Hồn Thuật

Chương 256: Chạy Trốn(2)





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 256: Chạy Trốn(2)

Nguồn: tangthuvien

Nhìn thấy nhóm người Văn Lục chưa chiến đã bỏ chạy cả đám đệ tử tiên môn đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, trong mắt không khỏi ánh lên vẻ xấu hổ, trong lòng đều thầm nghĩ:

“Hóa ra là cả đoàn người chúng ta bị mấy đệ tử tu thuật dọa cho choáng váng a. Không ngờ tới mấy chiêu thức kinh khủng kia lại là hư chương thanh thế, “vỏ đẹp lõi rỗng”. Vậy mà nhóm người mình và ngay cả Vương tiền bối cũng bị dọa cho nhảy dựng. Đúng là mất mặt.”


Suy nghĩ như vậy không chỉ có đám đệ tử mà ngay cả kẻ có tu vi cao thâm là lão già họ Vương kia cũng lộ trên mặt vài đường hắc tuyến. Từ lúc tu chân tới khi phi thăng, chỉ có hắn lừa gạt người ta chứ làm gì có bao giờ bị người ta qua mặt. Đau nhất lại là do mấy đứa “trẻ ranh” trong mắt hắn thì làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Thanh kiếm trên tay khẽ lật, nháy mắt nó trở nên khổng lồ, bề ngang cũng phải đạt tới năm sáu mét. Khua một vòng, toàn bộ những đệ tử tiên môn đều bị lão “hốt” lên, vất ngã lăng chỏng kềnh cả đám trên mặt thanh kiếm nằm ngang. Bóng hình của lão già họ Vương cũng phiêu vũ đáp nhẹ trên đầu mũi kiếm, “Vù” một cái cả kiếm lẫn ngươi đều biến mất ở hướng đông bắc.

Phía trước, đám người Thanh Nhàn ở trong lực lượng bao quanh đang bay vun vút của Văn Lục gấp gáp nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của Na Na mà lắp bắp:

- Làm thế nào bây giờ… làm thế nào bây giờ?

Hồng Hà đứng bên cũng nóng nảy nói:

- Nãy giờ ta cho nàng uống các loại đan dược cũng chẳng có cái nào hiệu quả. Kỳ quái thật, nếu là người thì phải có chút tác dụng chứ? Không lẽ nàng là yêu tinh sao?

- Ngươi mới là yêu tinh.

Thanh Nhàn “nguýt” Hồng Hà một cái rồi lại lo lắng nhìn Văn Lục đang cau mày. Bất chợt hai mắt Văn Lục bừng mở, cánh tay khẽ đặt lên lưng Na Na đang hôn mê, lực lượng tuôn vào. Dụng linh thức tỉ mỉ quan sát tình huống trong cơ thể Na Na, Văn Lục thở phào một hơi. Vừa rồi hắn đột nhiên nghĩ ra Na Na là hoa Vương thì đương nhiên những đan dược dành cho con người cũng chưa hẳn có tác dụng với nàng. Trong khi đó đan dược có tác dụng đối với Na Na thì lại bị nàng bỏ trong Mầm Thế Giới, bất quá cho tới giờ nàng vẫn hôn mê thì đúng là “bó tay toàn tập”. Đột nhiên Văn Lục nghĩ tới chẳng phải Na Na do cạn kiệt mộc lực lượng cho nên mới lâm vào hôn mê, mới để độc tố lan tràn hay sao? Bản thân Văn Lục lại có lực lượng ngũ hành mà lâu ngày hắn chỉ dùng để vận chuyển vòng ngũ hành tương sinh, ngay cả đánh nhau cũng dụng hồn thuật cho nên đôi khi quên khuấy đi mất.

Văn Lục tách ra một dòng mộc lực lượng tinh thuần truyền vào trong cơ thể Na Na, quả nhiên có chuyển biến tốt. Na Na mặc dù đang hôn mê những mộc thuật của nàng vẫn tự động hấp thu mộc lực lượng Văn Lục truyền vào để kháng cự độc tố. Trong ngũ hành thì ngoài hỏa lực lượng là khắc tinh của độc tố ra thì mộc lực lượng cũng được coi là một loại khắc chế độc tố. Bởi vì độc tố đối với người tu luyện hệ mộc mà nói đôi khi là thuốc bổ. Đương nhiên phải trong tình huống mộc lực lượng mạnh hơn và áp chế được độc tố, mà Na Na trong tình huống này hoàn toàn không có thuộc tình huống đó.

Văn Lục cũng không dám truyền nhiều mộc lực lượng vào, một phần cũng do Văn Lục e ngại cơ thể Na Na hiện tại cực kỳ suy yếu nếu truyền vào với số lượng khổng lồ hẳn không phải tốt lành gì, hơn nữa Văn Lục cũng phải dụng vòng ngũ hành tương sinh để sinh ra lực lượng để nâng mọi người phi hành chạy trốn.


Vòng ngũ hành tương sinh của Văn Lục quả nhiên lợi hại, qua ba ngày, tốc độ càng nhanh tới mức khủng bố, những nơi hắn bay qua, bầu trời gần như bị xé ra làm hai tạo thành một cái khe không gian đen thẳm chạy dài về đông bắc.

Văn Lục nghĩ với cấp độ của hắn hiện giờ, chỉ cần cho hắn ít thời gian, tốc độ trở nên kinh khủng thì cắt bỏ cái đuôi là đám đệ tử tiên môn hẳn không có vấn đề gì. Tới lúc đó tìm một nơi yên tĩnh hoàn toàn trị liệu thương thế cho Na Na rồi quay lại cho bọn chúng một trận.

Tuy nhiên Văn Lục vẫn còn đánh giá thấp lão già họ Vương kia. Kẻ này ít nhất cũng phải có tu vi hạ tiên, lại mang trên mình thanh tiên kiếm, là vũ khí của Tiên Giới, uy lực không đơn giản chút nào. Nhất là Địa Cầu Đại Hội Giới vẫn có quy tắc thiên đạo giống không gian ngũ hành cho nên những kỹ năng khủng bố của tu chân giả vẫn hoàn toàn có thể thi triển ở đây. Do vậy đã qua ba ngày, nhóm người Văn Lục vẫn không cách nào thoát khỏi sự truy đuổi của lão già họ Vương. Mặc dù Văn Lục đã dùng Vụ Ẩn để che giấu khi phi hành, nhưng không biết bằng cách nào lão già kia vẫn truy tung được ra. Thù giết con khiến hắn không tiếc trả bất cứ giá nào để diệt sát nhóm người Văn Lục. Đáng kinh ngạc hơn lão già họ Vương cũng không biết sử dụng biện pháp gì khiến cả đám đệ tử tiên môn cũng dường như tàng hình, bay lượn trên trời cũng chẳng khiến linh thú nào chú ý.

Hoàng hôn ngày thứ ba, trong lúc Văn Lục đang tưởng cả hai bên sẽ tham dự cuộc truy đuổi xuyên Địa Cầu Đại Hội Giới thì tóc gáy bất chợt dựng ngược. Dấu hiệu này khiến Văn Lục có cảm giác nguy hiểm, vội vàng điều khiển khối lực lượng hình tên lửa của hắn xoay dọc một vòng, lệch quỹ đạo bay sang phía tay phải. Vừa lúc này khu vực quỹ đạo vừa rồi bỗng nhiên “uỳnh” một tiếng, toàn bộ phạm vi ba trăm mét không khí như bị súc nén, rồi bạo phát như một quả bom phát nổ. Trong phạm vi ba trăm mét, những đường nứt không gian hiện ra chằng chịt như mạng nhện. Nhóm người Văn Lục nhìn thấy cảnh này cũng biến sắc, uy thế vụ nổ như vậy quả là kinh người. Nếu bị nổ trúng… hậu quả thật khó tưởng tượng.
Còn chưa đợi Văn Lục hiểu ra tình huống, dấu hiệu nguy hiểm lại bạo phát khiến Văn Lục vội vã lách sang trái.

“Uỳnh…”

Nơi vừa rồi bay qua liền có một vụ nổ uy lực không thua kém gì phát nổ trước vang lên. Đang bay với tốc độ cao Văn Lục cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Một vụ nổ còn có thể tính vào đầu lão già họ Vương, nhưng mà hai vụ thì đánh chết Văn Lục cũng không tin cái lão già kia chạy đua với hắn qua ba ngày mà còn đủ sức tạo nên hai vụ nổ đó được.
Văn Lục tính sai một điều, đó là khu vực hắn đang bay vào không còn là khu vực ba đơn giản ở vòng ngoài rồi. Ở ngoài mặc cho hắn bay lượn thế nào cũng chẳng có gì uy hiếp được hắn, nhưng hướng Văn Lục đang bay vào lại là hướng về phía trung tâm mà bay. Càng vào khu vực trung tâm, các loại thiên tài địa bảo cũng nhiều hơn cả ngàn lần so với khu vực bên ngoài, nhưng đồng thời các loại bẫy dập, linh thúc mạnh mẽ cũng nhiều hơn tương ứng.

Linh thức lan tỏa xuống dưới, Văn Lục cũng không khỏi trắng bệch mặt mũi. Phía dưới là một mảng rừng đỏ chót rộng lớn. Khu rừng này giống như những rặng san hô khổng lồ, lại có phần giống thạch lâm với những tạo hình kỳ dị. Mà làm Văn Lục chú ý chính là những cái lỗ hổng to cả ba mét từ miệng các “xúc tua” chổng lên trời kia… Không sai, thủ phạm chính là đám “xúc tua” như những họng pháo cỡ lớn này.

“Phụt…”

Một khối cầu đen ngòm bắn ra khiến cảm giác nguy hiểm lại dựng tóc gáy của Văn Lục lên. Văn Lục cũng không chút ngần ngừ lách sang bên cạnh năm trăm mét, tránh xa cái quỹ đạo đang bay. “Uỳnh…” một cái, một cái hố đen lại hiện lên trên bầu trời. Nhìn cảnh này Văn Lục cười khổ, đây là vác đại bác ra lập trận địa để bắn… chim a. Với tốc độ hiện giờ sau ba ngày tích tụ của Văn Lục mà nói, nháy mắt liền có thể vượt qua cả mấy chục ngàn mét không thành vấn đề, nhưng Văn Lục lại đang có cảm giác mình mới bay được vào khu vực “rìa ngoài” của khu rừng “Đại pháo” này. Vậy thì diện tích thực của khu rừng phải rộng cỡ nào a?


Phía sau lão già họ Vương truy tung theo dấu vết để trên người Na Na bất chợt thấy nhóm người Văn Lục có xu hướng giảm tốc lại thì mừng rỡ. Mặc dù hắn là hạ tiên nhưng quá trình đoạt xác để qua mặt Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả khiến tu vi đại giảm, chạy hết tốc lực ba ngày như vậy khiến hắn ăn không tiêu. Làm hắn hoảng sợ hơn là đám người Văn Lục phía trước càng chạy lại càng nhanh hơn làm hắn không ít lần tự hỏi có nên dừng lại. Tuy nhiên cả đời lão chỉ có một thằng con này, đang tưởng được hưởng “mĩ vị nhân gian” ai ngờ lăn đùng ra chết đến không thể chết hơn làm lão không thể không cắn răng truy sát.

Tuy nhiên “trời không phụ lòng người”, lúc này đám “trẻ ranh” trước mắt có lẽ đã cạn kiệt sức lực rồi, chờ người ta làm thịt, bảo sao lão già họ Vương không khỏi phấn chấn một trận.

Vừa bay tới phía trước cả đám đệ tử tiên môn đang ngồi khoanh chân trên thanh kiếm bay lớn liền vui mừng kích động. Chỉ thấy phía trước đám người Văn Lục bị một đàn côn trùng khổng lồ bao vây. Đàn côn trùng này thoạt nhìn như những con bọ hung cánh cứng, bất quá chỉ nguyên cái đầu của bọn bọn chúng cũng phải có chiều ngang một mét rưỡi tới hai mét. Gần ngàn con bao vây khiến cả bầu trời trở nên đen kịt.
Đám đệ tử tiên môn thấy cảnh này thì sôi nổi hưng phấn bàn luận: đọc truyện mới nhất tại .

- Đúng là ác giả ác báo a. Cái ác không bao giờ chiến thắng được cái thiện.

- Sư huynh nói chí phải. Chúng ta xưa nay hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu,
không điều thiện nào không làm. Vậy mà điều tốt thì chẳng thấy đâu chỉ thấy ngay cả một con yêu nữ nhỏ nhoi cũng đòi bắt nạt. Giờ thì hay rồi, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt.

Nghe mấy tên vô sỉ này bàn luận, lão già họ vương cũng không khỏi cau mày. Không nghĩ tới lớp trẻ tiên môn đạo phái hiện tại còn “tài cao” hơn cha chú. Da mặt lão già họ Vương dù dày cũng không khỏi đen đen cả mảng.

Văn Lục bên trong vòng vây của đám côn trùng khổng lồ tả sung hữu đột. Vừa rồi Văn Lục mới biết, những phát pháo dạo đầu kết thúc chính là khẩu hiệu bắt đầu tấn công của tập thể côn trùng. Hóa ra đoàn linh thú này không ngờ trí tuệ như vậy, không biết dụng biện pháp nào mà tạo nên “cơ ngơi” là khu rừng khổng lồ như vậy. Có thể nói “tính cộng đồng” của loài côn trùng giống bọ hung này rất cao. Phương pháp phối hợp chiến đấu cũng rất nhuần nhuyễn. Bọn chúng không hùng hục lao vào như những loại linh thú thông thường mà từ cái gai trên đỉnh đầu liên tiếp bắn ra những luồng lực lượng màu đen. Nhiều con cùng bắn ra chẳng khác nào một trận pháp được thiết kế hoàn mỹ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.