Hồn Thuật

Chương 257: Chạy Trốn (3)





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 257: Chạy Trốn (3)

Nguồn: tangthuvien

xem tại
Theo linh thức của Văn Lục thì đám linh thú thuộc dòng “bọ hung” này con có tu vi cao nhất cũng chỉ đạt cấp sáu, còn chưa đủ cấu thành nguy hiểm cho hắn. Cho dù là cả đàn vây công, Văn Lục vẫn nhẹ nhàng luồn lách giữa những thân xác khổng lồ này. Bất quá Văn Lục không biết từ lúc mở ra Địa Cầu Đại Hội Giới, đã có rất nhiều đệ tử của các thế lực lạc vào khu rừng này liền thi cốt vô tồn, đừng nói là một hai người, cho dù cả sáu mươi người có đi lạc vào chăng nữa thì kết quả toàn quân bị diệt gần như đạt tới tám mươi phần trăm.

Sau này, trong các bản đồ Địa Cầu Đại Hội Giới của các thế lực đều khoanh tròn khu vực rộng lớn này lại và đánh lên cái tên vô cùng giật mình “Rừng Đỏ”. Xét về màu sắc từ trên không nhìn xuống thì quả nhiên cái khu rừng này đúng là toàn màu đỏ. Hơn nữa “rừng đỏ” còn có ý nghĩa là khu rừng chết chóc, các thế hệ đệ tử vào đây đều tránh xa khu rừng này, cho dù phải đi qua cũng nhất định phải đi đường vòng.


Do vậy đã từ lâu khu rừng này không có tiếp đón vị khách nào, bỗng nhiên hôm nay mò tới hai kẻ không mời, nếu không tiếp đãi tử tế há làm mất mặt chủ nhà. Bởi vậy sau một loạt pháo “chào đón” chính là màn vây công đặc sắc trên bầu trời hiện giờ. Đáng tiếc, đánh một hồi, đám linh thú mới phát hiện ra mình dường như đang húc đầu vào một tấm sắt. Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy chốc chốc lại một bóng đen bị đánh bật ra rớt làm cái “rầm” xuống đất, da thô giáp dày cũng bị tan tành, cả đám linh thú xôn xao kéo giãn khoảng cách với đám người Văn Lục. Đương nhiên cái này không phải là do đám linh thú này “hiền từ” với Văn Lục mà chính là gặp phải nhóm người biến thái nào như nhóm gười Văn Lục đám linh thú có tổ chức này dường như đang tìm biện pháp khác.

Thực tế thì số lượng linh thú ngày càng tăng, từ khắp các lỗ hổng từ miệng các xúc tua “loạn vũ” dưới mặt đất, hàng ngàn, hàng vạn con linh thú đang ùn ùn kéo ra như đàn kiến bị chọc lập tức kéo cả đàn ra công kích.

Tuy nhiên bên trong vòng vây thì đám người Văn Lục cực kỳ nhàn nhã, Văn Lục thỉnh thoảng mới xuất thủ còn lại để cho Hồng Hà, Văn Tốn, Thanh Nhàn ba người “vận động chân tay”, còn mình thì chăm chú truyền mộc lực lượng cho Na Na đang hôn mê.

Điều này cũng không có gì kỳ quái, mặc dù số lượng linh thú dày đặc như mây đen bao phủ cả chục ngàn mét như vậy nhưng chen tới để mà công kích đám người Văn Lục liệu có được bao nhiêu con? Sở dĩ Văn Lục dừng lại là bởi vì hắn nhận ra đây chẳng phải là nơi lý tưởng để dừng chân trị liệu cho Na Na sao? Ngồi trong vòng lực lượng cứng rắn của hắn, cấm có công kích nào lọt vào được, vòng ngoài lại được ba người Hồng Hà hăng say chiến đấu thu hút sự chú ý của đám linh thú cho nên nói đây là nơi nghỉ ngơi cũng không sai biệt lắm.

Ba người Hồng Hà lúc này cũng đánh đến sướng tay, mặc dù bọn họ gần đây có tham gia mấy cuộc chiến nhưng kinh nghiệm vẫn còn non kém, cho nên Văn Lục để bọn họ chống lại đám linh thú có “tổ chức” này đúng là một cách nâng cao kinh nghiệm tốt, hợp đồng tác chiến ăn ý như đám côn trùng này cũng không phải lúc nào muốn gặp là gặp được.

Kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước, khu Rừng Đỏ đã đón chào một vị khách. Vị khách này chính là người được mệnh danh là tuyệt thế thiên tài của Nhẫn Giả. Vị này lợi dụng công pháp ẩn nấp của mình, một đường xâm nhập vào trung tâm của Rừng Đỏ, trực tiếp thích sát thủ lĩnh “tối cao” của đám linh thú là một còn bọ hung khổng lồ như quả núi nằm bên dưới lòng đất. Bất quá một kích toàn lực của vị thiên tài này mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng chỉ làm bị thương con linh thú đó mà thôi. Lúc đó vị thiên tài này cũng vì đại hao tổn lực lượng mới sử dụng tuyệt kỹ “Hư Không” chạy chối chết.

Mà linh thú thủ lĩnh kia cũng bị thương, ước chừng phải sau trăm năm mới có thể hoàn toàn hồi phục. Điều này làm cho vị linh thú thủ lĩnh này gặp bất cứ loài người nào vào phạm vi liền không tiếc dốc hết “quân” mà mình có để tiêu diệt đối thủ. Bất quá cũng không biết là do con linh thú này xui xẻo hay vận đen lần nữa tới gõ cửa, kẻ lạc vào khu rừng đầu tiên lại là một nhóm người biến thái. Hơn nữa ngay từ lúc đàn linh thú lập trận mà công kích, Văn Lục đã đoán ra khu rừng này ắn hẳn phải có một “bộ não” trí tuệ. Và rất nhanh dưới linh thức cường đại của mình, Văn Lục đã tìm được vị trí của tên thủ lĩnh này dưới lòng đất.

Đối với linh thú có trí tuệ không thua kém gì nhân loại, tu luyện giả thường có sự kinh sợ. Nói cho cùng đấu đá với một kẻ vừa có sức mạnh thiên phú khủng bố, lại có trí tuệ không thua kém gì mình thì ai cũng không tình nguyện. Bất quá điều Văn Lục không sợ nhất chính là tập đoàn trí tuệ quần công.

Đã gọi là tập đoàn thì khó lòng mà trên dưới đồng nhất đều là tu vi cao thủ, trong đó nhất định phải có kẻ yếu người mạnh, mà thường thường, đại đa số đều là kẻ yếu, ít nhất so với tu vi của Văn Lục hiện tại.

Đối với Văn Lục mà nói: “Không sợ ngươi có trí tuệ, chỉ sợ ngươi không có trí tuệ mà thôi”. Với linh hồn mới đạt cấp sáu của con linh thú thủ lĩnh, Văn Lục còn chưa để vào mắt. Người khác khó lòng giết được con linh thú này, nhưng Văn Lục sử dụng thôi miên của hồn thuật trực tiếp biến con linh thú thành tay sai ình.

Bởi vậy từ bên ngoài, đám đệ tử tiên môn nhìn vào thì thấy công kích của đàn linh thú “bọ hung” vô cùng mãnh liệt thực ra chỉ là khoa chương thanh thế. Duy chỉ có phía ba người Hồng Hà là có chiến thật đấu thật, chẳng qua vẫn nằm trong hạn chế của Văn Lục mà thôi. Hắn có thể tùy theo khả năng của từng người mà tăng áp lực cho bọn họ.


Linh thức trải ra bên ngoài, Văn Lục phát hiện đám người tiên môn vẫn không dám nhúc nhích tới gần phạm vi khu Rừng Đỏ thì cau mày. Văn Lục tưởng dưới thù hận đỏ mắt của lão già họ Vương kia nhất định sẽ “té nước theo mưa” trong tình huống này. Chỉ cần lão và đám đệ tử điều khiển thanh kiếm tiên kia bay vào phạm vi khu rừng đỏ, Văn Lục nhất định sẽ hạ lệnh cho con linh thú thủ lĩnh sử dụng những khẩu “cự pháo đại hình” kia oanh đám người đó ra thành bụi phấn.

Đáng tiếc, Văn Lục là lần đầu tiên vào trong Địa Cầu Đại Hội Giới cho nên không biết danh tiếng của khu Rừng Đỏ này. Nhưng trong tai các đệ tử của các thế lực khác thì chẳng khác nào sấm động trời quang, nghe thôi cũng đủ giật mình thon thót. Cho nên dù đang hỏa giận công tâm, lão già họ Vương cũng không lỗ mãng lao vào khu vực Rừng Đỏ. Ngộ ngỡ đám linh thú bay đầy trời kia quây lại thì “xong” rồi, khỏi phải tốn công đào mồ chôn xác.

Cả hai bên lâm vào tình huống rằng co, Văn Lục đang truyền lực lượng vào người Na Na bỗng nhiên khuôn mặt biến sắc. Chỉ thấy trên người Na Na một chùm sáng lưu chuyển thình lình hiện ra đập lên bụng nàng khiến nàng “oa” lên một tiếng, cả người gập lại, miêng cuồng phún máu lên đầy người Văn Lục. Kỹ năng Hồn Thuật tầng ba của Văn Lục rất nhanh đã phân tích ra vấn đề. Không sai… kẻ “ném đá giấu tay” này không ai khác chính là lão già Vương thúc kia. Cũng không biết lão đặt thứ gì lên người Na Na mà suốt quá trình truy đuổi vừa rồi, lão vẫn dễ dàng truy tung ra vị trí của nhóm người Văn Lục. Văn Lục dù đã đổi hướng nhiều lần cũng không thể thoát được thì cũng đã hoài nghi đối thủ đã động chân động tay gì trên người Na Na, chỉ là tu chân giả cũng có nhiều loại công pháp kỳ dị, để một cái ẩn ký trên người đối phương có cả ngàn vạn cách, Văn Lục cũng không phát hiện ra được chỗ nào khả nghi.

Chỉ là Văn Lục không ngờ được lão già họ Vương ở bên ngoài thấy chiến đấu bên trong lâu như vậy vẫn không dứt thì nóng lòng sử dụng quy tắc thiên đạo của không gian ngũ hành trực tiếp xuyên toa lực lượng tập kích Na Na. Đã có mốc định vị là ẩn ký trên người Na Na, vụ đánh lén này quả nhiên dễ dàng, nhưng cũng khiến Văn Lục phát hiện ra nơi lưu ấn ký.

Không ngần ngừ, Văn Lục sử dụng lực lượng linh hồn mạnh mẽ của mình xóa đi cái ẩn ký bằng năng lượng kỳ lạ kia đi. Mà lúc này Na Na sau khi hộc ra một ngụm máu cũng tỉnh lại. Khu vực bụng của nàng máu tươi thấm đấm, chan hòa lênh láng sang cả tay Văn Lục khiến hắn luống cuống một trận. Gần như toàn bộ phần bụng đều bị một kích kia đánh dập nát, cơn đau thấu tim như vậy khiến nàng từ trong hôn mê bị đau đến tỉnh lại.

- Khụ khụ! Văn Lục đại ca! Truyền cho Na Na chút mộc lực lượng, Na Na cần lấy đan dược trong Mầm Thế Giới.

Lúc không có ai bên cạnh, Na Na trở thành một cô bé yếu đuối hoảng sợ, nhưng hiện tại có Văn Lục ở đây, không ngờ cô bé này lại kiên cường như vậy, xử lý tình huống cũng rất “chuyên nghiệp”. Văn Lục không chút do dự cấp tốc truyền mộc lực lượng vào trong cơ thể nàng. Một viên đan dược màu xanh biếc rớt ra bên cạnh Na Na, Văn Lục vội cầm lấy bỏ vào miệng nàng. Dưới tốc độ mắt thường trông thấy, vết thương trên bụng từ từ lành lại, Văn Lục nhìn thấy cảnh này nhiều lần cũng không khỏi thầm than, cái vị Hải Thượng Lãn Ông kia quả nhiên cao thủ trong cao thủ… không nghĩ tới y thuật của tiền bối này lại cao tới vậy.

Một viên đan dược nữa xuất hiện, lần này Na Na cũng không phải không còn đủ sức cầm đan dược như lần trước để viên đan dược lăn lốc mà nàng đã có khả năng cầm viên đan dược bỏ vào miệng, sắc mặt trắng bệch dần dần trở nên hồng thuận.
Liên tiếp ăn bốn viên đan dược, Na Na nhắm mắt lại, rúc đầu vào lòng Văn Lục khẽ nói:

- Na Na cần ngủ. Văn Lục đại ca để Na Na ngủ mấy ngày nha.

Văn Lục xoa xoa đầu nàng, một hồi, hắn trầm giọng nói:

- Được rồi, tất cả trở lại cho ta. Thanh Nhàn, nàng chăm sóc Na Na cẩn thận.


Hai mắt Văn Lục trở nên sắc bén. Hết lần này tới lần khác có thực lực mà đều phải chạy chui chạy lủi như chuột. Đến phút cuối lại còn trơ mắt nhìn đối phương một kích đánh Na Na thảm hại như vậy, dù Văn Lục có hiền như bụt thì lúc này cũng động nộ thật rồi. Hổ không phát uy, đám người vô sỉ kia lại coi là mèo bệnh.
Dưới đất, một thân hình khổng lồ như quả núi bỗng chốc co rút lại chỉ còn vừa bằng nắm tay, thoắt cái lại xuyên qua một cái xúc tua mà vọt lên trên trời, rới bên cạnh chân Văn Lục.
Mà lúc này, Văn Lục cũng đề tụ lực lượng bay vút đi, tay phải cũng đã rút ra thanh đại đao:

“Hống…”

“Hống…”

Hai tiếng long khiếu vang vọng bầu trời, toàn bộ những con linh thú đang quây quanh đám người Văn Lục vội vã tản ra, chui hết xuống các hố to bên dưới mặt đất. Quanh người Văn Lục, hai Long Ảnh Hóa Hình đỏ rực đang uy vũ bay quanh, ánh mắt hai Long Ảnh đầy sắc bén cùng quang mang trí tuệ.

“Ngao…”

Văn Lục còn chưa bay tới nơi đệ tử tiên môn đang đứng, hai Long Ảnh bay vút ra, chớp mắt đã giương móng vuốt vươn tới, uy áp tỏa ra mười phần.

Lão già họ Vương và đám đệ tử tiên môn thấy đám linh thú đang bay kín bầu trời bỗng nhiên đồng loạt chạy chối chết thì ngẩn người. Còn chưa hiểu tình hình ra làm sao thì hai Long Ảnh khổng lồ dài hơn ba trăm mét đã ập tới. Không như ba người Hồng Hà tưởng tượng rằng đám người kia sẽ luống cuống chống đỡ, ngược lại ba người bọn họ chỉ thấy phía đối diện ở xa xa, cả đám đệ tử tiên môn đều khinh thường cười lạnh:

- Một chiêu thùng rỗng kêu to còn đòi dùng tới hai lần? Nghĩ đám người bọn ta là lũ ngu ngốc sao? Cười chết ta mất… ha ha…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.