Hôn Thê Thay Thế Của Hạ Tiên Sinh

Chương 9: 9: Lại Gặp Chị Dâu Tương Lai Rồi!




Ba ngày cắm trại nhanh chóng trôi qua, hôm qua là đêm lửa trại cuối cùng, tất cả mọi người đều chơi đến hôm nửa đêm, vậy nên cả dám sinh viên sáng hôm sau không ai dậy nổi đúng giờ.

Hơn nữa không có người quản, một đám sinh viên liền ngủ thẳng đến mặt trời treo lên cao mới thức giấc.

Chờ cả đám dậy hết đã là giữa trưa, kế hoạch ban đầu sẽ cho sinh viên trải nghiệm leo núi đành phải hủy bỏ.
Sau khi ăn xong cơm trưa chỉ còn khoảng hai tiếng nữa là chuẩn bị khởi hành trở về, ủy viên phụ trách hoạt động ngoại khóa lần này trực tiếp cho đám sinh viên tự do tham quan.

Một đám sinh viên cũng chẳng biết đi đâu nên ngồi quây bên đám cỏ tán dốc, bát quái với nhau về chuyện của người trong thiên hạ.
Cố Miên cùng bọn họ chẳng có chuyện gì để nói, cho nên khi được cho phép tự do tham quan, cô xoay người một cái đi rất nhanh, chờ đám sinh viên kia kịp hồi thần thì người đã đi thật xa, thân hình gầy nhỏ tinh tế dưới ánh mặt trời so với đám người đông đúc ồn ào kia trông thật cô đơn.
Có người khều khều Quý Thiếu Kiệt, cười sâu xâu xa hỏi cậu ta: "Này từ khi cô ta chuyển đến trường này, cậu lúc nào cũng chú ý đến cô ta, là vì ra mặt cho Nguyệt Nguyệt hay là coi trọng người ta thế?"
Nghe thấy vậy, Quý Thiếu Kiệt liền thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm theo bóng dáng Cố Miên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu bạn của cậu ta một cái, cười nhạo mà đáp: "Coi trọng sao, đừng có khiến tôi ghê tởm vậy, cô ta sao so với Nguyệt Nguyệt được."
"Không coi trọng người ta, vậy sao lúc nào cũng để ý đến người ta, tôi thấy cậu lúc nào cũng ra mặt cho Nguyệt Nguyệt, nhưng mà tôi thấy cậu thật ra là vì để ý Cố Miên thì đúng hơn." Người bạn kia nói.


Đúng vậy cho dù Quý Thiếu Kiệt hắn rất ghét Cố Miên, cậu ta lúc nào cũng muốn trút giận cho Triệu Nguyệt, nhưng thái độ độ của cậu ta đúng là có chút không bình thường, trước kia có người từng hoài nghi nói qua với cậu ta rằng thái độ của Quý Thiếu Kiệt đối với Cố Miên quả là có chút ái muội.
Quý Thiếu Kiệt nhìn đám rừng xanh biếc trước mặt, tầm mắt nhìn ra xa chỉ có màu xanh của núi rừng, mặt không đổi sắc trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: "Tôi mới chẳng thèm để ý đến đứa con riêng kia."
Người kia chỉ có thể im lặng chẳng nói thêm gì, nhà họ Quý cũng giống nhà họ Triệu, đều không có địa vị mấy, nhưng mặt mũi thì vẫn có.
Vẫn nên là không chạm vào thì hơn.

Có những lúc xuất thân tốt đem so thì lại mang vận số rất kém, loại người này luôn khiến người khác phải đỏ mắt mà ganh tị.
Đám sinh viên tụ tập cười nói rôm rả, ai cũng chẳng chú ý đến Cố Miên đang ngồi ở bên một gốc cây phong to, đầu tựa vào thân cây xù xì mà ngủ.
Sau 12 giờ trưa, gió nhẹ mang theo một chút hương vị mùa hè, ngọn cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió, từng cánh lá phong đỏ rực bị gió xô đẩy va chạm nhau, âm thanh "sàn sạt" vang lên không ngớt bên tai.

Ánh mặt trời chiếu qua từng khe hở li ti thâu lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ càng làm nó thêm nhẵn nhụi.
Ánh sáng dần dần nhu hòa xuống, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn thi thoảng tiếng gió, bầu không khí như vậy càng khiến con người ta chìm vào trong cơn buồn ngủ, suy nghĩ cũng dần tản đi, khung cảnh trước mắt dần dần trở nên có chút mơ hồ.

Trong khoảnh khắc, trong lòng Cố Miên giống như hiện lên vô số suy nghĩ, lại giống như chẳng có tồn tại, hoàn toàn trống không, chỉ còn tiếng tim đập từng nhịp như nhắc nhở bản thân cô còn sống.
Cùng lúc đó cách nơi Cố Miên ngủ không xa, một cuộc đối thoại đang diễn ra.
"Còn muốn trốn tránh đến bao giờ?" Thanh âm trầm thấp lại lãnh đạm, mang theo chút nghiêm nghị thanh lãnh đột nhiên xuyên qua tầng tầng tán cây cối vang lên, đánh thẳng vào tai của Cố Miên làm cô giật mình tỉnh lại.

Khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút mờ mịt, cô ngước mắt theo bản năng tìm kiếm nơi vừa phát ra âm thanh kia.
Khi đôi mắt cô chạm đến hai thân ảnh cách đó không xa, cô mới biết câu nói vừa rồi không có liên quan gì đến cô.
Cách nơi cô đang ngồi không xa chưa đến sáu bảy mét, bên cạnh là một vườn rau cải mọc xanh tốt, có một cái hồ nhỏ, bên cái hồ nhỏ có đặt hai cái ghế đá lớn, dành cho người tham quan ngồi.

Một người đàn ông đeo kính râm lười biếng ngồi trên ghế đá, giống như cả người chẳng có xương, hận không thể đem cả người dán lên cái ghế kia luôn.
Một người đàn ông khác lại đang đứng, xoay mặt về hướng Cố Miên, dáng người anh ta cao ngất, làn da của anh ta rất trắng, dung mạo của người này phải nói là vô cùng tuấn tú, rất thu hút, nhưng vẻ mặt lại quá lạnh nhạt, trông qua như một pho tượng điêu khắc tuyệt mĩ, nhưng lại không có khí tức của người sống.


Bởi vì người kia đang đứng nên cái nhìn với người đối diện tầm mắt hơi hạ xuống, lông mi đen dài tạo nên bóng râm nơi khóe mắt.
Nếu vậy thì lời vừa rồi, không phải nói với Cố Miên.

Hơn nữa chỗ cô ngồi lại có hơi khuất, nên cô có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ lại chẳng nhận ra có người ngồi ngay trong này.
Cố Miên ngơ ngác nhìn bọn họ, trong lúc vô thức mà cô bắt gặp người khác đang nói chuyện thế này, cô có chút hơi lúng túng, nghe lén người khác chính là tựa hồ bản thân chẳng văn minh gì, nghĩ vậy cô đang định đứng dậy rón rén rời đi, thì thanh âm lười biếng lại vang lên: "Em rời công ty không phải là điều ông ta muốn sao?" Thanh âm kia có chút hơi hướng bất cần đời.
"Bọn họ ra sao anh không quan tâm, nhưng hạng mục do chú thất trách, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề."
"Anh cả..

Người ngồi trên ghế đá rốt cục cũng ngồi thẳng dậy, thần sắc trở nên nghiêm túc, nhưng lại pha lẫn chút suy sụp, anh ta hơi cúi đầu: "Em đâu có hợp với thương trường chứ, sai lầm phạm phải cũng chẳng phải lần đầu."
Người đàn ông được gọi là anh cả kia lạnh nhạt quét mắt nhìn người đối diện một cái, đối với câu nói vừa rồi của cậu kia như chẳng nghe thấy, chỉ nói: "Ngày mai, anh muốn thấy chú ở công ty."
"Anh à!" Người kia ảo não, đứng dậy uể oải nói: "Em thật sự không có năng lực trong loại chuyện kinh doanh này, cho tới giờ, ông nội cũng chưa từng xem trọng em còn gì?" Nói xong câu cuối cùng kia với vẻ mặt đầy oan ức, kể ra thì anh ta thật muốn thể hiện bản lĩnh của mình đấy, nhưng rồi mỗi lần làm chỉ toàn nhận được ánh nhìn trào phúng thôi.
"Ngày mai, nếu không có mặt ở công ty, vậy thì đừng gọi anh là anh cả nữa." Người đàn ông kia dừng một chút, thanh âm trước sau đều lạnh nhạt như cũ, chẳng hể có cảm tình, "Anh không có một cậu em trai không có tiền đồ như chú."
Đúng lúc này, bỗng nhiên soạt" một tiếng, hai người đàn ông đều không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh âm vừa phát ra, chỉ thấy một thiếu nữ tầm 20, 21 gì đó đứng dưới tán cây phong cách đó không xa, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, một tay chống lên thân cây, dưới chân cô đạp trúng một nhánh cây khô, có lẽ thanh âm vừa rồi phát ra từ cái nhánh cây bị đạp trúng kia.
"Tôi đang ngủ, là các anh lớn tiếng quá đánh thức tôi." Cố Miên mặt không biến sắc nói.


Tuy rằng nghe như cô đang chỉ trích đối phương, nhưng có lẽ chỉ ít người mới biết cô nói thật mà thôi, nhìn kỹ sẽ thấy một tia lúng túng xuất hiện trên mặt cô, giống như xấu hổ khi bị người ta bắt quả tang mình làm chuyện xấu.
Người ngồi trên ghế đá nhìn thấy Cố Miên, ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng chưa đầy vài giây sau liền thay đổi, tầm mắt anh ta hết nhìn Cố Miên lại nhìn đến anh trai mình, thật là có duyên nha, tối qua vừa thấy chị dâu tương lai, hôm nay lại gặp lại rồi, anh ta nhìn nửa ngày mới nói: "Xin lỗi cô, chúng tôi không biết có người ở đây."
Cố Miên trầm mặc, nhìn người kia, cô cứ cảm thấy sao anh ta lại như chẳng có ý tốt, cô khẽ lắc đầu, "Tôi không cố ý nghe các anh nói chuyện đâu."
"Không sao, cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì." Người kia vừa cười tủm tỉm vừa nói.

Nói rồi anh ta lại nhìn anh trai mình, tên anh trai này của anh ta từ lúc thiếu nữ kia xuất hiện vẫn chưa nói một lời nào, lại sắp có kịch vui mà xem rồi.
Nhưng kịch vui chẳng đến như ý anh ta, một thanh âm từ xa vang lên, "Bạn học Cố, trở về thôi."
Cố Miên không kịp nhìn hai người kia, chỉ cúi đầu, "Tôi phải đi rồi, tạm biệt."
Người đàn ông ngồi ở ghế đá cũng vẫy vẫy tay với cô, "Hẹn gặp lại..." Chữ chị dâu tương lai anh ta chỉ dám nói trong đầu, anh mắt anh ta sâu xa nhìn anh trai mình.

Cố Miên cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng lúc xoay người đi, cô hơi quay đầu lại nhìn lâu hơn cái người luôn bảo trì bộ dạng trầm mặc kia một chút.
Người xuất chúng như vậy, chắc không phải là dạng người bình thường đâu?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.