Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 106: Kịch chiến
Nguồn: Tàng Thư Viện
- A ha… mọi người coi, cái tên mọi dợ này vẫn còn dứng đậy được….
Một tên bịt mặt cười ha ha chỉ vào Văn Lục tếu táo. Hắn vừa nói được nửa chừng thì bắt gặp ánh mắt đỏ rực của Văn Lục nhịn không được rùng mình mấy cái. Lão già cũng kinh ngạc đứng nhìn Văn Lục. Vừa rồi linh thức của lão rõ ràng đã cảm giác được xương của Văn Lục đã gãy đoạn nhiều chỗ, kinh mạch nhiều nơi vỡ nát, dù có chữa lành cũng phải vài năm tới vài chục năm. Không ngờ tên này đã đứng lên được. Chẳng lẽ hắn có bí pháp kích phát bổn nguyên sinh mệnh?
Văn Lục nhìn lướt qua đồng đội của mình nằm không nhúc nhích trên mặt đất, một cỗ bi ai trỗi dậy, trào sóng trong lòng. Những đồng đội này dù trong giây phút sinh tử vẫn không quên bảo vệ hắn. Văn Lục nhỏ lệ….
Lệ nam nhân đã rơi đi kèm sẽ là một cơn địa chấn. Văn Lục lần nữa ngửa mặt lên trời gào lớn:
- Chết đi….
Tóc dài phiêu vũ, cuồng phong nổi lên. Văn Lục đã phát cuồng, nhưng không có nghĩa là hắn không còn lý trí. Một luồng tinh thần mạnh mẽ nháy mắt tràn ra bốn phương tám hướng. “Thôi miên” thuật bao phủ toàn bộ số người có mặt tại đây. Ngoại trừ lão già, tất cả những hắc y nhân bịt mặt đều bỗng nhiên ngây ra như tượng. Sau đó những hắc y nhân này đồng loạt điên cuồng công kích về phía lão già còng lưng. Cùng lúc đó Văn Lục cũng liên tiếp vung tay lên, Ngũ Hành Châu như súng liên thanh, điên cuồng tuôn về phía lão già bị Vân Trọng và Kiệt Hào công kích vừa nãy kéo ra xa…. Đồng thời với động tác này, Văn Lục còn dùng lực lượng đưa đồng bọn đang hôn mê bất tỉnh về phía sau hai ông cháu Lệ Thanh đang ôm nhau ở phía xa. Văn Lục không muốn Ngũ Hành Châu của mình đả thương đồng đội.
- Hả?
Lão già ngay từ lúc tinh thần Văn Lục phát tán, hai tay đã cấp tốc kết ấn, quanh mình hiện lên một đồ án kỳ dị màu đen. Những đòn công kích của đám hắc y nhân sau đó hoàn toàn không làm tổn thương được lão.
Lão già thấy Văn Lục tung cả đống Ngũ Hành Châu về phía mình thì vội nhảy ra xa tránh né. Vừa nãy lão ẩn núp cũng đã chứng kiến uy lực của viên “nổ” này. Mặc dù mỗi viên chỉ mang lực lượng cấp tám, nhưng nếu Văn Lục vất ra một chục tới vài chục viên thì lão cũng không dám khinh thường. Nhất là vừa nãy lão thấy ba viên “nổ” này còn cộng hưởng với nhau gây nên tác dụng không chỉ là “hai cộng một bằng ba” như thường lệ.
Tuy nhiên khi lão nhảy tới vị trí nào, ngay lập tức cả đống Ngũ Hành Châu liền ập tới đó. Điều làm lão già kinh ngạc là đống viên “nổ” này tại sao không như lẽ thường khi quẳng các loại pháp bảo khác ra là nổ. Chẳng lẽ…
Lão già lờ mờ đoán ra. Tám hắc y nhân cứ như ruồi nhặng bám theo công kích lão già còng lưng không dứt làm phòng hộ màu đen của lão cũng ảm đạm đi ít nhiều.
- Súc sinh…
Lão già lưng còng không nhịn được một tay kết ấn, một tay vung ra chưởng tới một hắc y nhân. Người bịt mặt nọ liền nổ tung cả thân xác, rớt xuống đất một màn mưa máu. Tám người hắc y nhân còn sót lại giờ chỉ còn bảy.
Văn Lục cũng không đợi lâu, ngũ hành tương sinh trong "Mầm Thế Giới" vận chuyển tối đa. Văn Lục vung đao nhảy thẳng tới phía lão già bổ ra một đao. Đi kèm với đao ảnh chính là một con rồng Đại Việt màu vàng đang tỏa kim quang chói lòa. Thân rồng 12 khúc, đại diện 12 tháng trong năm. Trên lưng có vây nhỏ liền mạch và đều đặn. Đầu rồng có bờm dài, râu cằm, không sừng. Mắt lồi to, hàm mở rộng có răng nanh ngắt lên. Làm lão già lưng còng kinh hãi biến sắc là cái mào ở mũi con rồng này. Cái mào sun sóng đều đặn chứ không phải là cái mũi thú như rồng Trung Hoa, chính cái mào này bắn ra từng luồng lửa thiêu đốt dữ dội. Những vật bị ngọn lửa chạm vào lập tức hóa thành bột phấn. Lưỡi rồng mảnh dài, miệng ngậm một viên long châu tỏa ánh hào quang bảy sắc.
“Long hình hóa ảnh”
Văn Lục đã sử dụng sát chiêu của tầng bảy thể thuật. Khi con rồng hình thành, lao tới phía lão già cũng làm Văn Lục ngạc nhiên sững người. Con rồng này uy thế hơn nhiều, áp bức, mạnh mẽ gấp đôi so với con rồng lúc Văn Lục tầng bảy viên mãn thể thuật thi triển.
“Tiến cấp sao?”
Văn Lục hoàn toàn không ngờ trong lúc điên cuồng vận chuyển ngũ hành tương sinh của mình đã tạo thành áp lực đột phá tầng bảy viên mãn thể thuật lên tới tầng tám. Lúc trước hồn ngọc của nhiệm vụ thứ hai đã cho hắn tiến cấp lên cấp tám hồn thuật và cấp bảy viên mãn thể thuật. Hai tầng bảy và tám thể thuật chỉ còn cách nhau một ranh giới mong manh. Chính nhờ Văn Lục không lúc nào dừng hoạt động của vòng tương sinh ngũ hành trong "Mầm Thế Giới" và áp lực của cuộc chiến ngày hôm nay đã khiến cho Văn Lục hoàn toàn phá bỏ vách ngăn đó đạt tới cấp tám thể thật.
Văn Lục lúc này cũng phát hiện ra, kỹ năng phụ trợ tầng thứ tám thể thuật vẫn là phụ trợ.
“Tăng cường”
Khi người tu luyện thể thuật vào trạng thái chiến đấu, lập tức kỹ năng này được phát động. Kỹ năng giống như một loại chúc phúc, sẽ nâng ười hai phần trăm sức mạnh, tốc độ… của cơ thể. Nói chung là toàn bộ nâng ười hai phần trăm. Một con số khiêm tốn, bất quá có điểm lợi là kỹ năng này có thể lớn mạnh theo cấp bậc của người tu luyện. Lên cấp chín sẽ là tăng cường hai mươi tư phần trăm. Cấp mười sẽ là ba mươi sáu phần trăm…
Lão già bị tác dụng tê liệt tinh thần của kỹ năng “long ảnh hóa hình” của Văn Lục ảnh hưởng. Đồng thời ngọn lửa mạnh mẽ kia cũng phun về phía lão khiến cho lão già lưng còng này buộc phải ngừng hoạt động giết chóc hắc y nhân của mình quay lại ứng phó.
Lão già cấp chín tu luyện giả trên trung cấp này cũng không phải là đồ bỏ đi. Lập tức quanh thân lão có một vòng hào quang màu bạc tỏa ra ngăn trở luồng lửa mà con rồng phun tới.
Văn Lục giờ tuy mới cấp tám nhưng là hắn cả hồn thuật và thể thuật đêu cấp tám, cho nên lực lượng "Mầm Thế Giới" của hắn cũng mạnh mẽ phi thường. Ít nhất cũng phải thể hiện ở tầng chín sơ cấp. Sau khi được “tăng cường” mười hai phần trăm, tiếp đó kỹ năng “Long ảnh hóa hình” này cũng là kỹ năng sát chiêu của Văn Lục. Uy lực tăng lên nhiều lần so với cấp bậc. Cấp bậc thứ tám tương đương với kỹ năng mang lại cho Văn Lục thêm tám phần trăm sức mạnh nữa. Long ảnh hóa hình giờ thi triển đã thể hiện sức mạnh vượt trội.
“Ngao… o….”
Một tiếng ngâm lớn khiến mọi người có mặt đều hoa mắt, tai ong ong. Sát chiêu của Văn Lục chính là “long ảnh hóa hình” nhưng sát chiêu của cái “sát chiêu” này không phải chỉ là phun lửa, mà chính là dùng toàn thân lực lượng vốn có của nó hi sinh đối lấy mạng đối thủ.
“Uỳnh…”
Lão già lưng còng sử dụng pháp bảo nào đó tỏa ra vòng bao bọc màu bạc ngăn trở những luồng hỏa diễm đỏ rực. Nhưng lão không ngờ con rồng này lại có đòn đánh tự sát như vậy. Sự “quyết tâm hi sinh” của nó làm cho lão già khốn đốn… Lão đã bị thương. Tuy nhiên vết thương này chỉ làm cho lão thêm nổi khùng.
- Nhóc con… đánh giá thấp ngươi rồi. Nhưng may mắn không còn theo ngươi nữa đâu. Đón lấy cái chết đi…
Nói đoạn lão già bay vút lên, một chiên “thăng thiên” này làm Văn Lục hàm hồ không hiểu ra làm sao. Văn Lục lúc này đang đau đầu vạn phần. Toàn bộ lực lượng xuất ra cũng chỉ làm lão bị thương. Trong khi đó lão già này tu vi không những à linh hồn cũng cực kỳ cao. Ít nhất linh hồn lão phải cao hơn Văn Lục khiến cho hồn thuật của Văn Lục hầu như chẳng có tác dụng. Cũng may lão không biết cách sử dụng linh hồn chứ nếu không Văn Lục đã chết đầu nước. Văn Lục lại lâm vào cảnh bó tay bó chân.
“Như lai thần chưởng”
Vừa lúc này ở trên không trung cao vút, lão già hô lớn, đồng thời bàn tay phải cũng áp xuống phía dưới, nhìn thoáng qua giống như phật tổ hàng lâm, cực kỳ uy mãnh. Còn một điều mà Văn Lục không biết chính là kỹ năng này trông thì sơ hở đầy người. Áp từ trên không xuống, lực lượng tuy uy mãnh khôn cùng, nâng cao sức mạnh của người thi triển, nhất là chưởng này áp xuống lập tức phong tỏa khiến cho người bên dưới chỉ duy nhất có cách đứng im chịu đòn. Xem ra lão già này đúng là đã nổi khùng thật rồi, mới xuất ra sát chiêu như vậy.
Bất quá không như lão già lưng còng nghĩ, Văn Lục không đứng im với bộ mặt kinh hãi ngẩng lên trên như tưởng tượng. Mà hắn nhẹ nhàng nhảy một nhảy liền vọt ra ngoài đứng nhếc miệng xem lão già “tấu hài”. xem tại
- Chuyện gì sảy ra?
Mặt lão già biến sắc, tay phải vẫn áp từ trên không xuống, lực lượng hủy thiên diệt địa tạo thành một mảnh nhộn nhạo không gian theo bàn tay của lão áp xuống đất. Chiêu này đã sử ra, trừ khi gặp đất còn không có cách dừng lại được.
Văn Lục lúc này vẫn ngơ ngác đứng nhìn lão già hạ từ trên không xuống. Hắn thực sự không hiểu lão già lưng còng này bị hâm cái gì, tự nhiên lại ra một chiêu vô vị như vậy. Nhìn thì uy mãnh cực độ nhưng từ trên cao tít mà lao xuống, thời gian đó đủ cho Văn Lục chạy thoát ngàn lần rồi.
Kỹ năng “như lai thần chưởng” mà áp từ trên không xuống như thế này đi kèm với nó là một luồng uy áp đánh vào tinh thần đối thủ khiến đối thủ lâm vào sợ hãi mà đứng im đó cho người thi triển “đập” bàn tay xuống biến đối thủ thành “bùn cám”. Bất quá lão già đã tính sai đó là tinh thần uy áp của kỹ năng khó có thể nào bằng được cấp độ của linh hồn người thi triển. Có nghĩa là tinh thần uy áp này mà lão thi triển cùng lắm chỉ có độ lớn bằng cấp sáu cấp bảy mà thôi. Đối với người có linh hồn cấp thấp, lực lượng cấp cao hiệu quả bất ngờ. Nếu là đối phó với những người tu luyện giả khác tu thuật may ra còn có hiệu quả cao. Nhưng dùng nó lên người Văn Lục thì lại trở thành một màn diễn hài kịch. Văn Lục cũng không biết điều này, lúc lão già áp bàn tay xuống phía dưới, Văn Lục chỉ nghĩ là lão già này bị đánh tới ngu ngốc rồi. Trong chiến đấu không ngờ sử dụng một chiêu mà lại tạo cơ hội cho đối thủ chạy mất như vậy. Văn Lục cũng không lãng phí thời gian mà nhảy ra ngoài đứng nhìn lão già “lao” xuống đất. Đồng thời lúc đó hắn cũng tuôn ra một đống Ngũ Hành Châu ẩn núp sau bảy người bịt mặt đã bị thôi miên thuật của hắn thôi miên kia.
“Uỳnh…”
Như một vụ động đất cấp cao, cả vùng ven thánh địa rung chuyển kịch liệt. Một cái hố to tới ba trăm mét, sâu hun hút ước chừng vài km. Văn Lục nhìn thấy vậy cũng biến sắc. Lão già đang tái nhợt mặt đứng nhìn Văn Lục thở dốc. Xem chừng lão tiêu hao không ít lực lượng.
“Kéo dài thời gian hồi sức à. Anh mày không dễ tính như vậy đâu”.
Nói đoạn tinh thần lại tràn ra, điều khiển bảy hắc y nhân lập thành vòng tròn bao quanh lão già. Lão già lưng còng chỉ nhếch miệng nói:
- Đừng có nghĩ lợi dụng được mấy tên “tôm tép”này mà uy hiếp ta. Mau mau chịu chết đi thôi.
Văn Lục nhếc hai khóe miệng nói:
- Ai chết còn chưa biết đâu…