Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 73: 73: Hai Vạch





Triệu Y Trân kêu mệt nên các phân cảnh quay của cô tạm thời hoãn lại, cô được quản lý và trợ lý riêng đưa về căn hộ nghỉ ngơi.

“Tôi không sao, hai người về đi, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Triệu Y Trân đuổi khéo.

“Làm sao được, chị đang bị mệt, phải có người chăm sóc ăn uống và thuốc thang chứ.

Bộ phim đang trong thời gian quay gấp rút, phải đấy tiến độ, chị tuyệt đối không thể để mình bị ốm được!”
Trợ lý của cô lo lắng nói.

Thấy Triệu Y Trân tỏ ra có chút khó chịu, nhìn bề ngoài cũng không giống là người bị ốm nặng nên quản lý của cô mới lên tiếng: “Vậy em nghỉ ngơi đi, tối nay để A Kiêu mang cháo và thuốc tới cho em.

Em ngủ chút đi.

Tỉnh dậy nếu không thấy đỡ thì gọi cho anh”
Quản lý của cô chu đáo nói.

“Em biết rồi, anh đưa A Kiều về đi”

Triệu Y Trân nói rồi quay vào nhà vệ sinh muốn tắm rửa, cô còn cầm theo điện thoại, cẩn thận đóng chặt cửa rồi bấm dãy số trong màn hình sau đó bấm nút gọi.

Đợi một lúc lâu nhưng không có ai nghe máy, cô dường như muốn phát điên, ném thẳng chiếc điện thoại xuống sàn, cô cúi đầu xuống bồn rửa mặt, thô bạo tạt nước vào mặt, đột nhiên ở trên nền nhà vang lên tiếng chuông điện thoại, cô vội cúi người cầm lên, trên màn hình nhấp nháy cái tên cô đang cần: “Vương Khải Lâm, giúp tôi mua một thứ!”
Mười lăm phút sau, Vương Khải Lâm thực sự có mặt ở trước căn hộ của cô.

Triệu Y Trân mở cửa, kéo Vương Khải Lâm vào trong, ngó nghiêng xung quanh rồi cẩn thận đóng cửa lại.

Thân hình Vương Khải Lâm cao to, xoay người lại nhìn cô, hầu như bao phủ lấy người cô, chắn mất đường đi của cô.

“Những chuyện này đáng lẽ em nên tìm mẹ hoặc chị gái chứ? Có vẻ mọi người không được thân thiết nhỉ?”
Lời của Vương Khải Lâm nói ra giống như một đòn tâm lý đối với cô, hắn là một kẻ nham hiểm, không có gì là hắn không làm được cũng không có gì là hắn không dám làm.

Người này đặc biệt nguy hiểm nhưng bây giờ cô đã gắn chặt số phận với hắn, có nguy hiểm hơn nữa cũng không thể cắt ra được.

“Đô mà tôi bảo anh mua đâu?”
Triệu Y Trân lạnh lùng nói.

Vương Khải Lâm mỉm cười nhìn cô rồi lấy trong túi ra một hộp màu xanh trắng, trên đó còn có hình một chiếc que thử thai và cách sử dụng.

Triệu Y Trân giật mạnh trên tay hắn rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Vương Khải Lâm xoay người lại đi vào trong nhà, gặp thứ gì cũng tùy tiện câm lên xem, có vẻ như hẳn đến quá nhanh đi quá vội nên cũng chưa từng nhìn kỹ những vật này.

Triệu Y Trân có rất nhiều giải thưởng điện ảnh lớn nhỏ, có lẽ danh giá nhất chính là được vinh danh ngôi vị ảnh hậu tại giải thưởng điện ảnh lớn nhất hiện nay.

Nhìn một loạt giải thưởng mà cô mang về, đúng là rất đồ sộ, nếu chẳng may sự nghiệp trong tay bị hủy hoại, đúng là rất đáng tiếc.

Vương Khải Lâm khẽ đưa tay sờ lên một chiếc cúp vàng, đúng lúc cánh cửa mở ra, Triệu Y Trân vừa như hốt hoảng lại vừa như điềm tĩnh, hai thái cực đan xen trên gương mặt xinh đẹp của cô làm cho Vương Khải Lâm cũng mụ mị một hồi.

“Thể nào?”
Triệu Y Trân đi tới, ngả lưng ngồi xuống ghế sofa, Vương Khải Lâm chậm rãi đi tới, hắn ngồi lên mép bàn đối diện với cô.

Triệu Y Trân mệt mỏi ném que thử thai trên bàn, bên cạnh chỗ Vương Khải Lâm, hai vạch, quả nhiên là đã có! “Em tính thế nào?”

“Hiện tại ai ai cũng biết Hàn Lam Vũ đã có vợ, nếu tin này đồn ra ngoài, tôi nghiễm nhiên trở thành tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác, sự nghiệp này không giữ được mà Hàn Thanh Triết, bọn họ chưa chắc đã để tôi bước vào Hàn gia!”
Triệu Y Trân ngồi thẳng lưng dậy, thay đổi nét mặt, nham hiểm nhìn Vương Khải Lâm: “Chỉ còn một cách…
Đó là khiến Hàn Lam Vũ tự mình ly hôn với cô ta rôi đón tôi về.

Hàn Lam Vũ, anh ấy ghét nhất là phụ nữ không còn trong sạch!”
Vương Khải Lâm rất thích Triệu Y Trân ở mặt này, thẳng thắn, quyết đoán! “Anh phải giúp tôi!”
Triệu Y Trân nghiêm túc nói.

Vương Khải Lâm nhún vai: “Tôi chưa bao giờ làm việc gì mà không mang lại lợi ích cho chính mình!”
“Không phải anh muốn tôi trở thành tay trong của anh sao? Nếu tôi trở thành con dâu nhà họ Hàn, đến lúc đó ai mới là người có lợi?”
Triệu Y Trân thẳng thừng nói: “Nếu Hàn Thanh Triết muốn kéo tôi xuống, lúc đó Hàn Lam Vũ càng bị ràng buộc, tôi cũng không thể giúp anh, ngược lại, chúng ta hiện tại vẫn đang có tin đồn hẹn hò, nếu tôi có thai với Tiểu Vũ, tôi là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác, nhưng nếu người khác nghĩ tôi có thai với anh thì tôi chính là nạn nhân của vụ bạo lực tình dục.

Anh hãy suy nghĩ cho kỹ!”
Triệu Y Trân đang đe dọa ngược lại hắn sao? “Tôi ghét nhất là kẻ nào giảm uy hiếp tôi!”
Vương Khải Lâm cười lạnh, hắn nới lỏng caravat rồi bất ngờ năm lấy đôi bàn tay của cô đè xuống ghế sofa, một tay giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, một tay bóp cằm cô rồi cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến lên làn môi đỏ mọng của cô.

Triệu Y Trân muốn chống cự nhưng càng chống đổi lại càng bị hắn làm mạnh hơn, mỗi lần chọc giận Vương Khải Lâm, cô đều không có kết cục tốt đẹp.

“Dừng lại…
Dừng lại…
Một lát nữa tôi còn phải gặp Tiểu Vũ.

Hơn nữa, tôi còn đang có thai, anh không được làm như thế!”

Triệu Y Trân sợ hãi kinh hô.

Vương Khải Lâm nhếch môi cười, hắn vẫn đè trên người cô, dần dần nới lỏng bàn tay cho cô, Triệu Y Trân ở dưới cơ thể to lớn của Vương Khải Lâm chỉ có thể nhăn mặt xoa bóp cổ tay.

Vương Khải Lâm cúi đầu, mút đôi môi đỏ mọng của cô một cái, hút hết mật ngọt còn đang vương lại trên môi cô rồi dịu dàng nói: “Em cũng biết là mình đang có thai sao? Ngoan ngoãn một chút, bây giờ trong em đang có hai mạng người, hiện tại chỉ có tôi mới có thể giúp được em mà thôi!”
Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên làn môi đỏ mọng của cô, bàn tay to lớn không an phận mà chạm đến những nơi hẳn muốn, hản hôn từ môi xuống cần cổ rồi dừng lại nơi nhô cao nhất ở trước ngực, tham lam nơi đó, hành động đã dịu dàng hơn ban nãy còn Triệu Y Trân đã không còn phản ứng kịch liệt nữa, chỉ cần hắn không làm hại con của cô, giúp cô có được những thứ cô muốn, chỉ cần như thế, thân thể này cũng không còn quan trọng nữa.

“Khải Lâm, em muốn con của em phải có một gia đình!”
Triệu Y Trân hạ giọng, Vương Khải Lâm nhếch môi mỉm cười vì sự biết điều của cô: “Ngoan, em xứng đáng có mọi thứ”
Triệu Y Trân ôm lấy Vương Khải Lâm, chịu đựng sự kích thích to lớn mà hắn mang lại khiến cơ thể cô nôn nao đến khó tả, lần đầu tiên là cô bị hại, một lần nào đó…
Là cô bị ép buộc, còn lần này cô thực sự đã phản bội Hàn Lam Vũ, nhưng có trách thì trách Hàn Lam Vũ không đủ khả năng để cưới cô về mà lại phải nghe theo sự sắp xếp của người khác mà rước Doãn Đan Tâm về.

Hàn Lam Vũ, em sẽ bù đắp cho anh! Vương Khải Lâm vừa rời khỏi, Triệu Y Trân đóng cửa lại đi vào, được vài bước thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Cô giật mình trừng mắt.

Hàn Lam Vũ, anh ấy đến rồi sao? Triệu Y Trân vội quay ra nhìn qua camera trước cửa, bên ngoài xuất hiện một người đàn ông tuấn tú, đúng là Hàn Lam Vũ rồi! Triệu Y Trân vội chỉnh lại y phục, cố gắng tự nhiên nhất có thể, nhưng trong lòng cô vẫn nơm nớp lo sợ, rốt cuộc hắn có nhìn thấy gì không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.