớm, Hàn Lam Vũ tỉnh rượu quay về phòng, trong phòng trống trơn không bóng người, chăn gối cũng được xếp gọn gàng như đêm qua không có người ngủ.
Hắn đi vào phòng tắm rửa rồi mới bước xuống nhà.
Đan Tâm mặc chiếc áo khoác len mỏng dài đến quá mông đang ngồi ở bộ bàn ghế ngoài hiên cửa bấm máy tính, hôm nay gió mùa đậm hơn, không khí có chút se lạnh.
Hàn Lam Vũ nhìn qua cửa kính trông thấy hình dáng của cô đang hơi khom người lại ho, đúng lúc Ngô quản gia đi tới.
“Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, tôi còn căn dặn đầu bếp nấu canh giải rượu cho cậu chủ, cậu chủ vào uống canh luôn cho nóng”
Hàn Lam Vũ vẫn dán mắt nhìn ra ngoài cửa, lên tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn tám giờ rồi ạ”
Ngô quản gia nhìn theo hướng Hàn Lam Vũ đang nhìn rồi lên tiếng: “Tối qua cô chủ ngủ ở phòng của Henry, không có chăn gối gì cả, lúc tôi phát hiện người cô chủ đã lạnh cóng rồi.
Chắc là do tối hôm qua ngủ sàn nên cảm lạnh, sáng nay hơi sốt và bị ho nên phải nghỉ học ạ”
“Tôi đâu có hỏi cô ấy chứ?”
Hàn Lam Vũ liếc nhìn Ngô quản gia một cái rồi đi vào phòng ăn.
Ngô quản gia hơi cúi đầu xuống không nói gì.
Đan Tâm đã đăng tin tìm người, hi vọng trong thời gian ngắn có thể tìm ra được người cô cần tìm.
Hàn Lam Vũ sau đó đến công ty, lúc ra khỏi nhà, Doãn Đan Tâm làm lơ hẳn giống như nhìn thấy không khí, hắn cũng không nói gì mà rời đi, quan hệ giữa hai người càng lúc càng xa cách, trong lòng Hàn Lam Vũ hận nhất chính là cô, còn trong trái tim đơn thuần của Đan Tâm chưa kịp nở hoa thì đã héo tàn.
Hai người vốn thuộc hai thế giới, vì duyên phận mà kết nối với nhau, dù muốn dù không bọn họ vẫn phải duy trì mối quan hệ này.
Sau đêm hôm đó Đan Tâm đã thực sự tỉnh ngộ rồi, chỉ cần xem như không biết, không thấy thì sẽ không còn đau nữa.
Buổi chiều, lúc Đan Tâm đi thăm vú nuôi về, lại có một người phụ nữ chân dài tìm tới tận nhà, cô gái này ẻo lả đến chết người, chẳng biết lại là người mẫu hay tiểu thư nhà nào đến tìm hắn.
Doãn Đan Tâm có chút tức tối, tại sao biết bao nhiêu người làm không hỏi mà cứ hỏi cô chứ? “Cô bé, chào em, không biết vợ của Tiểu Vũ có ở nhà không?”
Biết Hàn Lam Vũ có vợ rồi vẫn tìm được tới đây, đúng là người phụ nữ trơ trên mà.
Doãn Đan Tâm lắc đầu: “Không biết!”
Rồi bỏ lên phòng thay đô.
“Này này, cô bé, em đi đâu thế? Thật chẳng có phép tắc gì mài”
Cô ta lải nhải một hồi rồi chợt nhận ra Hàn Lam Vũ vốn không có em gái, tại sao lại xuất hiện cô gái này ở trong nhà? Lễ nào là cháu gái? Ngô quản gia vẫn là vì nể tình cô là con gái của Bạch tổng mới để cô ngồi đợi ở trong phòng khách, cũng chỉ là một công ty nhỏ con không xứng để nói chuyện cùng Hàn tổng bọn họ nhưng vì phép lịch sự nên ông vẫn tiếp đón khách chu đáo, cô tới đây cùng một bản hợp đồng của công ty, dù Ngô quản gia đã giải thích Hàn Lam Vũ đã tới công ty nhưng dường như chủ đích của cô ta là đến đây.
Ngô quản gia cũng hết cách.
Doãn Đan Tâm thay một chiếc quần yếm ống rộng, chiếc áo thun ngắn tay, khoác thêm chiếc áo len mỏng bên ngoài dắt Henry xuống cùng đi dạo, buổi chiều bầu trời có chút âm u nhưng ở bên ngoài vẫn thoải mái hơn ở trong phòng.
“Ba à, con vẫn đang ở nhà Hàn Lam Vũ, vợ anh ta sao? Con không biết nhưng hiện tại anh ta không có ở nhà, con làm sao dụ được anh ta lên giường đây? Con biết công ty chúng ta không đủ lớn để bàn bạc hợp tác với Shine, đến công ty bọn họ chắc chắn bị đuổi ra ngoài, vì thể con phải liều thôi, công ty chúng ta đã sắp phá sản rồi, đến lúc đó con sẽ chuốc thuốc mê cho anh ta…”
Doãn Đan Tâm tròn mắt lắng nghe, cô ta nghĩ ở đây là đâu thế? Trông cô ta cũng không nhỏ gì nữa mà suy nghĩ thật nông cạn, nhan sắc thì chỉ nằm ở tầm trung thôi.
Thương cô ta sắp lọt vào tay “quái vật”
Hàn Lam Vũ rồi, Đan Tâm lấy làm thương xót thay cho thân phận cô ta.
Doãn Đan Tâm “hừ” một tiếng bĩu môi: “Đô phụ nữ xấu xa!”
Trong đầu cô đã nghĩ ra một kế sách.