Hồn Thuật

Chương 286: Thảo Nguyên Nguy Hiểm





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 286: Thảo Nguyên Nguy Hiểm

Nguồn: tangthuvien



Lại bốn tháng trôi qua, cuộc càn quét của nhóm tu thuật giả Đại Việt đã chạy dọc được một đường từ ngoài cùng khu vực số hai tiến gần tới trung tâm của khu vực một. Trải qua rất nhiều hiểm địa cùng các loại linh thú có các thiên phú hùng mạnh khác nhau, đoàn người sau nhiền lần trọng thương phải nghỉ ngơi hồi phục hồi lâu, kinh nghiệm thực chiến của tất cả đều tăng lên chóng mặt. Cuộc thu hoạch sủng vật cũng đã đến giai đoạn chốt, chỉ còn thiếu một đệ tử nữa chưa có sủng vật mà thôi. Cũng may một đường đi tới, mọi người chỉ có phải gặp hai linh thú hoàng, một con cấp chín, một con cấp mười. Dưới sự cố gắng của cả đội, một con bị tóm gọn còn một con bỏ chạy mất dạng. Dù sao linh thú hoàng cũng có thiên phú thần thông quá mạnh mẽ, nói giết chết còn dễ chứ bắt làm sủng vật thì quả là quá khó khăn, Văn Lục cũng không có cách nào dùng hồn thuật để cường hoành thôi miên nó. Tên đệ tử có thuộc tính phù hợp với linh thú hoàng nọ nhận được sủng vật thì mừng quá chừng, hai hôm sau miệng vẫn còn cười không khép lại nổi. Ở trong các môn phái đương nhiên là cũng có sự hiện hữu của linh thú hoàng, tuy nhiên ngoài mười hai con giáp là cực kỳ khủng bố thì những con khác đều không có khí tức hoang dã như những linh thú hoàng ở Địa Cầu Đại Hội Giới này.

Khí tức hoang dã trên một người con linh thú rất quan trọng. Cứ thử tưởng tượng một con cún nuôi nhà cùng một con cún thả ngoài hoang dã, con nào mạnh hơn con nào tự khắc mọi người đều biết. Con cún nhà thấy đối thủ mà không vẫy đuôi mừng đã là vạn hạnh rồi, nói gì tới đánh đấm. Bởi vậy mọi người tin tưởng chỉ cần có thời gian nhất định, những linh thú mà mọi người thu phục sẽ là một cánh tay trợ lực cực mạnh không thua kém gì mình, ai nấy đều vui mừng.

Hôm nay cả nhóm người bước ra khỏi khu rừng có những cây cổ thụ cao chọc trời, quang cảnh thoáng đãng ùa vào mắt khiến tất cả ngẩn ra một hồi. Trước mặt là một thảo nguyên rộng bát ngát, cây cỏ cao tới quá eo, nhìn theo ngút tầm mắt vẫn cỏ và cỏ.
Đủ các loại cỏ kỳ quái tạo thành một thảo nguyên đa dạng. Sau khi dụng Khai Ảo quan sát một lượt, Văn Lục trầm ngâm nói:

- Thảo Nguyên này không đơn giản. Mọi người nên kết vòng bảo hộ quanh thân. Ta nghĩ sắp phải chiến đấu rồi.
“Roạt”

Trên mình tất cả những người đang đứng đều hiện lên một lớp màng bảo vệ bằng lực lượng của bản thân. Qua nhiều ngày đi cùng như vậy, mọi người đều nhận ra không nghe theo lời lão đại, hậu quả sẽ cực kỳ thảm…lúc đó đừng có mong lão đại giúp đỡ. Ban đầu thì Văn Lục còn nhắc nhở chi tiết các loại nguy hiểm trước mắt, càng về sau, lời hắn nói càng rút gọn. Cho đến hiện tại, cái gì nguy hiểm hắn cũng chẳng buồn nhắc, chỉ nhắc nhở mọi người cẩn thận. Cứ theo đà này có khi vài ngày nữa vào khu vực trung tâm, nguy hiểm có tới hắn cũng chẳng buồn nói cũng nên.

Mọi người đều là người thông minh đương nhiên đều hiểu trong lòng. Sở dĩ Văn Lục làm vậy là để nâng cao tính tự lập của mỗi cá nhân. Không chính thức trải qua khó khăn, mọi người sẽ không thể nào cảm nhận được thế nào là cảm giác tính mạng bị uy hiếp. Mà đã không trải qua nguy hiểm, thì mọi kinh nghiệm đều giống như thực hành trên giấy, hoàn toàn không có tác dụng. Cho nên vì cố gắng thích ứng trong Địa Cầu Đại Hội Giới đầy dẫy nguy hiểm này, mọi người đều phải cố gắng hết sức. Ngay cả Văn Lục cũng không ngoại lệ. Đôi khi có những nguy hiểm mà kỹ năng Khai Ảo của hắn cũng nhìn không ra làm cả đội một gặp một trận tối tăm mặt mũi, thậm chí có lần đi qua Thạch Lâm kỳ quái còn có hơn mười động đội xém chút đi đời nhà ma, Văn Lục cũng bị hơn ngàn khối thạch thành tinh quấn lấy không cách nào giải cứu. Cũng may mấy người này đều là người có bản lĩnh, tinh thần học hỏi cực cao cho nên kết hợp với sự hỗ trợ của sủng vật, cả đám chật vật thoát hiểm trong gang tấc. Cũng từ lúc đó, mọi người không cách nào kết xà trận để chạy ào ào thoải mái như ngoài rìa khu vực số hai, mà phải cẩn thận từng chút một mà đi tới cho nên thời gian mới kéo dài đến như vậy.
xem tại
Quả nhiên lời nhắc nhở của Văn Lục không chút nào dư thừa, mọi người vừa bước chân vào trong thảo nguyên, vô số loại công kích cực kỳ đa dạng đổ dồn về khiến cả đội tối tăm mặt mũi. Ở gần, những phiến lá có sắc nhọn như những mũi tên được phóng ra ào ào, đập lên kết giới bảo vệ của mỗi người. Dưới chân, các loại rễ cây cũng ngoằn nghèo đâm lên tua tủa. Từ trên những rễ cây lớn hoặc là phun ra những công kích vô hình, hoặc là lao tới quấn chặt lấy kết giới của mọi người khiến tất cả phải vội vàng vật dụng kỹ năng của mình mà đột phá tiến lên theo đồng đội.

Cũng may, qua nhiền lần sinh tử, khả năng khống chế lực lượng của tất cả đều tăng lên đáng kể, mọi công kích xuất ra, đều không có dư thừa chút nào. Lại nhìn Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê nhẹ nhàng vẫy tay liền làm cả đám công kích dạt hết ra ngoài, lực lượng lại được tuần hoàn quay về người, không mảy may mất đi chút xíu lực lượng, khả năng khống chế như vậy khiến cả đám hâm mộ đỏ mắt.


Bất quá người nhẹ nhàng và thoải mái nhất ở đây lại không phải đám người Văn Lục mà là mấy đệ tử tu luyện mộc thuật. Xung quanh bọn họ chẳng có một công kích nào từ các loại thực vật, thậm chí cỏ dưới chân bọn họ còn cuồn cuộn như những làn sóng đẩy bọn họ về phía trước. Tuy nhiên tất cả bọn họ cũng không ra tay hỗ trợ mấy người kia, dù sao không đến mức quá nguy hiểm cho tính mạng, Văn Lục cũng không cho phép mọi người can thiệp vào việc của người khác. Tất cả nguy hiểm phải tự thân vận động, sử dụng khả năng, kỹ năng của mình mà vượt qua.

Na Na cười khúc khích đi bên cạnh Văn Lục, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đắc ý nhìn hắn, ý muốn nói cho hắn, xem xem bản lĩnh của ta cũng không nhỏ nha.
Văn Lục buồn cười tính hiếu thắng của cô bé, lại đưa mắt nhìn một lượt khuôn mặt cũng lộ ra nét mừng rỡ. Thành viên của cả đội dưới nguy hiểm kích phát đều lộ ra những kỹ năng cường đại của mình. Giống như cô nàng sát thủ đang đi phía sau, rõ ràng mọi người đều thấy hình dáng của nàng bất quá xung quanh nàng không có lấy một công kích….khả năng ẩn nấp kinh khủng đến nỗi lừa được cả thực vật có linh tính như vậy quả là ghê ghớm. Đương nhiên, nếu nàng nguyện ý ẩn mình, có lẽ hình bóng của nàng mà mọi người nhìn thấy hiện tại sợ rằng cũng biến mất không chút tăm hơi.

Lại nhìn xung quanh, các thành viên khác cũng không kém phần lợi hại. Giống như tên to xác Vân Trọng dứt khoát kết ra một cái vòng bảo hộ giống như quả trứng, rồi ngồi trong cười hắc hắc nhìn mấy tên chật vật tránh né, mặc cho công kích thế nào cũng chẳng làm gì được hắn. Hay những đệ tử hệ phong toàn thân phiêu vũ lướt nhẹ trên thảo nguyên như những cơn gió, tất cả các công kích đều bị nhẹ nhàng đẩy sang hai bên khiến cả đám đệ tử hệ hỏa phía sau kêu oa oa tức tối.

Cũng may có uy áp của các linh thú sủng vật tỏa ra, các vô số các loại linh thú họ nhà bò sát, côn trùng ở đây đều tránh thật xa, nếu không cả đội ngũ còn chật vật nữa.

Sáng ngày hôm sau, cả nhóm người vượt qua được thảo nguyên, bước tới rìa của một con sông rộng lớn, các công kích cũng đồng loạt dừng lại. Tất cả mọi người vuốt mặt thở phào, thảo nguyên xinh đẹp như vậy không ngờ quá nguy hiểm. Các cụ nói cấm có sai, ẩn dấu dưới vẻ đẹp phi thường chính là nguy hiểm… phi thường. Thật không thể hiểu nổi các thế lực khác làm sao đi vào được khu vực trung tâm. Bất quá mọi người đều cười nhạt, thật là lo bò trắng răng, bọn họ kiểu gì mà chẳng có quân bài chưa lật, không phải mấy lão già bất tử can thiệp thì cũng có trí bảo lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ, lại qua nhiều lần nghiên cứu, có khi bọn họ còn biết đường mòn mà lẩn tránh các nguy hiểm. Đâu có như đám người Văn Lục, một đường thẳng tiến, cái gì cũng đạp qua.

Tuy nhiên điều gì cũng có hai mặt của nó, đám người Văn Lục mặc dù liên tiếp gặp nguy hiểm nhưng kinh nghiệm thực chiến của mỗi người tăng lên với một mức độ kinh khủng. Thậm chí còn có tới hai phần ba số người trong đội ở những lằn ranh giới nguy hiểm kích hoạt tiềm năng của bản thân khiến tu vi đột phá. Sức chiến đấu của mỗi thành viên trong đội hiện tại so với lúc trước khi vào Địa Cầu Đại Hội Giới, đảm bao được nâng cao tới hai ba lần.
Đang muốn kết trại nghỉ ngơi, phía bên kia bờ sông chợt mây đen ùn ùn kéo về. Chẳng mấy chốc, phạm vi của đám mây đã lan tràn tới chục ngàn mét vuông, lan tận tới gần cạnh bờ sông mà đám người Văn Lục đang ngồi.

“Ầm ầm…”

Tiếng sấm nổ dữ dội, những tia sét chạy loằng ngoằng không theo một quy luật nhất định trong đám mây đen khổng lồ. Cả đám người Văn Lục sửng sốt nhìn nhau.


Độ kiếp…

Hóa ra là có con linh thú hoặc là yêu tinh nào độ kiếp. Nhìn uy thế này nếu là linh thú thì cũng là độ kiếp để đột phá lên linh thú hoàng. Độ kiếp để đột phá lên linh thú vương, phạm vi nhỏ hẹp hơn rất nhiều. Còn nếu là yêu tinh thì đây cũng phải là độ kiếp để hóa hình. Dù thế nào đi chăng nữa mọi người đều nhận thấy đây cũng là cơ hội nha.
Quả nhiên đợi không lâu, những tia sét trên trời thô to như cổ tay giật đùng đùng bổ xuống, uy thế dủ để cỏ trên trên vạn dặm thảo nguyên nằm rạp xuống.

“Oanh…”

Tiếng nổ lớn vang ra thật xa, đám người Văn Lục cũng bị trấn ù ù cả tai vội phong tỏa thính giác. Ở xung quanh, hơn chục bóng xám lao vun vút về phía trung tâm của đợt độ kiếp. Đám người Văn Lục hạ trại nghỉ ngơi đều bố trí trận pháp che mắt nên mấy cái bóng xám này đều không nhận ra. Chỉ riêng phía đông nơi mọi người đang đứng cũng đã hơn chục “kẻ cơ hội” muốn kiếm chác lợi lộc từ đợt độ kiếp vậy càng phải nói các phía khác. Xem ra đợt độ kiếp của linh thú hoặc của yêu tinh này kéo về không ít đối thủ nha. Sau khi độ kiếp toàn thân vô lực lại phải đấu với đám “cơ hội” này thì không chết cũng bị lột da. Đấu tranh sinh tồn quả nhiên tàn khốc.

Văn Lục nhìn ra những bóng xám đang lao đi vun vút từ phía sau chạy lên này hầu hết là linh thú. Xem chừng trong các loại linh thú cũng có loại thôn phệ linh hạch giống như tiểu Nghê, hoặc là có khả năng hấp thu tinh huyết của linh thú cấp cao hơn để đột phá, nếu không bọn chúng cũng chẳng thèm quan tâm tới kẻ khác độ kiếp làm gì.

Độ kiếp của linh thú và yêu tinh thường thường có số lượng theo cấp độ bọn chúng muốn đột phá. Hiện tại muốn đột phá lên linh thú hoàng hoặc hóa hình tương đương với cấp chín thì chúng phải trải qua chín đợt thiên lôi oanh tạc…

Đợi cho đợt thiên lôi lần thứ bảy xuất hiện, đám người Văn Lục cũng bắt đầu di chuyển. Hương chỉ huy mọi người kết thành trận pháp hình một con bọ ngựa, hai cái càng đập mạnh xuống đất khiến nó bật lên không trung nhằm phía bờ bên kia sông vọt tới. Con sông trước mắt có độ rộng hơn ngàn mét, mọi người vừa bay qua, lập tức từ dưới mặt sông bắt lên vô số các loại công kích, nào thủy tiễn, nào băng phong… thậm chí còn có một cái miệng giữa lòng sông đột nhiên mở lớn hút thật mạnh khiến cho trận pháp bị kéo xuống mất hơn chục mét. Cũng may Hương đã đề phòng, một loạt các loại mệnh lệnh đưa ra, hai cánh bọ ngựa đập mạnh khiến cho trận pháp vượt qua sức hút khủng bố kia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.