Phù....
Lâm Hoài thở ra một ngụm khói đen, tóc dựng đứng, mặt đen xì, toàn thân bóc khói.
--" Quả thật không thể ngờ tới lại là Huyền Thanh Lôi*".
Hồng lão ở bên trong thức hải của hắn kinh ngạc hô lên.
--" Sư phụ nó là cái thể loại gì...".
Lâm Hoài cố nén đau đớn trong người hỏi, giờ phút này trong cơ thể hắn đang có một luồn lôi điện đang không ngừng công phá kinh mạch, luồn lôi điện này vừa ôn hoà lại vô cùng cuồng bạo làm cho hắn vô cùng thống khổ, lại thêm vừa nãy bị sét đánh chúng làm cho cơ thể hắn bị tê liệt không thể nhúc nhích, có thể nói là khó chịu không thể tả.
--" Huyền Thanh lôi là thuộc tính thiên cấp, hay còn gọi là thần lôi, vô cùng hiếm gặp, sở hửu sức mạnh vô cùng lớn, thế nhưng lại vô cùng cuồn bạo, rất khó thu phục, nếu không cẩn thẩn bị phản khống thì toi.... ta không biết là ngươi đang gặp may mắn hay xúi quẩy nữa..".
Hồng lão cười khổ một cái.
" Thuộc tính có thể nói chính là những loại nguyên tố trong thiên địa, bao gồm những nguyên tố Lôi, phong, thủy, hỏa, thổ, mộc, quang. Được phân loại theo tính chất mà sếp thành Thiên địa huyền hoàn, trong đó hoàn cấp là những thuộc tính bình thường dể gặp, còn thiên cấp là những thuộc tính hiếm gặp, mang uy lực rất lớn, có thể nó giữa thiên cấp cùng hoàn cấp chính là chênh lệch vô cùng lớn như trời với đất. Nếu muốn sở hửu thuộc tính cách duy nhất chính là thôn phệ dung nạp, thế nhưng việc này vô cùng nguy hiểm, vì sau khi thông phệ vào người sẽ bị thuộc tính phản khống, nếu áp chế không được sẽ bạo thể mà chết, đặc biệt là những loại thuộc tính thiên cấp thì càng khó dung nạp hơn, tỉ lệ thất bại càng cao hơn do chúng đã khai mở ra một tia linh trí".
--" Hiện tại phải làm sao sư phụ... ".
Hai chân mày hắn nhăn lại, sắc mặt chuyển thành trắng bệch, rõ ràng đang vô cùng thống khổ.
--" Hết cách rồi, mạnh mẽ áp chế nó thôi... Giử vững tinh thần..".
--" Hô...".
Lâm Hoài miệng kêu khổ một tiếng, cũng không còn cách nào khác đành phải dùng sức lực bản thân mạnh mẽ áp chế. năm phút, mười phút, mười lăm phút,... sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch, gân xanh trên trán nỗi lên trông thấy, cuối cùng vẫn không áp chế nỗi, cả người bị đánh bật về sau loạn choạn ngồi bệch xuống đất, phun ra một ngụm máu, toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt như kinh mạch bị vỡ ra từng khúc, không những thế Lôi thuộc tính trong cơ thể càng ngày càng cuồn bạo, có chiều hướng bắt đầu công phá cơ thể thoát ra ngoài. Nỗi thống khổ càng lúc càng tăng lên, bất giác khiến hắn không chịu nỗi liền lâm vào hôn mê.
--" Chết tiệc, tiểu tử mau dậy, nếu cứ như dậy cả hai chúng ta sẽ tiêu đời đó... ".
Hồng lão lo lắng kêu lên.
--" Khoan đã chuyện gì đây...".
Bỗng nhiên cơ thể hắn phát sinh dị biến, Lôi thuộc tính cuồn bạo đang bị những tia linh nguyên trong cơ thể hắn dần dần bao phủ lại, mặc dù thoạt nhìn những tia linh nguyên kia vô cùng yếu ớt, thế nhưng lại có thể cùng thuộc tính thiên cấp giằng co mà không hề rơi vào thế hạ phong. Một giờ trôi qua, Lôi thuộc tính trong người hắn bắt đầu rơi vào thế hạ phong bị linh nguyên ép lại một chổ, không những thế còn không ngừng bị những tia linh nguyên mong manh kia bào mòn, rõ ràng đã sắp không chống được bao lâu nữa.
Lại thêm hai giờ nữa trôi qua, Lâm Hoài vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu, chỉ có Hồng lão trong thức hải hắn hiện tại đang vô cùng kinh ngạc đến há hốc mồm. Huyền Thanh lôi cuồn bạo khi nãy hiện tại đã trở thành vô cùng ngoan ngoãn, lại có dấu hiệu liên kết với linh nguyên trong người hắn, đang bắt đầu chạy khắp các kinh mạch, đem những chổ bị tổn thương dần dần khôi phục.
.........
Lâm Hoài hiện tại đang ở trong căn phòng màu hồng, đèn nến lung linh, huyền ảo mông lung làm cho người ta như đang lạc vào cảnh tiên, trong căn phòng có một chiếc giường màu hồng, hai bên là hai tấm rèm buôn được buộc lại đàng hoàng. Trên chiếc giường kia là một nữ tử vô cùng kiều mị, nàng không ai khác chính là sư phụ của hắn Tố Như, chỉ khác một điều là nàng không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày nữa mà lại giống như mị nữ, không ngừng làm ra những động tác khiêu gợi mời gọi.
--" Chàng còn chờ gì nữa, mau đến đây với thiếp... ".
Giọng của nàng thanh thoát như chuông đồng, lại vô cùng ma mị, làm cho dục vọng hắn trào dâng, liền như một bóng ma lướt tới cạnh giường, hắn vừa tới đôi tay ngọc cũa nàng đã vòng qua cổ hắn nhẹ nhàng kéo hắn xuống, nàng dùng ánh mắt dâm đãng nhất nhìn hắn, mỗi một cử chỉ đều là mời gọi kích thích, hắn đưa mắt ngắm nhìn cơ thể nàng, dưới lớp áo mỏng có thể lờ mờ trông thấy những đường cong lòi lởm cùng với làn da trắng nõn ẩn hiện vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là cặp gò bồng kia cứ nhấp nhô theo từng nhịp thở vô cùng mê người. Hắn giống như một con thú đói khát hung hăng vồ lấy nàng, từng lớp y phục bị ném tung toé, cùng những âm thanh chóp chép giống như trẻ con đang bú mẹ cứ không ngừng vang lên.
.........
--" Ta vô đây... ".
Cuối cùng cùng đến lúc hấp dẫn nhất, hắn dùng hai tay dạng chân nàng ra, động thiên thai như mở cửa chào mời, dưới ánh nến càng thêm lung linh huyền ảo. Tiểu hung hung bên dưới đang sừng sửng hiên ngang, sẵng sàng cho cuộc sông pha khói lữa. Nòng súng áp sát động tiên, một cảm giác nóng cháy dân lên từ đáy lòng, giây phút thần tiên này như chậm lại, chợt.
--" Tiểu tử chết tiệc, lúc này còn ngủ, còn không mau dậy... ".
Âm thanh như vang xuống từ chín tầng trời, như thượng thần đang phán xét, hắn cảm thấy không gian như quay cuồn, bản thân bị dòng soáy cuốn đi.
_ Nguồn
http://truyenfull.xyz/--" Aaaaaa....".
Lâm Hoài hét lên một tiếng, sau đó mở mắt ra, khung cảnh vẫn như cũ, vẫn là một vùng tuyết trắng xoá, không hề có căn phòng màu hồng hay sư phụ xinh đẹp.
--" Mơ sao... ".
Hắn ngơ ngác thất thần hồi lâu, trong đầu vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc nãy, nội tâm dấy lên một cơn tiếc nuối, chỉ một chút nữa thôi là hắn đã vào rồi, một chút nữa thôi.
--" Tỉnh rồi àh....".
Giọng lão trầm trầm vang lên.
--" Sư phụ, là người gọi con sao.... ".
Hắn đau khổ trả lời.
--" Thì sao...".
--" Aaaa... sao người lại kêu con dậy chứ, người ta đang mơ đẹp lại bị cắt ngang, một chút nữa thôi là đã được rồi...".
Hắn gào lên như một tên cuồng điên, nếu như Hồng lão ở bên ngoài hắn đã sớm lao vào liều mạng với lão rồi.
--" Còn chưa tỉnh... ".
Lão tức giận kêu lên, lập tức hắn liền cảm thấy Bách Hội đau nhói, nhất thời bừng tỉnh.
--" Aaa... đau quá... ".
--" Hừ...".
Lão hừ lạnh một tiếng.
--" Ớh... con vẫn còn sống sao..".
Hắn từ trong mê tỉnh lại, chợt nhớ lại chuyện lúc nãy không nén được tò mò mà cất giọng hỏi.
--" Ừm".
--" Không đúng, rõ ràng lúc đó con đã bị luồn lôi điện kia đánh bất tỉnh, tiếp theo đã sãy ra chuyện gì...".
Hắn có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi.
--" Sau khi ngươi hôn mê đột nhiên xuất hiện dị biến....".
Hồng lão đem hết thãy chuyện lúc nãy kể lại, hắn nghe xong liền ồ lên một tiếng, không khỏi cảm thán nói một câu.
--" Không ngờ nhân phẩm ta tốt đến vậy, đại nạn không chết ắc có hậu phúc a...".
--" Cũng có thể nói là như dậy, lần này cũng coi như là một đại kì ngộ, lại có thể dung nạp được Huyền Thanh lôi kia..".
--" Cũng thật không ngờ linh nguyên lại có thể cưởng ép dung nạp được huyền cấp thuộc tính a..".
Hắn có chút cảm thán nói.
--" Chuyện này ngay cả ta cũng không thệ hiểu được, có lẽ linh nguyên có khả năng câu dẫn thiên đi quy tắc nên mới có thể áp chế nỗi nó cứu ngươi một mạng".
Hồng lão cũng là một bộ ngạc nhiên, chính lão cũng không thể đoán được chuyện này.
Hắn bắt đầu xem xét cơ bên thể mình, vẫn như ban đầu bị tê liệt không thể cử động được, thế nhưng thương thế trong người đã hoàn toàn khôi phục, kinh mạch được Huyền Thanh lôi chữa trị qua một lần cũng trở nên cứng chắc hơn trước, lần này quả thật là thu hoạch ngoài ý muốn.
--" Bị tê liệt như thế này, lỡ mà có hung thú nào đi ngang là toi đời..".
Hắn mĩm cười nói đùa một câu.
--" Ahúúúúuuhh.....".
--" Cái mồm thối nhà ngươi, bộ kiếp trước ngươi là cú vọ hả... ".
Hồng lão kinh hãi quát lên.
--" Ách, không cần linh ngiệm dậy chứ...".
Hắn cũng giật nãy mình, nội tâm hoảng sợ chã kém gì lão.
Từ phía xa chợt xuất hiện mấy cái bóng trắng đang từ từ kéo lại, thoạt nhìn có tới sáu bảy cái.
--" Bạch Tuyết ma lang..".
Hồng lão vừa nhìn đã đoán ra là chủng loại gì.
--" Vãi cả tên...".
Hắn không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, tên gì mà liên quan thế không biết. Thế nhưng đây đâu phải là lúc để cười khi phía xa những bóng trắng kia rõ ràng hiện ra những đầu hung thú nhìn giống sói thế nhưng lại vô cùng cao to lực lưởng, toàn thân trắng muốt, đôi mắt đỏ ngầu, nanh dài rănh nhọn vô cùng đáng sợ.
Nhìn kĩ qua một lược tất cả có bảy đầu, đều nhìn hắn một cách hung hăng thèm thuồng.
--" Sáu nhị cấp, một tam cấp, lần này không ổn rồi...".
Hồng lão nhìn một màn trước mắt cũng phải run sợ.
--" Ahúúúuuuuhh...".
Mấy đầu sói trắng nhìn về hắn liền hung hăng chu lên một tiếng, nanh nhe vuốt múa, bộ dáng sẵng sàng xé thịt róc xương con mồi, thế nhưng lại không hề tấn công ngay lập tức mà chỉ lòng vòng phía xa quan sát, rõ ràng rất có tổ chức. Trong đó có một đầu to lớn nhất, đẵng cấp cũng cao nhất đang hiệu lệnh cả bầy cho thấy nó chính là con đầu đàn, nó không hung hăng hùng hổ như mấy con kia mà chỉ đứng lặng một chổ quan sát Lâm Hoài đang ngồi như một tảng đá phía xa.
+-" Sư phụ làm sao đây...".
Hắn lo lắng hỏi.
--" Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, tất cả đều là tại cái miệng quạ đen nhà ngươi...".
Lão tức giận quát hắn một tiếng rõ ràng cũng đang rất lo sợ.
--" Sao lại tại con.... ".
Hắn cười khổ một cái.
--" Hừ, còn nói nữa, lão tử không muốn là mồi cho sói đâu,...".
.....
Quan sát hồi lâu mà vẫn không thấy hắn có chút động tĩnh nào, ma lang đầu đàn lập tức phát động tấn công, liền theo đó là hai con ma lang nhị cấp phóng ra hướng phía hắn vồ tới, móng vuốt sắc bén, nanh dài răng nhọn, nước bọt văng tung toé, chỉ phút chốc nữa thôi hắn sẽ như một con cún nhỏ dể dàng bị xé xác mặc cho chúng làm thịt. Bất chợt bên dưới nền tuyết vang lên tiếng ầm thật lớn, một bàn tay bằng đá phá tuyết trồi lên đem hai đầu ma lang chưa kịp phản ứng tóm gọn sau đó ầm ầm nện xuống, bụi tuyết văng tung toé, hai đầu ma lang còn chưa nhận ra chuyện gì đã bị đất đá đè chết. Biến cố bất ngờ khiến cho ma lang đầu đàn kinh ngạc, không biết chuyện gì đã sãy ra, nhưng cũng chỉ khựng lại phút chốc liền phát động tấn công, cả bầy lập tức hướng Lâm Hoài lao tới. Hắn nhìn thấy diễn biến trước mắt cười khổ một cái, một màng vừa rồi chính là do hắn tạo ra, vận dụng linh nguyên khiển linh di vật, đem đá tụ thành một bàn tay đá trong lúc bất ngờ bóp chết hai đầu ma lang không kịp phản ứng kia, thế nhưng một chiêu này cũng đã làm hắn hao tổn một nữa lượng linh nguyên trong cơ thể, dự định là giết gà doạ khỉ, làm cho bọn họ chúng kinh sợ mà rút lui, thế nhưng hắn lại không ngờ tới bọn chúng tính tình vô cùng hung ác không vì hai đầu đã chết mà bỏ cuộc. Hắn hết cách chỉ đành bổn củ soạn lại, tụ ra một ngủ thạch chỉ phá tuyết bay lên, mặc dù đã biết trước được bàn tay đá kia sẽ xuất hiện nhưng đám ma lang lại không thể tránh kịp, nháy mắt hai đầu đã bị thạch chỉ đánh văng ra phía xa, ói máu tươi không rõ sống chết, ma lang đầu đàn thấy vậy liền nỗi giận, tru lên một tiếng lập tức hùng hổ lao vào, lựa thế bàn tay đá kia chụp xuống liền né sang một bên sau đó lấy đà phóng lên mu bàn tay, hung hăng lao tới Lâm Hoài, mồn há to, răng nhọn hoắc, Lâm Hoài nhìn ma lang lao tới nội tâm tuyệt vọng, nhắm mắt lại chờ chết.
Chờ đợi cái chết sẽ đến, cảm giác này như kéo dài vô tận, một giây, mười giây trôi qua lại không có không chuyện gì sãy ra, hắn kinh ngạc mở mắt ra chỉ nhìn thấy ma lang đầu đàn vừa hung hăng khi nãy giờ biến thành một khối băng vô tri nằm lăn lóc dưới đất, thậm chí hai mắt còn mở trừng trừng như không thể tin được một màn trước mắt, những đầu ma lang còn lại thì e sợ nhìn lên không trung, hắn cũng vô thức nhìn lên, trên khoảng không ấy từ bao giờ đã xuất hiện một bạch y nữ tữ, lăng không mà đứng tựa như tiên nữ giáng trần, tóc dài đung đưa, mắt ngọc mày ngài, mũi cao môi nhỏ, là một tuyệt thế mỹ nhân, thế nhưng khuôn mặt nàng lại mang một vẽ lạnh lùng như băng tuyết vạn năm. Thời gian ngừng trôi, không gian lắng đọng, chỉ còn lại nữ tử đẹp nhất thế gian trên khoảng không kia. Nàng khẽ nhất tay, mỗi một cử chỉ điều thanh tao thuần khiết, chỉ thấy ma lang đầu đàn như đá vụn vở nát tiêu tán không còn, những con khác hoảng sợ bỏ chốn mất dạng. Nàng liết nhìn Lâm Hoài đang ngơ ngẩn dưới đất, khẽ hừ một tiếng, phá không mà đi, xa, xa dần đến khi biến mất trong làn tuyết trắng. Lâm Hoài nhìn theo hướng nàng rời đi, nhìn đến thất thần. Khoảnh khắc lúc nãy như mũi kim đâm vào tim hắn, nữ tử ấy, vẻ đẹp ấy, nàng là ai... trong đầu hắn chỉ còn những điều ấy. Tuyết trắng như tờ, lạnh lùng thuần khiết, gió thiên sơn thổi qua, làm lòng người lạnh càng thêm lạnh, chỉ còn mình hắn lặng lẽ ngồi đó, cô độc.
_________Lạc Kỳ Nam________