Hồn Thuật

Chương 288: Kịch Chiến(2)





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 288: Kịch Chiến(2)

Nguồn: tangthuvien


Không gian nhiệm vụ…. hơn năm trăm năm sau tính từ thời điểm không gian biến động, cánh cửa không gian mở ra đón Văn Lục và Vân Nhi hoàn thành nhiệm vụ trở về, lịch sử Đại Việt lúc này đã biến đổi khác xa so với thực tế.


Theo lịch sử trái đất trong không gian ngũ hành, cũng chính là nhân gian hiện thực, thì hơn năm trăm năm sau thời nhà Lý, lúc này Đại Việt bị chia cắt, Trịnh, Nguyễn phân chia đàng trong đàng ngoài, kéo theo nền văn minh Đại Việt chững lại một quãng thời gian dài. Tuy nhiên cũng từ đây, trong không gian nhiệm vụ “mọi thứ” đều thay đổi. Mà người gây nên sự thay đổi này không ngờ là một cô gái, người mà hơn năm trăm năm trước vẫn còn thẹn thùng đỏ mặt bắt Văn Lục chịu trách nhiệm đối với mình.

Thực tế, lịch sử của Đại Việt và cả trái đất trong không gian nhiệm vụ chỉ bị thay đổi trong vòng hơn ba mươi năm nay. Ba mươi năm trước, từ căn nhà tranh, Ngọc Thanh xuất môn cưỡi hạc xuống núi.
Hơn ba trăm năm khổ công tu luyện, cấp độ của Ngọc Thanh vượt qua cấp chín Mầm Thế Giới phát triển thành tiểu thế giới, lại thêm hai trăm năm củng cố cùng tăng trưởng, tu vi của nàng đã đạt tới cấp độ mười một đại viên mãn. Bất quá cho dù nàng thông minh cách mấy, nhưng suốt ngày chỉ ngồi trong nhà tranh thì không cách gì có thể lĩnh ngộ để tiểu thế giới đại thành, vượt qua cấp mười hai để đột phá lên không gian giả. Do vậy dưới sự khuyên bảo của các vị trưởng bối trong Tản Viên Môn, nàng ra ngoài lịch lãm.
Chỉ là mấy vị trưởng bối kia ngàn vạn lần không tưởng tượng nổi, nàng không xuất môn thì thôi, xuất môn rồi liền trời long đất lở.

Vừa xuống nhân gian, thấy cảnh dân chúng Đại Việt lầm than đói khổ, đất nước bị chia cắt hai miền, ngày ngày tranh tranh đấu đấu, anh em tàn sát lẫn nhau. Tức giận đùng đùng, nàng liền đem hai chúa Trịnh, Nguyễn trảm tại chỗ. Sau lại phát hiện, hóa ra là phía sau hai “chúa” này lại có một vài thế lực tu luyện giả không thuộc Đại Việt đứng sau xúi giục, khống chế khiến nàng lần đầu nổi lên sát khí. Theo dân gian truyền miệng, ngày nàng nổi giận, cả ngàn vạn dặm đất đai Đại Việt bao phủ trong mây đen u ám, sấm sét liên tục rền vang trong ba ngày trời, quả là cảnh tượng kinh khủng.
Bất quá sau ba ngày kia, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, cuộc sống của người dân Đại Việt trong không gian nhiệm vụ Hồn Ngọc dường như sang một trang mới.

Đầu tiên Ngọc Thanh đem hai đàng thống nhất, sau lại cải biến một số công pháp hệ mộc để cho dân chúng có thể tu luyện để phát triển nông nghiệp,khai khẩn ruộng đất. Nàng còn mời các “thầy cúng” là các tu thuật giả trẻ tuổi trong các môn phái xuống hỗ trợ. Những vị thầy cúng đúng nghĩa này thực ra hầu hết là những tu thuật giả các hệ tự nhiên như mộc hệ, hay thủy hệ thuật giúp cho khí hậu của Đại Việt trở nên mưa thuận gió hòa.
Cứ thử tưởng tượng, một thôn làng có vài ngàn mẫu ruộng, đến lúc cần nước liền rối rít tụ tập lại đi mời “thầy cúng” tới cầu mưa. Trong mắt mọi người, thầy cúng chỉ cần vung tay vẽ vời loạn xì ngầu vài đường nét, lập tức muốn mưa bao nhiêu, mưa chỗ nào liền được thỏa mãn. Hoặc là trong mùa mưa bão, khắp nơi mưa to gió lớn, cánh đồng lương thực có nguy cơ bị ngập úng, lập tức nhiều vị thầy pháp xuất hiện, lầm rầm một hồi, hai tay chạm đất, lập tức một khe nứt khổng lồ dài cả ngàn vạn trượng chạy dọc từ phía tây sang phía đông, tiếp đó hai bên đột ngột dựng lên hai dãy núi chạy dọc theo khe nứt đó… ách… sau này cả khe nứt khổng lồ đó và dãy núi hai bên đó gọi gọn lại là sông, vậy thì đố mưa nào lụt nổi. Mùa màng bội thu, dân chúng ấm no, khắp nơi nơi, nhà nhà lập hương án cho nàng, tôn sùng nàng như tiên nữ hạ phàm, công đức quả là vô lượng.

Chỉ cần năm năm, đất nước Đại Việt dưới bàn tay của các thiên tài tu thuật giả trẻ tuổi trở nên cực kỳ cường thịnh. Buồn cười là lúc này các thế lực thấy Đại Việt giàu tài nguyên tu luyện trong lòng thèm muốn đến nhỏ dãi. Lúc trước còn có thể đứng đằng sau hai chúa Trịnh Nguyễn để giật dây, bắt họ cung cấp tài nguyên khoáng bảo để ôn phái bọn họ. Hiện tại tất cả đều nằm trong tay Ngọc Thanh, các thế lực lập tức muốn rục rịch.
Mà chịu không nổi đầu tiên lại là tu chân giả. Bọn họ ngày ngày tranh đấu cướp đoạt tài nguyên mà ít chịu lo lắng cho tương lai. Ngay cả các loại linh thảo kỳ dược muốn lấy cũng lấy tận rễ, khoáng thạch cũng khai thác không để lại chút mầm… lập tức cả đám rơi vào tình huống khan hiếm tài nguyên tu luyện. Do vậy nhiều tông môn đã xúi dục hoàng quyền của Trung Hoa hòng xâm chiếm Đại Việt như các lần trước, để vơ vét một hồi tận tay. Chỉ tiếc rằng lần này cả tu chân giả lẫn hoàng quyền Trung Hoa đều húc đầu phải đinh, lịch sử địa cầu trong không gian nhiệm vụ cũng bị thay đổi từ lúc này.

Nhiều công pháp của tu thuật giả được Ngọc Thanh và các trưởng bối trong môn phái cải biên khiến cho phù hợp với những người dân bình thường. Lại nghe Ngọc Thanh muốn tuyển binh, thanh niên trai tráng khắp nơi hăng hái tòng quân. Lại qua vài năm tu luyện công pháp được cải biến, binh lính Đại Việt trong không gian nhiệm vụ trở nên hùng mạnh. Lúc này cũng là lúc đội quân của hoàng quyền Trung Hoa được các tu chân giả hỗ trợ ầm ầm kéo sang hòng nhất cử đánh tan Đại Việt. Tu chân giả còn không tiếc bỏ ra nhiều khoáng thạch quý hiếm để bố trí một truyền tống trận ở vùng đất phía nam Đại Việt, chia quân thành hai gọng kìm, muốn kẹp đại quân Đại Việt ở giữa đầu đuôi khó bảo toàn.

Chỉ là bọn họ đã đánh giá sai lực lượng quả quân đội Đại Việt, dưới sự chỉ huy của các tướng sĩ vốn là tu thuật giả trẻ tuổi, các binh sĩ đã qua tập luyện công pháp chẳng những đập tan luôn cả hai gọng kìm kia mà còn trực tiếp đánh sang luôn địa phận của Trung Hoa chiếm lại toàn bộ các vùng đất xưa kia vốn là của Đại Việt. Ngọc Thanh và các vị trưởng lão của mười đại môn phái tu thuật giả Đại Việt lần lượt “thăm hỏi” các tông môn đã tham gia thao túng hai chúa Trịnh Nguyễn. Ngày hôm sau toàn bộ tu chân giả đều rúng động, bởi vì các môn phái kia đều thần bí biến mất, không còn để lại một chút tung tích.

Lại qua hơn hai chục năm, tất cả các quốc gia mỗi lần nghe thấy tên Đại Việt đều giật mình kinh hãi. Nhất là đội quân khủng bố đánh đông dẹp bắc không chút trở ngại, cho dù tu luyện giả có tham gia chống đỡ cũng bị đè bẹp dưới chân, không có cơ hội phản kháng.
Bởi vậy mới biết, con rồng Đại Việt không thức tỉnh thì thôi, nếu đã thức tỉnh đều khiến thiên địa biến sắc, khắp nơi run rẩy.


Tản Viên Môn, dưới chân núi khổng lồ, mười hai thác nước như mười hai con rồng vẫn đêm ngày uốn lượn ào ào đổ nước xuống, sương mù phủ bay răng răng như tiên cảnh. Cạnh hồ nước rộng lớn dưới chân một thác nước, một con hạc hưng phấn cặp một đóa sen chạy tới phía ngọn đình ở giữa hồ hoa sen. Linh thú hạc ngậm đóa sen chạy vào trong đình, dụi dụi cái đầu vào hông một cô gái:

- Ki ki…

- Nga! Lại hái chộm hoa sen của Thím Ba rồi, ngươi thật là hư.

Người con gái mặc chiếc áo dài truyền thống mỉm cười khả ái vuốt vuốt đầu linh thú hạc. Giọng điệu trách mẵng vẫn khiến người ta mê mẩn tâm hồn.

- Ki ki…

Linh thú hạc lại dụi dụi bông hoa sen vào tay cô gái, miệng hưng phấn kêu liên hồi:

- Ừm! Đẹp lắm…

Cô gái đưa hoa sen lên mũi khẽ ngửi hương thơm tỏa ra, con mắt ngẩn ngơ nhìn xa xa, chốc chốc lại phốc xích cười, hai má trở nên hồng hồng. Tiếp đó lại u buồn thở dài nói:

- Chuyến này xuống nhân gian, có chút lĩnh ngộ về nhân tình thế thái. Có lẽ ta nên tiếp tục bế quan, nhất định phải đột phá lên không gian giả, phá toái hư không…

Đưa đóa sen lên gần khuôn mặt ngọc ngà, cô gái khẽ lẩm bẩm:

- Chàng nhất định phải đợi thiếp nhé. Rất mau thiếp sẽ tới tìm chàng…



***********************


Địa Cầu Đại Hội Giới, trong Mầm Thế Giới của Văn Lục, Vi Nhi thoáng ngẩn người, tiếp đó chun chun cái mũi xinh đẹp nói:

- Đáng ghét! Chàng là kẻ hoa tâm… háo sắc, háo háo sắc…

Văn Lục ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm lão già vận đồ đen bay lơ lửng cách mặt đất một hai mét phía ngoài khu đất trống chợt nghe tiếng Vi Nhi vang lên thì vuốt mặt cười khổ. Thật không hiểu tại sao nãy giờ đầu óc toàn lực vận chuyển kỹ năng phân tích của hồn thuật để tìm ra cách đối phó lão già Linh Thú Môn này lại bị Vi Nhi mắng là kẻ hoa tâm, thật là oan uổng tày trời nha. Bất quá lúc này cũng không phải lúc than thở, “quả cầu thịt” tròn oay do Song Đầu Cá Sấu đang ầm ầm đổ tới, hiển nhiên muốn một đường lăn qua đè chết luôn mấy người Văn Lục.

Tính ra lão già vận đồ đen kia nãy giờ đã lấy ra một con Gấu, một con Biển Bức, một con Phi Ưng giờ lại thêm một con Song Đầu Cá Sấu, toàn bộ là linh thú hoàng. Thực lực như vậy đủ để đám đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi trợn mắt há mồm. Bất quá cũng không phải bọn họ chưa từng va chạm với linh thú hoàng, theo như tên thô lỗ Vân Trọng nói chính là: “Đánh thì đánh, còn sợ cái rắm gì nha”.

Do vậy Song Đầu Cá Sấu còn chưa lăn tới, Hương đã chỉ huy mọi người kết trận, linh thú hạc hư ảo hót vang một tiếng, cất cánh bay vút lên trời, tránh qua đòn “lấy thịt đè người” của Song Đầu Cá Sấu. Mọi người đều biết, con cá sấu hai đầu này da thô thịt dày, công kích bình thường dưới cấp chín đừng hòng để lại trên lớp giáp của nó một vết mờ chứ đừng nói đả thương nó. Tuy nhiên không vì tên này da thô thịt dày mà mọi người nản lòng, Hương trực tiếp hừ lạnh nói:

- Ngươi đã là họ nhà cá thì ta kết trận linh thú hạc… mổ chết ngươi!

Lời vừa dứt, vị trí mỏ của linh thú hạc vốn là của Thủ Hộ Giả Lê giờ được thay thế bởi Trần Tiêu. “Tảng băng ngàn năm” này giơ kiếm một đường chỉa xuống, hư ảnh linh thú hạc khổng lồ cũng theo đường kiếm này mà cúi đầu mổ xuống. Mỏ linh thú hạc vừa chạm vào thân thể Song Đầu Cá Sấu, lập tức tên này khóc thét, kêu oa oa chạy biến về phía lão già áo đen. Nhát kiếm kia của Trần Tiêu tập trung lực lượng của hơn năm chục người, lại thêm sức ăn mòn kinh khủng của hắc ám lực lượng, chẳng mấy chốc trên lưng con song đầu cá sấu to như quả núi đã bị khoét ra một lỗ hổng đủ để nhét vừa vài cái xe tải, chưa chạy về tới nơi lão già đang đứng đã nằm mọp ra đất nằm im không nhúc nhích. Lão già vận đồ đen thấy vậy mặt mũi bừng bừng lửa giận, ngay cả nói nhảm cũng không thèm, Linh Thú Hoàn trên cổ tay lão lần nữa lóe sáng tức thì bốn thân ảnh to lớn chình ình xuất hiện. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ hình thể bốn thân ảnh khổng lồ này ra làm sao, gần ba mươi con linh thú nãy giờ vẫn ngồi chồm hỗm xung quanh linh thú chuồn chuồn kim bỗng nhiên đồng loạt rống lên, chuyển mình đánh về phía đám người Văn Lục… ra là đám này cũng là “binh lính” của lão già Linh Thú Môn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.