“Hàn tổng, xử lý thế nào?”
“Con mắt nào của bọn chúng nhìn thấy cô ấy thì móc con mắt đó, cánh tay nào của bọn họ chạm vào người cô ấy thì chặt đứt cánh tay đó, người nào cũng không tha!”
Ngữ khí Hàn Lam Vũ không cao nhưng lạnh lẽo như lời nguyền từ thế giới bên kia vọng tới.
Cặp mắt hẳn từng tia máu nhìn một người nữa cũng đang ở trong căn phòng này.
Hàn Lam Vũ bước qua hắn, tiên vê phía Doãn Đan Tâm.
Cơ thể cô đã không còn có thế phản ứng được gì.
Dư Cảnh Nam mang dao tới đưa cho Hàn Lam Vũ rồi vội tiến đến phía Trương Tu Kiệt, hắn đưa tay xem mạch cho Tu Kiệt, không cần Hàn Lam Vũ tính sổ với hẳn, nếu hẳn bây giờ không kịp đi cấp cứu chỉ e tính mạng cũng không giữ nổi.
Hàn Lam Vũ cắt sợi xích trói chân Đan Tâm ra rồi đỡ cô đứng dậy, dùng thân che chắn rồi cởi miếng giấy trên người cô sau đó khoác áo của hản cho cô.
Cơ thể Đan Tâm lạnh như một khối băng đông cứng, hắn cúi người bế cô lên, Đan Tâm giống như người không xương, dựa hẳn vào ngực hắn làm điểm tựa, đầu óc mụ mị không còn biết gì, nhưng trước khi mất đi ý thức, Doãn Đan Tâm cố nói cho hản nghe: “Hàn Lam Vũ…
Tha cho Tu Kiệt…
Đến nước này mà cô vẫn luôn nghĩ tới Tu Kiệt! Hàn Lam Vũ lúc nãy còn rất lo cho cô, bây giờ hắn chỉ hận không thể giết chết cô ngay lập tức.
Đối với Hàn Lam Vũ, ngay cả những cô gái chỉ xác định chơi qua đường cũng là những cô gái còn trinh tiết, cô hiện tại còn là vợ hắn nhưng đã mất đi ‘đời con gái’ vào tay một kẻ khác.
Hàn Lam Vũ hận không thể phanh thây hẳn ra cô lại còn lên tiếng xin cho hắn…
Lúc Trương Tu Kiệt được đưa vào bệnh viện đã trong trạng thái hôn mê chết lâm sàng, thứ thuốc kích dục đó bỏ quá nặng liều lại không thể giải tỏa khiến cho cơ thể phản ứng ngược chuyển biến thành thứ chất kịch độc xâm hại toàn cơ thể hắn.
Dư Cảnh Nam là bác sĩ cấp cứu cho hắn nhưng cũng không thể đảm bảo chắc chắn cứu được hắn.
Đan Tâm lúc đưa vào phòng cấp cứu cũng đã hôn mê sâu.
Lâm Hải Quỳnh nghe được tiếng xôn xao liên bật dậy, cô cả đêm ở lại văn phòng của Dư Cảnh Nam để đợi tin, vừa có thể ngủ thiếp đi một lúc thì bên ngoài đã ồn ào trở lại.
Hải Quỳnh chạy ra ngoài, trước mắt cô là hình ảnh Đan Tâm đang nắm trên băng ca được đẩy vào phòng cấp cứu.
Cô bất động trừng mắt, một giọt nước mắt rồi hai giọt cứ thế thay nhau rơi xuống, cô vội chạy theo nhưng lại bị y tá chặn ngay trước cửa phòng cấp cứu.
Đan Tâm tình trạng có vẻ nhẹ hơn, chẳng qua cô bị lạnh, hàn khí xâm nhập cơ thể cùng với sợ hãi tột độ khiến cô hôn mê không tỉnh.
Hàn Lam Vũ khoanh tay đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, nghiêng người tựa vào tường, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, đầu hơi nghiêng dựa vào tường.
Lâm Hải Quỳnh đang đứng phía trước Hàn Lam Vũ ở trước cửa phòng cấp cứu.
Cô hơi xoay đầu lại nhìn hắn, gương mặt Hàn Lam Vũ lạnh lẽo như người chết, trông anh ta không có vẻ gì là lo lắng cho Đan Tâm cũng chẳng phải là kiểu vô tâm mặc cô ấy sống chết thế nào.
Với cả nếu anh †a không lo lắng thì tại sao lại túc trực trước cửa phòng cấp cứu như thế? Lâm Hải Quỳnh đau hết cả đầu, cô muốn thăm dò cho Đan Tâm nhưng chịu, nói tóm lại, người này không nóng không lạnh nhưng lại tỏa ra sát khí bức người.
Hải Quỳnh cũng không dám nhìn thêm nữa.
Một tên vệ sĩ mặc vest đi tới cúi đầu với Hàn Lam Vũ một cái rồi lên tiếng: “Hàn tổng, chiếc xe mười sáu chỗ hiệu Toyota đó thuộc quyền sở hữu của Trương gia, sau khi giao người bọn họ cũng đã quay về biệt thự Trương gia!”
“Còn đám người bắt cóc thì sao?”
Giọng nói Hàn Lam Vũ lạnh lẽo vang lên trong không khí tĩnh mịch một cách bất thường ở bệnh viện làm Hải Quỳnh cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Bọn họ khai làm theo lệnh của Trương thiếu gia.
Quả thực, Trương thiếu gia trước đây từng giao du với bọn họ.
Lần phu nhân mất tích ở trong trường học là do Tu Kiệt dẫn cô ấy tới gặp Thẳng Chột!”
Lẽ nào người của Trương gia bắt cóc Đan Tâm là không cố ý? Lẽ nào Trương Tu Kiệt ở đó chỉ là trùng hợp? Sắc mặt Hàn Lam Vũ càng lúc càng khó coi hơn.
Lâm Hải Quỳnh lại còn nhìn chăm chăm vào mặt hắn, hẳn bất giác chuyển ánh mắt nhìn về phía Hải Quỳnh làm cô hết hồn xoay đầu vào nhìn tường rồi cúi đầu.
“Được rồi, quay về đi!”
“Vâng!”
Cả Hải Quỳnh và vệ sĩ của hẳn cùng đồng thanh lên tiếng.
Tên vệ sĩ đã quay người đi còn Hải Quỳnh chỉ muốn chui xuống đất cho bớt xấu hổ.
Vừa rồi tại hẳn nhìn nên cô mới hiểu lầm là đang nói chuyện với cô.
Một giờ sau, Đan Tâm được chuyển tới phòng bệnh bình thường, bây giờ mới năm giờ sáng nên trời vẫn còn rất tối.
Ở phòng cấp cứu của Trương Tu Kiệt, tỉnh thoang thoảng lại có y tá hớt hải chạy ra lấy đồ rồi lại một vị bác sĩ phụ bước ra ngoài sau đó lại có thêm hai vị bác sĩ tới.
Vô cùng căng não.
Doãn Đan Tâm đã qua cơn nguy kịch nhưng còn Dư Cảnh Nam thì sao? Hắn đã ở trong phòng phẫu thuật từ đêm qua đến gần tới giờ ăn trưa rồi vẫn chưa thể ra đó.
Lâm Hải Quỳnh nép vào bức tường nhìn về phía cửa cấp cứu đẳng xa.
Sở dĩ cô không dám bước ra vì tình cảnh của cô cũng rất bi đát, cô đang trốn học, ba của cô gọi tới cho bác cả, bác cả liền căn dặn mấy cô y tá đi tìm cô, cô mà tới gần đó sẽ bị bắt ngay.
“Trương tống, chậm một chút!”
Tiếng ồn ào phía sau vang lên, Hải Quỳnh liên xoay người lại nhìn.
Một vị đi trước áo vest chỉnh tề, theo sau còn có đoàn người tháp tùng theo hắn, có thể là một nhân vật giàu có nào đó.
“Chú Trương, sợ chú lo lắng nên cháu không vội báo cho chú, hiện tại Tu Kiệt vẫn chưa thể ra khỏi phòng phẫu thuật, sợ có điều bất trắc nên cháu phải báo với chú.
Mong chú phải bình tĩnh!”
“Vương Khải Lâm, nói đi, ai hại hắn ra nông nỗi đó?”
Người đàn ông đó lên tiếng nhìn một người trẻ tuổi hơn đang đi hướng ngược lại.
“Hiện tại cháu chỉ biết, chuyện này có liên quan đến người của Hàn gia, Hàn Lam Vũ!”
Lâm Hải Quỳnh nghe rõ mồn một lời hẳn nói, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác đứng nhìn đoàn người đang đi về phía phòng cấp cứu.
Sau đó chạy vội về phòng bệnh của Đan Tâm.
Đan Tâm sau khi cấp cứu xong vẫn còn chưa tỉnh lại.
Hải Quỳnh chậm rãi đóng cửa rồi đi về phía Đan Tâm ngôi xuống ghế cạnh giường.
Vừa đi vừa nghĩ khiến cô ngơ ngác không để ý một ngón tay của Đan Tâm bắt đầu động đậy.
“Hàn Lam Vũ…
Hàn Lam Vũ.
.
”
Khóe môi Đan Tâm mấp máy tên ai đó.
“Đan Tâm…
Cậu tỉnh rồi à? Tốt quá…
Bác sĩ, bác sĩ ơi…
Hải Quỳnh đứng dậy la lên gọi bác sĩ.
Đan Tâm liền nắm lấy tay Hải Quỳnh, cô vẫn chưa mở mắt to ra được mà chỉ mở ra tỉ hí nhìn Hải Quỳnh: “Hàn Lam Vũ đâu rồi?”
“Tám giờ sáng chú ấy đã rời đi rồi, Đan Tâm cậu phải được kiểm tra trước đãi”
Lâm Hải Quỳnh đứng sang một bên nhường cho bác sĩ đi tới kiểm tra tổng quát một lần cho Đan Tâm, mọi thứ đều ổn định bọn họ mới đi ra ngoài.
Hải Quỳnh vội đi tới nằm lấy cánh tay Đan Tâm, khóe mắt có chút rưng rưng: “Cậu biết không? Ngày hôm qua vô cùng hỗn loạn, cậu mất tích, gân bệnh viện xảy ra một vụ giết người, nạn nhân là người sắp tới sẽ làm phẫu thuật hiến thận cho một bệnh nhân của bác sĩ Dư, chắc chú ấy thất vọng lắm!”
“Cậu nói cái gì?”
Đan Tâm kích động nhìn Hải Quỳnh? Bệnh nhân của Dư Cảnh Nam không phải là vú nuôi chứ?