Hồn Thuật

Chương 280: Nữ Vương Môn (2)





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 280: Nữ Vương Môn (2)

Nguồn: tangthuvien


Trong lúc Văn Lục còn đang chăm chú quan sát tình huống, Thủ Hộ Giả Lê đã bật cười:

- Đang lúc hổ thẹn vì mang về ít ngọc bài, không ngờ có người tự nguyện mang tới. Chuyến này không cho ai dành với ta.

Văn Lục tò mò, xem chừng Thủ Hộ Giả Lê này cũng có nhiều bản lĩnh còn ẩn dấu. Hắn và Hương sát thủ phải vận dụng Khai Ảo mới nhìn ra được đối phương, trong khi Thủ Hộ Giả Lê cũng đồng lúc nhận ra.

- Trận này mọi người còn lại bày trận, ai cũng đừng dành.

Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục kinh dị nhìn cô nàng sát thủ phía sau. Không nghĩ tới nàng cũng là phần tử háu chiến. Lời nàng vừa nói đương nhiên là nhằm vào Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục. Ai bảo hai người bọn hắn nổi bật quá làm gì, lu mở hết cả các tinh anh tu thuật giả trẻ tuổi.

Nếu tính ra đội ngũ tu thuật giả lúc này gần như được chia làm bốn khối lực lượng. Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê chiếm hai khối, Hương và các tinh anh kết trận thành một khối, Ngọc Yêu chiếm vị trí còn lại. Chỉ là trước khi tới cửa khẩu, nàng bỗng nhiên bảo có việc rồi chạy đi, hẹn gặp lại sau. Hành động của nàng làm Văn Lục hậm hực một trận, mất bao nhiêu công sức cùng “trí tuệ” mới lôi được một tay đấm, giờ bắt đầu vào guồng chiến đấu nàng lại chạy mất hút bảo sao hắn bất mãn.

Thủ Hộ Giả Lê thấy Hương muốn đánh trận này thì gấp gáp nói:

- Các thành viên còn suy yếu, nàng nên để bọn họ nghỉ ngơi. Đám này ta sẽ sử lý nhanh chóng.

- Ngươi biết bọn họ sao?

Thủ Hộ Giả Lê lơ đãng trả lời:

- Chưa hề biết…

Hương sát thủ vẫn điềm đạm nói:

- Không biết rõ về đối thủ mà vẫn cắm đầu vào khổ chiến là tối kỵ của binh gia. Tốt nhất là để cho chúng ta lo liệu.

Thủ Hộ Giả Lê khóc dở cười dở:

- Có lý nào không biết đối thủ thì không được đánh?

Hương không thèm quan tâm tới vẻ mặt muốn đưa đám của hắn quay lại hỏi nhóm tinh anh tu thuật giả trẻ tuổi:

- Không ít thì nhiều chúng ta cũng phải thu gom được một chút ngọc bài chứ nhỉ? Các vị còn sức đánh trận này không?

Cả nhóm tinh anh hưng phấn hét lên:

- Đánh!

- Nằm cũng đánh!

- Bò cũng đánh… xem tại

Hồng Hà ngoác cái miệng rộng hét lớn:

- Bò cũng oánh, mà chó mèo cũng oánh tuốt.

Thanh Nhàn đứng bên cốc cho hắn một cốc:

- Gì lôi chó mèo ra đây?

- Ta thấy bọn hắn hô bò mà, đã có trâu bò thì phải có chó mèo chứ?


Hồng Hà ủy khuất xoa đầu. Hắn vừa nghe lệnh kết trận vội vã đứng lên, nhìn thấy bên cây kia một đám người xinh đẹp bay ra khiến cho hắn ngẩn ngơ, tai nọ lọt tai kia. Vừa mới hồi thần thấy mọi người hô đánh bò hắn liền hô đánh chó mèo…

Phía cây cổ thụ đối diện, từ trên cành cây to nhất hiện ra một cánh cửa hình vuông. Từ bên trong liên tiếp có nhiều nữ đệ tử xinh đẹp bay ra, trang phục đủ loại thiên kỳ bách quái. Thậm chí màu da cũng hỗn tạp cả da đỏ da vàng, da trắng… lẫn cả da đen. Đương nhiên, đen cũng có cái đẹp của đen, chính vì vậy mới khiến Hồng Hà ngẩn ngơ, mị hoặc của càng nàng thật là lợi hại.

Người bay ra đầu tiên là một cô nương da trắng tuổi áng chừng mười chín hai mươi. Người này vừa mới đáp lên trên cành cây, nghe thấy phía bên đám người Văn Lục hô to gọi nhỏ cái gì mà đánh thành đầu heo, đánh cho cha mẹ nhận không ra… thì tức giận nói móc một câu:

- Các vị thật là bản lĩnh nha. Không ngờ chưa thử đánh qua đã phân chia chiến lợi phẩm. Ta cũng thật bội phục độ dày da mặt của các vị.

Hương đang nhìn đồng đội hưng phấn đòi đánh trận này nghe thấy như vậy thì xoay người lạnh lùng nói:

- Cũng chưa dày bằng Nữ Vương Môn các ngươi nha! Cả đám không biết vô liêm sỉ, chuyên môn câu dẫn nam nhân a.

- Ngươi…

- Ngươi cái gì mà ngươi. Đã biết chúng ta chỉ đi ngang qua, còn có tình tập kích. Các ngươi ngại mình sống quá lâu đấy phải không?

Hương mới chỉ nói hai câu đã khiến cho nữ tử da trắng kia bừng bừng lửa giật, bộ ngực phập phồng như muốn phá bung lớp áo bao bọc bên ngoài khiến đám nam đệ tử tu thuật vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Trên người những nữ đệ tử này diện trang phục khác nhau rất nhiều, nhưng tất cả đều có chỗ tương ứng chính là hở đến sáu bảy mươi phần trăm. Trang phục ít ỏi lộ ra những dường cong quỷ mị, hút hồn nam giới. Mấy người đệ tử tu thuật đứng phía sau Hồng Hà quanh năm chỉ có tu luyện và tu luyện, từ nhỏ tới lớn nào có tiếp xúc qua thân hình ma quỷ như những nữ đệ tử kia, nhất là bất cứ cử chỉ động tác nào của các nàng đều mang chiêu số mị công khiến khắp người bọn họ một trận khô nóng.
Na Na đứng cạnh khẽ lay lay cánh tay của Hương hỏi:

- Bọn họ là ai vậy? Sao ăn mặc kỳ quái… thật xấu hổ.

- Hừ! Môn phái vô sỉ này xuất hiện từ mấy trăm năm trước, hiện tại đứng thứ mười chín trong số ba mươi thế lực tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả. Nghe nói người cầm đầu bọn chúng là hai nữ tu luyện giả, một ở phương đông, một ở phương tây. Bọn chúng tu luyện chủ yếu theo hai dòng, chính là mị công và âm luật. Mặc dù là thế lực mới quật khởi nhưng sự kết hợp công pháp giữa đông và tây khiến bọn họ cũng là thế lực khiến nhiều người e ngại. Môn phái này chỉ thu nhận đệ tử nữ và không hạn chế ở khu vực nào. Hằng năm bọn họ cử người đi khắp nơi trên thế giới để nhận những nữ tử có đủ tư chất tu luyện hai môn công pháp của bọn họ.

- Nga! Nghe qua cũng không cường đại cho lắm.

- Đó! Cái gì khiến người ta khinh thường lại càng sống lâu. Đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá. Bọn họ tu luyện mị công cùng âm luật để làm gì? Đương nhiên là để câu dẫn những nam tu luyện giả có tu vi cao cường rồi. Cho nên những thế lực chống sau lưng bọn họ cũng thật nhiều đó.

- Ồ! Nhưng dù sao những nam nhân kia cũng là ngoại thân mà, đâu phải lực lượng của riêng bọn họ, cái này cũng quá tà đạo đi.

- Không thể nói như vậy được. Nếu bọn họ tìm được một nam nhân phù hợp để song tu, cấp bậc bọn họ cũng ngày tiến ngàn dặm. Do vậy đừng có khinh thường kẻo lật thuyền trong cỗng rãnh nha.

- Chị nói cũng phải. Thế giờ làm gì với bọn họ?

- Còn làm gì? Giết hết cho sạch không khí…

Cả đám nam nhân đang dỏng tai nghe hai người nói truyện, vừa nghe tới đây đều không tự chủ được rùng mình mấy cái. Không hổ là nữ sát thủ, mở miệng là đồ sát a. Cũng may còn cô bé Na Na thiện lương ở đây cân bằng chút ít. Quả nhiên nàng lắc lắc tay Hương nói:


- Như thế không tốt. Chị đừng có thốt ra là đánh đánh giết giết như vậy.

- Hì! Nếu không giết bọn họ, bọn họ câu dẫn hết nam đệ tử bên mình, tất cả sẽ điên điên dại dại chạy theo như sủng vật của người ta lúc đó em nói sao giờ?

- Nga! Như vậy giết tốt…

Cả đám “Choáng”… Văn Lục khóc dở cười dở, trừng mắt nhìn cô nàng sát thủ. Na Na thiện lương ở bên người này không khéo bị dụ dỗ đi làm sát thủ lúc nào không chừng.
Lúc này bên phía cây cổ thụ đối diện Nữ Vương Môn đã bay ra hết, xếp thành trận pháp kỳ quái trên cành cây khổng lồ. Nhìn đám người đang di chuyển nhịp nhàng, một nữ đệ tử tu thuật giả tu luyện thủy thuật đứng ở phía sau bỗng nhiên ý lên một tiếng. Mọi người lấy làm kỳ quay lại nhìn khiến nàng ta bối rối nói:

- Lúc… lúc trước… ta có gặp người kia.

Vừa nói nàng vừa chỉ một thành viên trong Nữ Vương Môn ở phía bên trái trận pháp đang đắc ý mỉm cười nhìn sang bên này.

- Ta có cứu nàng thoát khỏi một cái thụ quái, nàng liền đưa cho ta một đồ vật. Nói rằng có nó thì linh thú dưới cấp chín sẽ phải tránh xa.

Nữ đệ tử thủy hệ của Ngọc Linh phái rút ra một vật giống như một chiếc lá cây màu vàng. Văn Lục đưa linh thức vào trong, thăm dò một hồi, lại nheo nheo mắt nhìn trận thế của đối phương rồi nói:

- Ồ! Xem ra là bọn họ tính kế chúng ta chứ không phải ngẫu nhiên đâu. Hơn nữa xem uy thế của mấy người này bày ra thật không đơn giản. Bọn họ chắc muốn lấy chúng ta làm bàn đạp để bứt phá trong Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này đây mà.

Ngọc Ảnh đang đứng cạnh Kiệt Hào là “chị cả” của các đệ tử tới từ Ngọc Linh phía vừa nghe Văn Lục nói xong thì biến sắc quát nữ đệ tử kia:

- Ngu ngốc! Ngươi chưa học việc…. không được lấy đồ của người lạ sao?

Nữ đệ tử nghe vậy liền biết mình vô ý làm “chỉ điểm” cho đối phương thì sợ hại khóc hu hu. Văn Lục bất đắc dĩ phất tay nói:

- Không trách nàng được, đồ vật này quả thực cũng có trận pháp mang hơi thở tự nhiên che trở khiến linh thú lầm tưởng là cây cối bình thường cho nên có chút tác dụng. Nàng kinh nghiệm ít ỏi đương nhiên không thể ngờ đối phương lấy oán báo ơn như vậy.

Mọi người nghe vậy đều tức giận, bọn người này đúng là muốn tiến cấp đến phát cuồng rồi. Hành động vô sỉ như vậy cũng dám làm ra. Dục vọng bị các nàng khơi dậy liền tan biến trong khoảnh khắc, hiện tại tất cả những nam đệ tử của tu thuật giả đều muốn xông lên cho nàng vài đao, xem bộ dạng đó còn dám đi quyến rũ ai.
Lúc này sáu mươi nữ đệ tử Nữ Vương Môn cũng đã bày xong trận. Nữ nhân cầm đầu tên là Amij, người châu Âu, là chắt của một trong hai nữ tu luyện trưởng môn, chủ tu mị công. Người này cậy thân thế của mình, luôn luôn không coi kẻ dưới ra gì, thật đúng là một phần tử chuyên quyền độc đoán. Lần này cũng nhờ danh của “tổ mẫu” mà Amij leo lên vị trí cầm đầu, cho nên nào có bao giờ bị người ta mắng mỏ như Hương lúc này.
Vừa bày xong trận, cô nàng này liền chỉ thẳng mặt Hương mà quát lớn:

- Ta giận… phi thường giận. Cho nên cái giá các ngươi phải trả chính là các ngươi đều… chết hết cho ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.