Hồn Thuật

Chương 100: Thanh trừ “sâu bọ”





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 100: Thanh trừ “sâu bọ”
Nguồn: Tàng Thư Viện





Trưởng tộc Nguyễn thuật nhíu đôi mày uy vũ hỏi:

- Là ý gì?

- Ngài nên xem qua một chút!

Văn Lục đủng đỉnh nói. Trưởng tộc Nguyễn nghi hoặc bước lại bên cạnh Nguyễn Kiêm. Vừa điều tra… trưởng tộc cũng giật mình không ít.


Nguyễn Kiêm… tên thật chính xác phải là Lyeen Xie.

Tuổi… tám trăm linh ba.

Cấp bậc… độ kiếp kỳ… thất bại.

Lai lịch… không rõ.

Một tên độ kiếp kỳ không thành bị sét đánh cho tan nát thân thể. May mắn lúc đó được người khác thu giữ lấy một tia linh hồn. Theo ký ức còn sót lại thì lúc Lyeen Xie sắp bị những tia sét còn lại đánh tan nốt linh hồn đang yếu ớt của hắn thì một người tu vi tới tận đại thừa dụng một pháp bảo gọi là “lưu linh hồ lô” hút toàn bộ linh hồn còn sót lại của hắn vào trong.

Đúng như cái tên… Lưu linh hồ lô được chế tạo ra chỉ có một chức năng đó chính là chứa linh hồn. Sau nhiều năm… dụng nhiều biện pháp làm lớn mạnh, linh hồn Lyeen quả nhiên ngày càng mạnh mẽ, có thể khôi phục lại cấp bậc linh hồn như trước khi độ kiếp.

Điều làm Văn Lục bất ngờ là hơn năm trăm năm trước, tên có tu vi đại thừa đó đã sang Đại Việt, tới gia tộc Nguyễn thuật. Lúc này trưởng lão Nguyễn Kiêm của gia tộc Nguyễn vẫn chỉ mới tám tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới tầng ba viên mãn, có thể nói là “bảo bối” trong tộc. Tên có tu vi đại thừa đó lợi dụng lúc trưởng lão Nguyễn Kiêm ra khỏi Nguyễn Thiên Sơn đã bắt cóc, tiện tay thi triển “Di hồn đoạt xác” cho Lyeen cướp lấy thân thể của Nguyễn Kiêm.

Từ lúc ấy, tu vi của trưởng lão “Nguyễn Kiêm” tăng tốc với tu vi chóng mặt, lên tới tận cấp bảy mới từ từ hoãn lại… dù sao thì một kẻ giảo hoạt độ kiếp kỳ, đương nhiên là nhận thức và lĩnh ngộ cao hơn nhiều so với đứa trẻ tám tuổi, việc lên cấp là đương nhiên.

Các trưởng lão trong gia tộc Nguyễn thuật thấy hắn tu luyện kinh khủng vậy thì càng mừng vui. Tương lai có một trụ cột lớn mạnh ai chẳng cao hứng.
Văn Lục điều tra tới đây cũng nhịn không được cảm khái. “Luật nào… cũng có thể lách được a”. Thuật pháp Đại Việt có "Mầm Thế Giới" riêng, các tu luyện giả khác có bắt được công pháp cũng không có cách nào tu luyện. Nhưng cái tên đại thừa kia phải nghiên cứu thuật pháp sâu xa thế nào mới nghĩ ra cách “lách luật” như vậy. Linh hồn thì là linh hồn của kẻ tu chân, thân xác thì lại đoạt của người tu thuật, đương nhiên là hắn có thể tu luyện thuật pháp rồi.
nguồn
Bất quá Văn Lục cũng nhận ra một điều rằng mấy trăm năm nay, tu vi của trưởng lão Nguyễn Kiêm, tức là người bị Lyeen đoạt xác không có cách nào tăng tiến tu vi dù gia tộc có bồi dưỡng thế nào đi chăng nữa. Vậy mới biết cướp đoạn thân xác của người tu thuật cũng không phải cứ nhẹ nhàng như vậy. Dễ dàng nhận thấy là linh hồn cấp nào, sau khi đoạt xác thì cũng chỉ tăng tiến tới cấp đó mà thôi. Linh hồn và thân xác không thể nào hòa hợp được, dù sao thì tu luyện thuật pháp cần một sự kết hợp hoàn hảo giữa linh hồn và "Mầm Thế Giới". Điều này Lyeen hoàn toàn không có được nên không cách nào tăng tiến lên cấp tám phong thuật.


Nhưng mà làm gián điệp thì không cần phải quan tâm nhiều như vậy. Ngay từ lúc tám chín tuổi, Lyeen với thân xác là Nguyễn Kiêm đã bắt đầu tạo thế lực ình, lập nên đường dây tình báo xuyên suốt cả một dãy miền trung. Tác phong hành động gọn gàng, cẩn thận Nguyễn Kiêm nhanh chóng loại bỏ những chướng ngại để leo lên vị trí trưởng lão. Mặc dù không vào trong hàng ngũ “thái thượng trưởng lão” nhưng chỉ cẩn ngồi trong hàng ngũ lãnh đạo thì những tin tức lão nắm được cũng đạt tới tám phần rồi… quả là đáng nể.

Tuy nhiên điều Văn Lục “nể” hơn là người trên Văn Lang Thiên xuống “liếc mắt” một cái là nhận ra cả đám gián điệp nhưng vẫn bỏ đấy không diệt mới chính thức là “nguy hiểm”. Lyeen đương nhiên là không thể nào biết mình đã bị phát hiện, vẫn ung dung tự đắc với đường dây “tình báo” của mình. Văn Lục còn phát hiện ra, miền bắc và miền nam Đại Việt đều có một tên “di hồn đoạt xác” như tên Lyeen này. Cả ba liên kết với nhau tạo thành một tấm lưới bao chùm lấy toàn bộ đất nước Đại Việt. Thậm chí có một tên còn được ‘cấy’ vào khi còn đang trong bụng mẹ. Lúc đó chẳng khác nào “đầu thai” kiếp mới cả. Linh hồn và thân thể hoàn toàn kết hợp… tu vi ngày đi ngàn dặm giờ đã đạt cấp chín viên mãn rồi. Quả là lợi hại. Đương nhiên “số vốn” người tạo nên chuyện này, Văn Lục nghĩ ắt hẳn cũng không đơn giản chỉ là con số…


Ngoài những tin tức đó ra thì chỉ còn danh sách, các cách liên lạc với những cá nhân dưới trướng của Lyeen Xie mà thôi, không còn tin tức gì về thế lực đứng sau Lyeen. Xem ra hẳn là đã bị xóa bỏ trước khi được đưa sang Đại Việt.

Trưởng tộc Nguyễn thuật ngay sau khi điều tra liền xuất liền ba “phi tiễn truyền thư”. Một cái bay lên hướng bắc, một cái bay về hướng nam, còn một cái bay về Nguyễn Thiên Sơn. Trưởng tộc gật đầu với Văn Lục.

- Hảo! Làm khá lắm… thật không ngờ trong tộc ta lại có “con sâu” lớn tới vậy. Dù sao ta cũng nên cảm ơn hiền chất… ha ha…

Văn Lục vội cúi người nói:

- Trưởng tộc khách khí rồi… cháu chỉ là thi lệnh của Văn Lang Thiên mà thôi. Người trên Văn Lang Thiên mới chính là người phát hiện ra bọn chúng…

Tộc trưởng Nguyễn thuật xua xua tay:

- Không cần khiêm tốn… Ừm, việc trước mắt là phải thanh trừ toàn bộ gián điệp trong Đại Việt. Ta đã truyền tin cho các thế lực phía bắc và phía nam. Chậm nhất là ngày mai sẽ có kết quả truyền lại. Haha… tốc độ làm việc của mấy môn phái mạnh này nhanh hơn nhiều so với gia tộc ta. Bọn chúng không tên nào thoát được đâu.

- Trưởng tộc nói phải.

- Không dài dòng nữa… ta phải về túm mấy con sâu còn lại. Hiền chất cũng mau chóng dọn dẹp những con đang “dặt dẹo” bên ngoài đi. Hừ… dám động thổ trên đầu thái tuế… các ngươi chết với lão tử…

Trưởng tộc đang định cất bước bay về Nguyễn Thiên Sơn thì như nhớ ra điều gì bèn quay lại nhắc nhở Văn Lục:

- Còn nữa… những truyện điều tra được trong đầu tên Lyeen gì gì đó… cũng không nên tin tất cả. Mọi chuyện nên điều tra kỹ càng…

Nói đoạn bóng ảnh trưởng tộc Nguyễn thuật mờ mờ dần rồi biến mất hẳn. Văn Lục còn đang ngẩn ngơ bởi câu nói của trưởng tộc. Một hồi sau hắn mới lĩnh ngộ được ý nghĩa của câu nói đó.

Quả đúng như vậy, tin tức trong đầu Lyeen hoàn toàn có thể là “giả”. Có thể là kẻ thù cố gắng làm sai phán đoán của tu thuật giả lắm lắm.
Văn Lục nhìn theo hướng trưởng tộc biến mất cảm khái.

“Càng già càng thành tinh…”

Nói đoạn tụ khí bao bọc lấy tên Lyeen trong xác trưởng lão Nguyễn Kiêm đang hôn mê bay vút lên trên trời. Đồng thời cái hố sâu có đường kính ba mét đó tự động liền lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Văn Lục bay về Nguyễn Thiên Sơn tụ họp với đồng đội. Ngày hôm sau trong khi cả tổ đội đang bay tới một cứ điểm trung gian của gián điệp thì phi tiễn truyền thư của trưởng tộc bay tới. Văn Lục nhận lấy đọc qua liền ngẩn người. Tin tức thông báo cho thấy, ngày hôm qua, tu thuật giả cả ba miền bắc, trung, nam trên khắp đất nước Đại Việt đã xảy ra một cuộc “thanh trừ sâu bọ” lớn nhất từ trước tới nay. Tất cả các thành viên môn phái, thành viên các gia tộc tu thuật pháp đều phải tụ họp. Mọi người còn đang ngơ ngơ không hiểu chuyện gì thì các trưởng lão tối cao của bọn họ đã lần lượt dụng linh hồn cao cấp mà quét qua, lục lọi từng người một. Ngay lập tức những tên gián điệp có mặt đều bị tộ tẩy. Con số được công bố làm mọi tu thuật giả đều giật mình phẫn nộ. Miền bắc có một tên “chùm”, hai trăm tên gián điệp cấp cao, gần ngàn tên “lâu la” cấp thấp. Tốc độ hoạt động của miền bắc này quả là kinh người, trong một buổi chiều đã tóm gần hết “sâu bọ”…không hổ là kinh đô của tu thuật giả.

Miền trung cũng bắt được một tên “chùm”, đàn em của tên chùm ở gia tộc Nguyễn cũng bị thanh trừ hơn một trăm tên. Những tên ở bên ngoài… hiện đang truy bắt. Miền nam cũng công bố đã khống chế được tên cầm đầu… gián điệp cấp cao cũng bắt tới gần hai trăm tên. “Lâu la” thì vượt kỷ lục của cả ba miền… một ngàn năm trăm hai mươi tên. Con số lớn vậy mà vẫn tóm được đầy đủ, xem ra thực lực tu thuật giả mấy môn phái và gia tộc ở miền nam cũng không kém phần long trọng.

Sau cuộc thanh trừ này, các môn phái và các gia tộc cũng ý thức được việc bọn “sâu bọ” lợi dụng việc đoạt xác làm gián điệp, đánh vào lỗ hổng của tu thuật giả. Cho nên khắp nơi đều ngầm ban ra mệnh lệnh, cứ ba năm một lần, tất cả những thành viên trong gia tộc, thành viên trong môn phái đều phải bị “quét” qua linh hồn một lần… pháp bảo “Linh môn” ra đời.

Pháp bảo này có hình dáng như một cánh cửa. Nó dựa vào việc nhận biết xem kẻ nào có tư tưởng xấu tới tu thuật liền cảnh báo. Người bước qua nó sẽ bị lục lọi ký ức. Nếu nhận ra kẻ đó có những hành động có mang tính tổn hại tới tu thuật giả Đại Việt lập tức chế trụ và cảnh báo cho các trưởng lão tối cao biết. Nghe đồn là pháp bảo này được mấy lão không gian giả trên Văn Lang Thiên đưa xuống, cho nên cấp độ của nó đủ để dò xét từ cấp mười hai viễn mãn tu luyện giả trở xuống. Gián điệp khó mà thoát được…







- Cưng ơi… cưng ơi… cởi nốt ra đi!


- Aha… em dạo này mập lên không ít. Lại uống chộm sữa ông thọ hả?

- Hổng có đâu… người ta uống “sữa” của cưng đấy!

- Ục… mẹ nó… thảo nào dạo này thấy yếu yếu. Lượn đê… hôm nay lão tử không hứng thú.

- Thôi nào… cưng của em! Đại chiến vài trăm trận rồi nghỉ. Nha…được không?

Tổ đội Văn Lục đang đứng lơ lửng trên không, hai cô gái thần tình xấu hổ không dám nhìn xuống căn phòng bên dưới. Văn Lục và ba vị công tử đang mở to mắt hết cỡ nhìn vào trong. Hương tức giận nhéo cho Kiệt Hào đứng gần một nhéo vào hông quát lên:

- Còn không mau xuống tóm gọn lấy bọn chúng. Nhìn gì mà nhìn… một đám dâm tặc… con trai không có tên nào tử tế…

Kiệt Hào “ai ui” một cái, mắt vẫn hau háu nhìn xuống dưới. Cả đội vừa bay tới cứ điểm này không ngờ vừa lúc gặp cảnh “hay”.

“Miễn phí, không nhìn mới là ngu ngốc đâu”. Kiệt Hào làu bàu, ý bảo “lão đại còn chưa ra lệnh… gấp gấp cái gì?”.

Hương tức giận vung tay lên đập xuống căn phòng. “Ầm…” một cái, toàn bộ căn phòng thành bụi phấn, lộ ra bên trong đang có hai người quấn quýt lấy nhau. Bốn tên “háo sắc” tiếc nuối thở dài. Vân Trọng bộ mặt đầy “chính nghĩa” đứng ra giảng giải “đạo lý” với Hương sát thủ:

- Trời! Sao lại lỗ mãng vậy chứ? Để bọn hắn “đại chiến” xong có phải sức cùng lực kiệt. Chúng ta chỉ việc xuống xích cổ là xong không? Giờ thì đẹp rồi… bọn chúng đang khỏe như trâu vậy, lại mất một hồi động tay động chân…

- Khỏe này….

Chưa đợi Vân Trọng nói xong, Hương đã vung chân cho hắn một cước. Làm Vân Trọng vội vàng lủi ra phía sau Văn Lục. Hương thần tình khinh bỉ nhìn bốn tên “háo sắc” lẩm bẩm:

- Làm sao ta lại đi với mấy tên dâm tặc này chứ? Khổ thân ta.

Nói đoạn bay vút xuống, nắm gọn thằng “em nhỏ” của tên gián điệp xách cả người hắn lên, làm hắn động cũng không dám động đậy. Mọi người trong tổ đội được một phen trố mắt. Na Na kinh hô xấu hổ lấy hai tay che mặt quay đi không dám nhỉ. Văn Lục cũng tặc lưỡi cảm khái:

- Cưng… quả là mạnh mẽ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.