Hồn Thuật

Chương 178: Kim Thân Biến Đỉnh Phong





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 178: Kim Thân Biến Đỉnh Phong

Nguồn: Tàng Thư Viện


Không những Lê Long Vân hoảng hốt mà ngay cả hơn năm mươi ngàn đệ tử cũng bị dọa cho choáng váng. Xuất hiện ở giữa kết giới là một… người khổng lồ. Đúng vậy, là một người khổng lồ bằng kim loại, toàn thân ánh lên những quang mang phản chiếu làm người ta lóa mắt. Mà cái vật “đen thù lù” to bằng tòa nhà ba tầng kia chính là nắm đấm của người khổng lồ đó.

Tuy ở hình dáng to lớn, nhưng tốc độ của Kiệt Hào khổng lồ này cũng kinh người không kém. Chỉ cần Lê Long Vân chậm một nhịp liền bị đấm thành cám vụn.

Lê Long Vân lúc trước thấy màn kim lực lượng bay tới tuy giọng điệu khinh thường nhưng cũng cảnh giác vạn phần. Bởi vậy nhát đấm bất thình lình của người khổng lồ Kiệt Hào hắn chật vật tránh được. Mà Kiệt Hào sau cú đấm hụt thì như con tinh tinh, hai tay vỗ vỗ vào ngực dương oai khiến cả đám đệ tử cười nghiêng ngả. Tiếp đó một màn khổng lồ đấu với tí hon liền diễn ra.

Ở dưới khán đài, Văn Lục nhìn thấy Kiệt Hào biến thành người khổng lồ thì sửng sốt, tiếp đó ngoác cái miệng ra đắc ý cười lớn khiến cả đám thành viên đi cùng tò mò. Lệ Thanh trực tiếp hỏi:

- Đại ca phát tài hử? Đâu mà cười như nông dân được mùa thế?

Văn Lục chỉ lên võ đài nói:

- Nhìn thấy không? Ha ha… Nói theo ngôn ngữ game thì tổ đội ta hiện tại có tới hai tên tanker, lại thêm một buff, một thích khách… khó chết lắm. Ha ha… nhìn xem, tên “tinh tinh” Kiệt Hào biến thân thành kim loại vậy tuyệt đối là tên chịu đòn xuất sắc. Sau này cứ cho hắn với tên cuồng chiến đấu Vân Trọng lên đầu làm bao cát cho người ta đi…

Mấy người con gái nghe vậy đều ôm bụng cười, chỉ riêng Vân Trọng đứng cạnh là tiu nghỉu. Ai bảo hắn và Kiệt Hào đều theo “trường phái” này chứ? Chỉ có Nhân Nhân là nguýt mắt lườm Vân Trọng một cái rồi dẻo miệng nói:

- Chàng tinh tinh khổng lồ của em… Cố gắng lên…

- Hắc hắc… tinh tinh lão bà cứ chờ xem, ta nhất định sẽ là thần tượng của đám đệ tử trẻ tuổi… ha ha…

….

Văn Lục nghe đôi “tinh tinh” nói vậy thì tắc họng, vội lủi ra xa, trong khi đó đám người Na Na, Bạch Y Công Chúa cười rung đôi vai, nước mắt tèm lem nói:

- Xin hai người… đang ở chỗ công cộng đó… nghe thấy ớn không chứ?

-???


Trên võ đài, Kiệt Hào sau cú đấm sượt liền gầm lên, một chảo bung ra chụp xuống chỗ Lê Long Vân vừa đáp xuống. Lê Long Vân chưa kịp hô hấp đã vội lách mình sang bên, bất quá thình lình ngón trỏ của Kiệt Hào đang ở hình chảo chụp hụt bỗng như một cành cây bị uốn cong, bật ra ngoài đập lên người Lê Long Vân khiến thiên tài tới từ Tản Viên môn bị một đòn bất ngờ bay vút đi đập lên kết giới làm cái “Rầm”.

Kiệt Hào cũng chỉ cười ha hả đứng nguyên tại chỗ, mà Lê Long Vân sau khi phun ra một ngụm máu liền gượng đứng dậy, hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Kiệt Hào. Không có biện pháp, ngộ tính của tên khổng lồ này vượt xa hắn rồi. Từ trước tới giờ, Lê Long Vân ngộ ra Kim Thân Biến vốn thuộc kim thuật cấp tám đỉnh cấp đã nghĩ mình là thiên tài vượt trội so với toàn bộ tinh anh cùng trang lứa. Đâu biết rằng Kiệt Hào yếu kém ngày xưa đã vươn lên bằng hắn. Hơn nữa vừa rồi lĩnh ngộ hắn liền phát huy ra lực lượng kinh khủng. Nếu đoán không lầm thì Kiệt Hào đã hút sạch kim lực lượng của cả vùng xung quanh đây và cả kim lực lượng của chính Lê Long Vân thả ra nữa mới có khả năng tụ thành một người kim loại khổng lồ như vậy. Biện pháp này cũng giống như pháp sư tận dụng nguyên tố ở ngoài để thi triển phép thuật. Cái Kiệt Hào cần làm chỉ là tụ họp chúng lại để sử dụng, nếu vất Kiệt Hào vào một kết giới không có chút lực lượng nào thì ắt hẳn Kiệt Hào không cách nào thực hiện chiêu số này. Nhưng mà liên tiếp các yếu tố thuật lợi giúp cho Kiệt Hào hình thành được người kim loại khổng lồ có sức mạnh thậm chí đã vượt qua cấp tám đỉnh phong rồi. Thật đáng sợ mà… vậy mới biết, khinh thường bất cứ kẻ nào thuộc trọng điểm bồi dưỡng của các đại môn phái tu thuật Đại Việt thì ngươi nhất định sẽ rất thảm hại.
Ở dưới võ đài, Văn Lục càng quan sát càng mỉm cười.

“Phải thế chứ? Ngay từ đầu ta đã biết tiềm năng của đám người Kiệt Hào, Vân Trọng không nhỏ chút nào mà” Ừm! Ta cũng phải cố gắng, nếu không rất nhanh sẽ bị loại bỏ khỏi vòng đua rồi”.

Văn Lục tuy ít tuổi hơn đám tinh anh năm sáu mươi tuổi kia, bất quá kinh nghiệm sống của hắn cao hơn nhiều so với bọn họ. Một đám chỉ biết cắm đầu tu luyện và một kẻ trải qua mọi cảm xúc dưới nhân gian và ngốn biết bao kinh nghiệm qua sách vở thì ai hơn ai hẳn mọi người đều rõ. Chính vì thế hắn biết muốn được mọi người tôn trọng thì trước hết ngươi phải mạnh…. “Thiên tài phải đi với thiên tài”. Kể cả ngươi có hòa đồng tới đâu khi gặp lại mấy người bạn cũ dưới nhân gian liệu ngươi có thể đồng hành cùng bọn họ đi qua mọi quãng đường không? Đương nhiên là không rồi, con đường mà hai người đi đã là hai con đường tách riêng, khó lòng có điểm va chạm. Chính vì thế mà dù có vượt trên mọi người trong tổ đội, Văn Lục cũng chưa bao giờ thỏa mãn với sức mạnh hiện có cả. Nhất là qua cuộc chiến ở Thánh Địa Mỹ Sơn, trong giây phút tuyệt vọng ấy, lúc Na Na chắn trước người hắn để hắn có thời gian hồi phục hắn càng thấm thía vị trí của mình. Giả sử lúc đó hắn mạnh mẽ như hiện tại thì đâu tới nỗi đồng đội lần lượt bị đánh tơi bời chứ. Mặc dù trận đó không có ai thiệt mạng, nhưng cũng là hồi chuông cảnh tỉnh tốt nhất cho Văn Lục. Bởi vậy Văn Lục chưa phút lơi là việc tu luyện của mình.

“Kẻ thù luôn mạnh mẽ, ta cũng phải luôn mạnh mẽ”.


Trên võ đài, Kiệt Hào một lần nữa chạy tới nơi Lê Long Vân đang đứng. Mỗi bước chân hắn chạy cũng khiến cho cả võ đài lung lay. Thế mới biết kim lực lượng đang tụ họp bên ngoài Kim Thân của Kiệt Hào lớn tới mức nào. Chưa tới nơi, Kiệt Hào đã vung chân lên, một cước đạp xuống khiến cuồng phong nổi lên, tốc độ cực kỳ khủng khiếp khiến cho Lê Long Vân mặt trắng bệch.

“Rầm”

Một cước dẵm lên mặt đất khiến võ đài dưới chân Kiệt Hào lún xuống cả mét. Phải biết rằng bề mặt võ đài có kết giới vững chắc. Để tạo ra một cái hố to như vậy lực lượng phải kinh khủng cỡ nào. Lê Long Vân vừa chật vật tránh thoát thì chờ đợi hắn là một nắm đấm đã lao xuống từ bao giờ. Lê Long Vân chỉ kịp hét lên:

- A… cái tên âm hiểm….

Bầu trời lập tức tối sầm xuống. Tiếp đó Lê Long Vân đang hai tay bịt hai mắt liền tách kẽ tay ra, ti hí con mắt nhìn thử ra ngoài. Xung quanh hắn là một vòng năng lượng đang tỏa ra quang mang dìu dịu. Mà trên đầu Lê Long Vân là một vật đen xì như choáng cả bầu trời áp xuống vòng hào quang đó. Lê Long Vân lúc này mới đứng thẳng giậy vỗ vỗ ngực thở phào, rồi chửi lớn:


- Con bà nó! Ngươi ghét ta thế cơ à? Làm gì mà hung dữ vậy chứ? Lần sau ta sẽ đạp ngươi dưới chân… Hừ hừ…

Nói xong tiêu sái phủi quần phủi áo đi xuống võ đài khiến đám đệ tử quan khán ngẩn ra. Không nhở vòng bảo hộ của vị giám sát sử thì Lê Long Vân đã thành đống thịt vụn rồi. Vậy mà giờ hắn còn ngang nhiên hò hét. Thật là da mặt dày vô đối a…

Kiệt Hào khổng lồ trên võ đài cũng từ từ thu nhỏ lại, kim lực lượng tan ra bốn phía. Bởi vì đây là lực lượng đi mượn, cho nên càng giữ ở hình thể khổng lồ này lâu, Kiệt Hào lại càng phải hao tổn nhiều tinh thần để liên kết, điều khiển chúng, và nhất là không cách nào lấy luôn bọn chúng đưa vào Mầm Thế Giới được. Dù sao mức độ thừa nhận của Mầm Thế Giới cũng đã có danh giới nhất định rồi, nếu quá cưỡng ép, Mầm Thế Giới nổ tung thì lúc đó chỉ có nước mỉm cười mà đi gặp tổ tiên…

Nhìn người khổng lồ từ từ bé lại, đám đệ tử tinh anh, trọng điểm bồi dưỡng của các đại môn phái cũng thêm lo lắng. Hôm nay Kiệt Hào lộ ra con át chủ bài khiến cả đám muốn nhảy dựng. Dưới công kích chớp nhoáng, phòng ngự biến thái, cộng với lực lượng kinh người… cả đám tự hỏi liệu có mấy ai trong số họ chống lại được.

Nhưng là dưới con mắt của Văn Lục, Kiệt Hào vẫn còn quá nhiều sơ hở. Chưa nói tới kỹ sảo đánh đấm, chỉ riêng nói tới vận dụng kim lực lượng vẫn chưa thực sự hoàn hảo. Lúc lợi dụng lực lượng của người khổng lồ, nếu Kiệt Hào dùng thêm lực lượng của Mầm Thế Giới vậy mới chính thức là nguy hiểm, sức mạnh bộc phát cả của mình lẫn của ngoại giới có khi vượt tới trên 500%... một con số thật dọa người. Việc này cũng giống như pháp sư thi triển cấm chú. Nếu tính riêng lực lượng trong người thì đố cách nào thi triển được, nhưng nếu hấp thụ sạch nguyên tố ở vài ngàn dặm xung quanh thì hẳn uy lực của cấm chú tuyệt đối là hủy diệt kinh khủng. Bất quá trận này Kiệt Hào không sử dụng lực lượng như Văn Lục nghĩ không có nghĩa là Kiệt Hào ngu si không đoán ra, mà biết đâu là hắn để giành cho các trận sau thì sao?

Nói về phòng thủ, kim lực lượng có thể nói là tuyệt đối cứng rắn, thậm chí còn cứng hơn cả hệ thổ. Nhưng cái gì có lợi cũng có hại, nếu Kiệt Hào mà gặp kẻ tu luyện hắc ám ăn mòn như Trần Tiêu, hay Hắc Sát Nhất Cấp Dồ Án của Hương thì người khổng lồ kia liền thành trở ngại cho việc chiến đấu. Bởi vậy tu thuật giả ngoài việc thực lực mạnh mẽ thì còn phải vận dụng hoàn hảo lực lượng của mình.
Văn Lục đang suy tư về trận đấu thì bên cạnh Na Na đã kéo áo hắn nói nhỏ:

- Đại ca! Tới lượt Na Na rồi…

Văn Lục mỉm cười:

- Ừm! Lên đi… ọi người thấy mộc thuật cũng ghê gớm không kém các hệ khác.
Na Na cười thẹn thùng rồi bay vút lên võ đài số tám. Hóa ra nàng và Kiệt Hào hai người có số gần sát nhau. Bởi vậy võ đài của Kiệt Hào trống thì Na Na liền phải lên thi đấu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.