Hồn Thuật

Chương 359: Phá Giải(4)





Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 359: Phá Giải(4)












Nhìn Hàm Tiếu tiểu muội, Hoả Phượng Hoàng hờ hững đáp:

- Điều này rất dễ phát hiện ra, chỉ là các ngươi không để ý mà thôi. Đầu tiên là Long Quân Thiên Đế khi đã dư sức tiêu diệt chủ nhân của chúng ta nhưng vẫn không phá giải phong ấn. Điều này không khiến các ngươi phải nghi hoặc sao? Trên Văn Lang Thiên nhiều lão tiền bối cao thủ như vậy, há lại để mấy cái phong ấn trình ình nằm dải rác khắp Đại Việt để cho Đại Việt khó lòng đản sinh ra những thiên tài, quốc gia ngày một đi xuống ư? Mọi thứ tồn tại đều có nguyên do của nó, nếu các phong ấn tồn tại tới bây giờ mới bị các đội ngũ tu thuật giả trẻ tuổi tới giải khai, như vậy tác dụng của bọn chúng hiển nhiên đã tới lúc phát huy.
Lại hỏi những linh mạch bị giam hãm đã lâu sẽ sảy ra hiện tượng gì?

Đám người Kiệt Hào kinh ngạc nhìn nhau, Vân Trọng buột miệng thốt:

- Không lẽ là tích tụ?

Hoả Phượng Hoàng hài lòng gật đầu:

- Không sai… Vốn dĩ linh khí từ linh mạch nếu thông chảy ra ngoài, bao phủ cả một vùng rộng lớn vậy sẽ khiến con người khoẻ mạnh, trí tuệ đột phá… đản sinh ra nhiều thiên tài, giúp quốc gia cường thịnh. Nhưng một khi bị phong ấn lại, linh mạch vẫn phun ra linh khí, mà linh khí không có chỗ thoát ra, vậy nó chỉ có tích tụ lại bên trong phong ấn. Thời gian lâu, linh khí sẽ bị nén lại thành thể rắn… Cứ như thế linh khí tược tích tự qua nhiều năm trở thành một khối lực lượng vô cùng cường đại. Có lẽ, nguy cơ sắp tới của Đại Việt sẽ dựa vào những khối lực lượng cường đại này hoá giải…

Các thành viên trong đội ngũ quái vật số mười hai đều giật mình kinh hãi nhìn nhau. Thông tin mà bọn họ lấy được đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Ngay cả Văn Lục cũng không khỏi lâm vào trầm tư, bởi vì hắn phát hiện ra những khối linh ngọc cứng rắn do các linh khí từ các linh mạch tích tụ không lẽ là…?
Bất quá hiện tại suy tính vấn đề này vẫn còn quá sớm, có lẽ sau khi giải khai phong ấn, Văn Lục sẽ có một đáp án thuyết phục.

Mặt trời xuống núi đã lâu, đồng hồ điểm chín giờ tối, mọi người tiếp tục công việc phá giải Cửu Long Phong Ấn. Dưới sự nhiệt tình của Hoả Phượng Hoàng, Văn Lục cuối cùng cũng không có thu một tia linh hồn của nàng để ký kết khế ước giam giữ. Hơn nữa Văn Lục tin tưởng trình độ phá giải trận pháp của Vân Nhi cũng không phải chỉ để vẽ vời lung tung. Nếu có nguy hiểm, nàng nhất định cũng phát hiện ra. Nếu không có sự trợ giúp của Hoả Phượng Hoàng, Vân Nhi cũng có thể phá giải phong ấn này, chẳng qua sẽ mất thêm nhiều thời gian hơn mà thôi.

Đúng như Hoả Phượng Hoàng nói, Thất Sát Trận đã cải biến này phải phá giải các mắt trận ở xung quanh trước rồi mới phá giải mắt trận ở trung tâm. Hoả Phượng Hoàng dẫn mọi người bay tới đỉnh núi Két hay còn gọi là Anh Vũ Sơn. Đây cũng là đỉnh mà linh thú Anh Vũ ngự trị.
Dưới sự “bạo lực” của Vân Trọng, đỉnh núi Két liền bị hắn tách ra làm hai, lộ ra ở giữa trung tâm núi một mắt trận đường kinh hơn trăm mét với nhiều đường vân ngang dọc huyền ảo.

Vân Nhi việc nhân nghĩa cũng không nhường ai, lập tức bay xuống, hai tay vung lên, kết ra những đồ án huyền ảo, tính toán một hồi. Tiếp dó nàng mỉm cười nhìn mọi người gật đầu một cái rồi vững vàng đáp xuống mặt đồ án.
Truyền lực lượng vào trong đường vân, rất nhanh thuỷ lực lượng tràn ngập tất cả các đường vân khiến bọn chúng phát ra quang mang dìu dịu như ánh sáng chiếu qua làn nước làm sắc mặt mọi người đứng bên trên không trung đều sáng ngời.

“Oanh… long long….”

Đồ án trong mắt trận chợt sáng ngời, mặt đất cũng không tự chủ được run rẩy một hồi. Tiếp đó tất cả các đường vân của mắt trận chợt bốc hơi tiêu thất, chỉ để lại một khoảnh đất trống rỗng.
Vân Nhi bay từ dưới bay lên, khoé miệng vui mừng nói:


- May mắn không làm sai sót gì?

- Ân! Làm tốt lắm…

Văn Lục hài lòng vươn tay áo lau lau mồ hôi trên trán nàng khiến trái tim nàng khẽ run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mọi người xung quanh nhìn thấy đều tự tiếu phi tiếu, tuy nhiên cũng không ai nói gì. Văn Lục cũng cảm nhận được hành động ám muội của mình liền trừng mắt nhìn quanh.

- Cói cái gì mà coi? Vân Nhi không phải xứng đáng được vậy sao?

Mọi người cười lớn:

- Xứng đáng! Đương nhiên xứng đáng…

Mặc dù nói vậy, bất quá Văn Lục vẫn phát hiện ra ánh mắt tràn ngập mờ ám của bọn họ liền quay sang nộ nạt Vân Trọng:

- Còn không mau lấp đất lại:

Sắc mặt Vân Trọng cứng lại, đang tươi cười trở thành cười thảm:

- Số khố nha số khổ! Đường đường một đấng anh hào như ta cũng có lúc phải đi làm cu li, bốc mồ bốc mả a… số khổ nha số khổ?

Mọi người nghe vậy đều phá lên cười. Cái tên to xác này hôm nay nhất định mệt không vẫy nổi tai. Đừng nhìn hắn nhẹ nhàng tách đôi ngọn núi ra mà lầm tưởng. Hắn cũng chỉ mới cấp tám, bảo hắn một phủ phá vỡ ngọn núi gấp mười lần hắn cũng rất nhẹ nhàng làm được. Tuy nhiên để điều khiển từng ly từng tý, làm sao để ngọn núi khôi phục lại y nguyên hiện trạng trước đó cũng không phải là sự việc đơn giản gì. Việc này không những cần thổ lực lượng mạnh mẽ mà còn cần tinh thần lực cũng cường đại không kém. Kết hợp cả hai mới hoàn thành tốt được công việc tưởng chừng như đơn giản vậy. Đáng tiếc, tinh thần lực của Vân Trọng không cường đại như của Văn Lục cho nên để “đào ra rồi lấp lại” bảy đỉnh núi, hắn cũng ăn không ít đau khổ.

Trong lúc nhóm người Văn Lục phá giải trận pháp, sắc mặt Anh Vũ cũng thoạt xanh thoạt trắng. Khoé miệng mấp máy mấy lần nhưng không thốt thành lời. Cuối cùng nàng thở dài một hơi. Dù sao nơi này cũng là nhà của nàng hơn mấy ngàn năm, nói không có tình cảm hẳn là lừa mình dối người. Thử hỏi một người thấy người khác vào rỡ nhà của mình ra liệu tâm tình có thoải mái?
Tuy nhiên cuối cùng nàng cũng buông được, trong lòng hi vọng một cuộc sống mới đầy thoải mái, tự do vung cánh bay khắp vùng trời không còn bị gò bó quanh quẩn cái khu vực này nữa.
nguồn
Cuối cùng, nhìn nhóm người di chuyển sang Ngũ Hồ Sơn, Anh Vũ ngần ngừ một lát rồi bay xuống Núi Két đã được Vân Trọng khôi phục lại. Nàng ngắt ngắt mấy sợi tóc trên đỉnh đầu, rồi phun ra hoả đan hạch tế luyện.
Qua một hồi, những sợi tóc đã biến thành những chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay lướt xuống đỉnh núi Két rồi biến mất. Chỉ thấy khoé miệng Anh Vũ khẽ nhếch lên, lẩm bẩm một câu người ngoài không nghe thấy:

- Tình cảm vốn khó dứt. Nay để lại truyền thừa tặng người hữu duyên nha…


Nói xong, tinh thần thoải mái như thoát khỏi gông xiềng, nàng bay về phía nhóm người Văn Lục đang phá giải mắt trận tiếp theo.

Núi Dài Năm Giếng cũng là nơi ở của năm con linh thú thuồng luồng bị pháo tinh hạch oanh tạch thi cốt vô tồn. Dưới kỹ năng “Khai Ảo” của những thành viên trong đội ngũ hồn ngọc số mười hai liền phát hiện ra dưới năm cái hồ đều có một cơ quan. Chỉ cần nhẹ nhàng khai mở cơ quan liền có thể bơi xuống sâu hơn. Ở dưới có giấu năm kho báu mà năm con thuồng luồng trong mấy ngàn năm bằng mọi biện pháp, dụ dỗ, cướp giật, giết người đoạt của mà đem về tích trữ, số lượng tuyệt đối là doạ ngất bất kỳ phú ông nào. Thậm chí trong năm kho báu còn có nhiều vật phẩm thuộc về vật phẩm của tu luyện giả. Đáng tiếc đều là vật phẩm có chất lượng thấp kém chỉ còn phù hợp với những người tu luyện giả cấp thấp, hoàn toàn không có lọt vào mắt nhóm người Văn Lục. Cho nên bọn hắn cũng không có dụng chạm gì vào đó mà tiếp tục công việc của mình.

Công việc phân phối rõ ràng, Vân Trọng đào núi, Vân Nhi phá trận, những người khác bảo vệ xung quanh. Rất nhanh lần lượt mắt trận trên các đỉnh Ngũ Hồ Sơn, Liên Hoa Sơn, Thuỷ Đài Sơn đều được Vân Nhi thuần thục phá giải. Ban đầu nàng còn có chút gượng ép, sau quen tay, tốc độ phá giải cực kỳ nhanh khiến Vân Trọng vừa mở núi ra còn chưa kịp thở lấy hơi đã phải đau khổ lấp lại… Mồ hôi Vân Trọng vã ra như tắm làm Hàm Tiếu tiểu muội vẫn khắc khẩu với hắn cũng không khỏi chạnh lòng lau mồ hôi cho hắn mấy lần khiến hắn toe toét cười như trẻ em được kẹo, khuôn mặt tràn ngập đắc ý cùng khiêu khích nhìn sang phía Văn Lục.

Mắt trận trên hai núi còn lại là Ngoạ Long Sơn cùng Phụng Hoàng Sơn cũng rất nhanh được Vân Nhi phá giải. Chẳng qua làm mọi người ngạc nhiên là bọn họ phát hiện ra trên hai đỉnh núi rộng lớn này lại có hơn mười người mang linh khí. Mặc dù Mầm Thế Giới chưa thức tỉnh cùng linh khí trên người khá mỏng manh, tuy nhiên không thể phủ nhận sức mạnh của bọn họ đã vượt xa người thường.
Nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt nhóm tu thuật trẻ tuổi Đại Việt, Hoả Phượng Hoàng cười cười giới thiệu:

- Những người này là những người mà dân gian gọi họ là đạo sĩ. Thiên tư bọn họ mặc dù không tốt nhưng sự kiên trì và cố gắng của bọn họ khiến ngay cả ta cũng phải khâm phục. Một người thường mà có thể tu luyện, hấp thu linh khí vào người cũng không phải là một sự kiện đơn giản. Nhất là trong tình trạng không có người chỉ bảo cùng công pháp thích hợp, đạt được trình độ như vậy đã là ngoài tầm tưởng tượng của mọi người rồi.

Na Na đang ôm tiểu nghê cũng nhịn không được hiếu kỳ nói:

- Bọn họ hà tất phải khổ vậy? Tu vi như thế liệu làm nên được việc gì?

Hoả Phượng Hoàng lắc đầu:

- Mặc dù đối với tu luyện giả mà nói tu vi của bọn họ đúng là không có gì đáng nói. Tuy nhiên đối với tật chứng cùng bệnh nan y của người thường, bọn họ dư sức giải. Cho nên trong mắt dân thường, những người này mới chính là thánh sống, là thần y hiền hậu. Hơn nữa trong các cuộc chiến trống ngoại xâm, bọn họ cũng giúp rất nhiều mồ hôi và máu, bởi vậy người thường nếu gặp được họ mới chính là đại cơ duyên trời cho nha…

Mọi người nghe vậy không khỏi dâng lên một tia kính ý. Lại nhìn Hoả Phượng Hoàng mọi người cũng cảm giác được vị linh thú này cũng không phải hung hăng như lúc đầu gặp. Nếu không nàng đã không che chở mấy vị đạo sĩ kia. Hơn nữa nhất định là có nàng cùng Ngoạ Long trợ giúp, bọn họ mới có khả năng tu luyện được tới tu vi hiện tại.

Việc phá giải các mắt trận xung quanh rất nhanh chóng hoàn thành mà không gây ra biến cố gì. Tuy nhiên khi phá giải mắt trận trung tâm ở Thiên Cẩm Sơn, tình huống dị thường đột nhiên phát sinh…






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.