Hôn Thê Thay Thế Của Hạ Tiên Sinh

Chương 12: 12: Thật Sự Không Muốn Kết Hôn




Xe một đường đi gần một giờ đồng hồ mới dừng lại trước cổng lớn nhà tổ của Hạ gia.

Cửa lớn Hạ gia tuy rộng mở, nhưng không phải ai muốn vào cũng vào được, hai bên đều có hai hàng bảo an đứng đón tân khách, phải có thiếp mời mới được vào bên trong.

Cha con Cố Miên bị ngăn lại, cho đến khi trợ lý theo sau vừa mang thiếp mời ra, bọn họ mới được bảo an cho vào.

Lúc bọn họ đến, cũng tính là chưa muộn, nhưng bãi đậu xe nhà Hạ gia cơ hồ đã sắp đầy, xem ra khách đến rất đông, mà thân phận của những người này tuyệt đối cũng không thấp.
Tiệc sinh nhật Hạ phu nhân tự nhiên sẽ vô cùng xa hoa tao nhã, mảnh sân được bố trí thập phần tinh tế, đèn treo trên cao đều bằng thủy tinh khiến cho cả đại sảnh tản ra một loại ánh sáng nhu hòa lại ấm áp.

Phía bên trái của đại sảnh là một đoàn diễn tấu hòa nhạc nổi tiếng nhất Vân Hải, một làn điệu du dương êm dễ nghe xuyên qua tầng người, bao phủ cả tòa biệt thự.
Những khách khứa đến sớm đều tụm năm tụm ba trò truyện xì xào.

Nhân viên phục vụ bưng bê thức ăn lướt qua mặt tân khách đều vô cùng bình thản, tư thái không kiêu không nóng vội, ngay cả một nụ cười trên mặt họ cũng vô cùng tiêu chuẩn, tất cả như đều từ một khuôn tượng đúc ra.


Lời đồn bên ngoài quả không sai, Hạ gia đứng đầu trong toàn bộ giới danh môn vọng tộc ở Vân Hải, cho nên đến ngay cả người phục vụ đều phải trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp.
Cố Miên an tĩnh mà theo sau Cố lão gia, nhìn cha mình thay đổi biểu tình biếng nhác, trên mặt lại mang theo nụ cười khéo léo, vẻ mặt lại tươi cười cùng những người khác chào hỏi.

Cố Bắc Chính thâm nhập vào giới thượng lưu hơn mười năm, trên cơ bản chẳng có mấy người biết ông ta, dọc theo một đường đi, chỉ thấy ông ta không ngừng mà dừng lại bắt tay cùng người này trò chuyện đôi câu chào hỏi cùng người kia.
Thật phiền phức.
Cố Miên vẫn luôn duy trì trước sau một thái độ trầm mặc đi phía sau Cố Bắc Chính, cố gắng khiến cho sự tồn tại của cô giảm xuống đến mức thấp nhất, chỉ tiếc là mọi chuyện lại không như cô mong muốn.
Cô ba nhà họ Cố sắp cùng cậu cả nhà họ Hạ kết hôn, loại tin tức này sớm đã lưu truyền vạn dặm trong giới thượng lưu.

Có những tờ báo biết được lần này trong tiệc sinh nhật của mình, Hạ phu nhân đặc biệt mời cô ba nhà họ Cố đến.

Rất nhiều người chưa gặp qua Cố Miên đương nhiên là đối với cô đều vô cùng tò mò.
Xã hội thượng lưu là không quản nam nữ, già trẻ có loại chuyện gì mà chưa từng trải qua, đám người đó đương nhiên đã sớm luyện được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh rồi.


Nên khi nhìn thấy một thiếu nữ lạ mặt đi bên cạnh Cố Bắc Chính, liền lập tức đoán được thân phận của Cố Miên.

Mà lại ngoại hình của Cố Miên hôm nay vừa hay lại vô cùng bắt mắt khiến người ta không thể không chú ý, mỗi người đi ngang qua cô cơ hồ đều nhịn không được mà đem ánh mắt quét qua mấy lần trên người cô.
"Vị này chính là cô ba nhà họ Cố rồi?"
Quả nhiên đã có người kiềm chế không nổi tò mò mà mở miệng lên tiếng hỏi.

Một lời vừa hỏi ra, đám người xung quanh tuy vẫn xì xào nói chuyện với nhau nhưng lỗ tai mỗi người đều nhịn không được mà dựng lên nghe ngóng, sợ lại bỏ sót qua dù một chút tin tức nhỏ.
Cố Miên nhìn về phía người vừa hỏi, là một người đàn ông có nước da rất trắng tầm ba mươi tuổi, cô hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng với người này, nhưng nếu là đã có mặt ở bữa tiệc này, dĩ nhiên thân phận anh ta cũng không thấp.

Không đợi Cố Miên mở miệng, Cố Bắc Chính đã mỉm cười trả lời thay con gái, "Trương tổng, mấy hôm trước không phải vừa gặp cậu ở tỉnh H sao? Nhanh vậy đã về?"
Trương Hằng cười nói: "Sinh thần Hạ phu nhân mời, tôi sao có thể vắng mặt?" Lời tuy là nói với Cố Bắc Chính nhưng tầm mắt của anh ta lại từ lúc bắt đầu tới giờ đều chẳng rời khỏi Cố Miên, giống như muốn tìm tòi nghiên cứu đem Cố Miên đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần.
Cố Bắc Chính cười xã giao mấy câu, lúc sau mới giới thiệu cùng Cố Miên, "Đây là Trương tổng, người trẻ tuổi nổi danh ở Vân Hải, Tiểu Miên, con sau này cũng có thể theo Trương tổng học hỏi thêm vài vấn đề về kinh doanh chẳng hạn."
"Ấy, Cố chủ tịch quá khen rồi." Trương Hằng khách sáo mà cười, khuôn mặt anh ta rất bình tĩnh, nhìn chẳng ra một điểm nào là tự mãn.

Cố Miên mới là sinh viên còn chưa ra trường, dĩ nhiên không hiểu mấy về cách xã giao trong doanh nhân, cô cả hành trình sắc mặt của cô đều chẳng chuyển biến, chỉ khi nào cha cô Cố Bắc Chính giới thiệu cô cho một vài người, thì cô mới hướng đối phương mà hơi cười cười, độ cong khóe miệng đều không tránh khỏi có chút cứng ngắc.
Thấy vậy, Trương Hằng bỗng nói: "Xem ra Cố tiểu thư đây là chẳng thích những loại yến tiệc như thế này lắm."
Nghe vậy, Cố Bắc Chính thản nhiên mà liếc mắt qua Cố Miên một cái, sau đó mới bâng quơ nói: "À, Tiểu Miên con bé rất ít khi tham gia những loại yến tiệc như thế này, cho nên có chút không thích ứng." Nói xong, dừng một chút, thấy Trương Hằng dường như không có ý dừng đề tài này, Cố Bắc Chính lập tức chuyển qua đề tài khác, không chút dấu vết mà dẫn dắt lực chú ý của Trương Hằng sang một hướng khác.
Cuối cùng đề tài nói chuyện cũng không còn ở trên người mình nữa, Cố Miên rốt cuộc thở phào một hơi, an tĩnh đứng một bên mà nghe bọn họ đơn giản nói đôi ba câu chuyện phiếm, đợi một hồi mà dường như những câu chuyện kia chẳng những không có hồi kết, mà còn thêm nhiều người tới tham gia vào, Cố Miên cảm thấy thật nhàm chán muốn chết.
Nhân lúc đám người nói chuyện không ngớt, Cố Bắc Chính bỗng quay lại, nhỏ giọng với Cố Miên: "Cố Miên, con nếu cảm thấy chán thì tự mình đi dạo quanh đây đi."
Cố Miên nghe mà mừng rơn, quả thật cầu còn không được.

Liền gật đầu đáp ứng, lặng lẽ tìm cơ hội chuồn khỏi đại sảnh.

Trong hoàn cảnh chung quanh đều không ai biết, còn có người không ngừng theo dõi mình, may mà thần kinh cô rất tốt, không cảm thấy không được tự nhiên.

Ra khỏi đại sảnh, bị gió đêm mát mẻ thổi qua, Cố Miên cảm thấy thoải mái, cả người như bỗng được lên tinh thần.

Yến tiệc được tổ chức ở đại sảnh, so với bên trong thì ở đây có vẻ lạnh lẽo nhưng lại khiến cho Cố Miên trầm tĩnh, âm nhạc bên trong đại sảnh kia tựa hồ cũng trở nên có chút mơ hồ.
Mùa hạ, nhiệt độ không khí tăng cao.


Mặc dù là ban đêm vẫn có thể cảm nhận được một tia oi bức, cơn gió đêm ngẫu nhiên thổi qua mới làm không khí mát mẻ hơn một chút.
Cố Miên phiền lòng nghĩ, cô quả thật chẳng thích hợp với chốn đông người.
Trong lòng Cố Miên bình thản lại, cô chậm rãi cất bước đi đến bên hồ bơi, nước hồ ban đêm trong xanh thẳm, cô cúi đầu ngơ ngác nhìn chính hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt hồ dưới ánh đèn sáng rực.
Có thật là cô không thể thích ứng những nơi như vậy hay không? Cô thật sự mong bản thân sẽ là người như thế nào?
Tự nhiên nghĩ như vậy, Cố Miên thoáng sửng sốt một chút, nhìn dáng dấp của mình in trên mặt hồ kia, Cố Miên tựa như càng thêm ngốc lăng, với những nghi vấn do chính bản thân suy diễn cô thật sẽ không bao giờ có đáp án.
Cố Miên thẩn thờ mà nghĩ.
Cố Miên năm nay gần hai mươi mốt, sinh nhật tuổi hai mươi vừa mới qua đây, cô còn chưa định ra hướng đi trong cuộc đời mình thế nào, vậy mà đã bị người khác sắp xếp vạch sẵn rồi.

Chẳng có ai hỏi ý kiến cô, mà cũng chẳng ai buồn để ý đến suy nghĩ của cô, với họ thì cô chỉ cần nghe lời và làm theo những gì Cố gia sắp đặt.
Đó là được rồi.
Gió đêm từng cơn thổi nhẹ qua làn tóc dài của Cố Miên, ngọn đèn màu vàng trên cao trong sân chiếu xuống mặt đất tạo ra một quầng sáng vòng tròn không rõ ràng.
Cố Miên nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn của chính mình trong nước.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
Từ khi cô đáp ứng gả đến cho Hạ Tuấn Khiêm thay cho Cố Lan Chi, cô thật ra luôn cố trốn tránh không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, nhưng hiện tại bản thân đang chân chính ở Hạ gia, cô liền không thể lảng tránh những suy nghĩ sâu sa trong nội tâm của chính mình nữa.
Cô thật sự không muốn gả cho Hạ Tuấn Khiêm, một chút cũng không muốn, không muốn phải kết hôn với một người lạ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.