Hỗn Thiên Giới

Chương 25: Vạn Niên Ngẫu Liên



-" Kẻ nào dám đến Thiên Sơn đỉnh của ta hung hăng càng quấy".

Đột nhiên hư không vang lên một âm thanh, không gian bỗng chốc gợn sóng, từ kẽ hở không gian, một thanh băng kiếm 🗡 khổng lồ vun vút lao ra, khí thế như bài sơn đảo hải.

--" Hừ".

Lão già khẽ hừ một tiếng, cả người lui lại về sau, băng kiếm nhanh chóng cắm phập xuống đất ngay chỗ lão vừa đứng.

--" Hừ, là kẻ nào lại dám ám toán ta".

Lão nhìn lên hư không trầm giọng nói.

--" Ta lại đi ám toán loại tôm tép nhải nhép như ngươi sao".

Từ khe hở không gian, một bạch y nữ tử phá không bay ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người phía dưới.

--" Sư phụ ".

Hàn Băng Băng nhìn nữ tử trên không vui mừng hô lên, chân mày cũng bắt đầu giãn ra.

--" Con Không sao chứ ".

Bạch y nữ tử nhẹ đáp xuống cạnh Hàn Băng Băng quan tâm hỏi.

--" Đệ tử không sao, đã làm mất mặt sư phụ ".

Nàng khẽ cuối đầu nói.

--" Không sao, con cũng đã cố gắng hết sức ".

Bạch y nữ tử trìu mến nhìn nàng, giọng điệu vô cùng yêu thương.

--" Hừ..... dám đến đây quấy rối sự yên tĩnh của đỉnh thiên sơn của ta dậy thì để mạng lại đi".

Nữ tử sau khi nói chuyện với Hàn Băng Băng liền quay sang lạnh lẽo nhìn đám người Tã Hữu song hồn cùng lão già kia.

--" Hừ, đừng nói nhiều, giao ra vạn niên ngẫu liên cho bọn ta".

Lão già tuy có hơi e ngại nhưng vẫn mạch miệng nói, dù sao lão cũng là một Linh Đạo tầng chín, trên cái Hà Thiên đại lục này cũng là những kẻ đứng đầu.

--" Mạnh mồm, dậy thì chịu chết đi "

Nữ tử khẽ vung tay, băng kiếm khổng lồ phá không bay lên, vù vù lao tới bọn họ. Cả ba biến sắc vội vàng tế pháp bảo ra đối kháng, thế nhưng Phệ Hồn Xích của lão già còn đỡ chứ hai bảo pháp của hai tên kia vừa chạm vào vào đã bị trấn bay.

--" Ngươi là người của Âm Quỷ bang".

Nữ tử khi đối kháng với lão già chợt nghi hoặc hỏi.

--" Không sai, ta chính là trưởng lão Âm Quỷ bang, nếu biết điều thì mau giao ra Vạn niên ngẫu liên, bọn ta sẽ lập tức rời đi, không thì... ".

Lão già thấy nữ tử có chút ngạc nhiên liền lên tiếng đe dọa.

--" Ha ha ha... không thì sao, ta trước nay luôn ghét những kẻ đạo tặc như các ngươi, nếu vậy thì chết đi".

Nữ tử cười khinh thường một tiếng, khí thế bạo tăng, tay ngọc khẽ trấn, băng kiếm mạnh mẽ đâm xuống, Hắc xích phút chốc không kháng cự nổi, bị chém nát từng mắc.

Đinh, đinh, đinh....

Loạt âm thanh đinh tai vang lên, băng kiếm mạnh mẽ chém nát Hắc xích, sau đó xuyên vào người lão già.

--" Ngươi, ngươi là bán...".

Lão già không cam tâm lắp bắp thốt lên mấy tiếng rồi bị hóa băng tan thành mây khói.

--" Hừ, một đám phế vật ".

Nữ tử hừ lạnh một tiếng, lão già đã chết, hai tên vô dụng kia đã bỏ chạy từ lúc nào không hay. Nàng nhẹ soay lại nhìn Hàn Băng Băng, sau đó lại nhìn Lâm Hoài đang hôn mê dưới đất.

--" Sư phụ, xin người hãy cứu hắn, hắn vì bảo vệ cho Băng nhi mới bị thương, xin người ".

Hàn Băng Băng nhìn Lâm Hoài liền cầu xin nữ tử.

--" Thật sự không ngờ ngay cả con cũng vướng vào tình đạo ".

Nữ tử nhìn nàng khẽ thở dài.

--" Con, con... ".

Nàng nhất thời không biết trả lời thế nào chỉ ấp úng mấy tiếng.

--" Được rồi, con đi theo ta".

Nữ tử phất tay một cái, đem Lâm Hoài nhất bổng lên không trung sau đó xé mở không gian đi vào, Hàn Băng Băng ngơ ngác một hồi rồi cũng đi theo, không gian phút chốc lại trở nên yên bình, chỉ còn vườn tuyết liên vẫn rì rào trong gió.

............
Trong một căn phòng lung linh huyền ảo, nơi mà chỉ cần là người có chút hiểu biết liền sẽ nhận ra đây là một linh cảnh, trên chiếc giường mộc, Lâm Hoài vẫn trong trạng thái hôn mê, sắc mặt hắn tái nhợt, đang có chiều hướng xấu đi, trong phòng ngoài hắn còn có ba người, một là Hàn Băng Băng, một là bạch y nữ tử lúc nãy, còn một người nữa, là một nam nhân dáng người anh tuấn, thế nhưng trên mặt hắn lại tiều tụy tái nhợt, ba người đều tập trung vào hắn.

--" Sư phụ, xin người cứu hắn ".

Hàn Băng Băng nhìn hắn tình trạng xấu đi thì lo lắng cầu xin.

--" Bi thương rất nặng, lại bị trúng âm ma chi khí, hiện đã bị độc khí công tâm, e rằng ".

Nữ tử có phần bất đắc dĩ nói.

--" Không được, sư phụ người nhất định phải cứu hắn, hắn vì con mới như dậy".

Hàn Băng Băng rưng rưng nói, đây là lần đầu tiên nàng tỏ ra những vậy, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.

--" Ta cũng hết cách".

Nữ tử thở dài nói.

--" Sao lại như vậy chứ ".

Hàn Băng Băng chua xót nói, một giọt nước mắt 💧 từ khóe mắt nàng lăn dài.

--" Băng nhi, con cũng thật giống sư phụ con, si tình như vậy, con đừng đau lòng nữa, ta có cách ".

Lúc này nam nhân kia mới nhẹ lên tiếng.

--" Sư trượng, người nói là thật sao".

Nàng nghe hắn nói thì lóe lên một tia vui mừng liền hỏi.

--" Phu quân, chàng có cách gì ".

Nữ tử cũng nghi hoặc hỏi.

--" Có một thứ có thể cứu được mạng của hắn ".

Nam nhân thần thần bí bí nói.

--" Là thứ gì, con sẽ tìm ngay... ".

Băng Băng nôn nóng hỏi.

--" Không cần đi xa đâu, đó là Vạn Niên Ngẫu Liên ".

Nam nhân mỉm cười nói.

--" Cái gì ".

Hai nữ tử đồng loạt hô lên.

--" Không được, thứ đó không thể được ".

Hàn Băng Băng lắc lắc đầu nói.

--" Nha đầu con đó, vừa nãy còn cầu xin sư phụ con cứu hắn, giờ có cách rồi con lại không chịu ".

Nam nhân ôn nhu nói.

--" Nhưng đó là dùng để cho người trị thương mà, là sao được chứ ".

--" Đúng đó phu quân, thứ đó làm sao có thể ".

Nữ tử có phần khó nói.

--" Lệ nhi, ta hiện không cần thứ đó nữa ".

Nam nhân nhẹ nói.

--" Tại sao ".

Hai nữ nhân lại không hẹn mà đồng loạt lên tiếng.

--" Haizz, ta đã già rồi, dùng cũng không có tác dụng gì, còn tiểu tử kia vẫn còn rất trẻ, còn một tương lai phía trước, lại thêm tình cảm của Băng nhi đã dành cho hắn, thứ này ta nghĩ cho hắn dùng là tốt nhất ".

--" Nhưng con thương thế của huynh thì sao".

Nữ tử vẫn còn chút cố chấp nói.

--" Cứ cho là ta dùng thứ đó thì sao, chúng ta cũng không sống được thêm bao nhiêu năm nữa, kỳ hạn của chúng ta sắp tới rồi, thay vì cho ta hoang phí tại sao không nhường lại cho bọn trẻ, để bọn nó có thể bên nhau cũng như chúng ta ngày xưa ".

Nam nhân ngừng một lát sau đó bước lại gần nữ tử, khẽ nắm lấy tay nàng.

--" Đời này được ở bên cạnh nàng ta đã mãn nguyện lắm rồi, cái gì mà thần thông cái thế, cái gì mà tuyệt đỉnh cường giả, chỉ toàn là hư vô mà thôi ".

--" Được rồi thiếp nghe theo chàng, Băng nhi con mau ra ngoài đem Vạn Niên Ngẫu Liên vào đây cho tiểu tử đó phục dụng đi".

Nữ tử trầm tư nữa ngày mới nhẹ nói ra.

--" Đệ tử đa tạ ân đức của sư phụ cùng sư trượng, đời này kiếp này nguyện không quên ".

Hàn Băng Băng nghe nói dậy liền cảm kích quỳ xuống.

--" Được rồi, con mau đứng lên đi, con là đệ tử của nương tử ta, cũng coi như là đệ tử của ta, chúng ta đã sớm xem con như con gái, những lễ nghĩa này đã sớm không cần dùng nữa ".

Nam nhân khẽ nâng nàng lên, ôn nhu nói.

--" Đúng rồi, con còn không mau đi, để lâu tình hình của hắn sẽ càng thêm nguy kịch ".

Nữ tử cũng lên tiếng dục nàng.

--" Dạ".

Nàng cũng không dám nhiều lời nữa, liền xé mở không gian rời đi.

...........
Không gian đột nhiên gợn sóng, Hàn Băng Băng từ trên không đáp xuống cạnh vườn tuyết liên xinh đẹp, nàng tới để tìm Vạn Niên Ngẫu Liên. Mặc dù ở đây có rất nhiều tuyết liên, và cây nào cũng như cây nào, thế nhưng nàng rất nhanh tìm được đóa tuyết liên vạn năm kia, nàng nhanh chóng nhổ nó lên, sau khi rời khỏi lớp tuyết, đóa tuyết liên mới lộ ra linh khí của mình, bên trên còn có hào quang màu bạc lấp lánh. Sau khi lấy được tuyết liên vạn năm nàng liền nhanh chóng quay trở lại linh cảnh.

--" Sư phụ, con đã mang Vạn Niên Ngẫu Liên tới ".

Hàn Băng Băng trở lại liền nhanh chóng kêu lên.

--" Ừm... đưa cho ta".

Nữ tử nhàn nhạt nói. Hàn Băng Băng không dám chần chừ liền đem đóa tuyết liên giao cho nữ tử. Nữ tử cầm đóa tuyết liên trên tay, nhẹ vuốt một cái, sau đó lần xuống gốc của nó, khẽ đưa tay ngắc nó thành hai phần, bông hoa bi cắt rời ra liền hóa thành một đóa tuyết liên bằng băng, trong sáng như bạch ngọc, lại tỏa ra tiên khí nhàn nhạt, nữ tử nhìn Đóa tuyết liên ánh mắt lóe lên một tia kinh hỷ.

--" Mở miệng hắn ra ".

Nữ tử nhẹ nói, Hàn Băng Băng nghe xong liền đi tới bóp miệng Lâm Hoài để hắn mở miệng ra, sau đó nữ tử cầm phần củ sen còn lại trên tay trái, tay phải khẽ bắt pháp quyết đem Củ sen kia hóa thành một đạo chi khí chui vào trong miệng hắn. Hàn Băng Băng từ từ khép miệng hắn lại sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong, phút chốc cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra linh khí nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.