Hồn Thuật

Chương 363: Tuyệt Vọng





Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 363: Tuyệt Vọng









Không gian linh thú hoàng được Linh Thú Môn luyện chế giống như một tòa lâu đài hình tròn. Ở giữa là một quảng trường rộng lớn, mà bao bọc xung quanh là nhiều căn phòng khác nhau được đánh số thứ tự,. Mỗi một linh thú bị thu phục vào trong sẽ tự động đưa vào một căn phòng còn trống, và trong căn phòng này sẽ xảy ra hình phạt tàn khốc, hay bày biện vô số những đồ vật xa hoa, lộng lẫy đều phụ thuộc vào mức độ thuần phục của linh thú cùng… tâm tình của chủ nhân.
Rất nhiều tình huống đệ tử Linh Thú Môn khi nổi giận đều đem việc tra tấn linh thú ở bên trong làm vui khiến rất nhiều linh thú thiệt mạng. Cho nên nói Linh Thú Hoàn là một phát minh mang tính cách mạng thật không ngoa chút nào, và tất nhiên nó cũng vô cùng “bá đạo” trong mắt các môn phái khác, thậm chí trên địa cầu vì Linh Thú Hoàn được phát minh mà xuất hiện cả một “hội đồng liên hiệp các linh thú”.

Lúc này ở giữa quảng trường trong Linh Thú Hoàn, chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng lần nữa ngửa mặt lên trời cười dài. Không hổ là cao thủ của nhiều năm về trước, mặc dù chỉ là một tia linh hồn nhưng kinh nghiệm chiến đấu tuyệt đối hơn xa so với đám người Văn Lục. Bị Linh Thú Hoàn chia cắt nhưng hắn rất nhanh đã tìm ra biện pháp giải quyết, nhanh chóng điều khiển tần số rung động linh hồn của mình trùng với tần số linh hồn của Hỏa Phượng Hoàng khiến Linh Thú Hoàn bị đánh lừa, đưa hắn vào.


Hỏa Phượng Hoàng sau một kích “tuyệt mệnh” cả người như bị tháo nước, mệt mỏi vô cùng đã không có cách nào chống cự lại tia linh hồn chủ nhân chiếm đóng. Nàng chỉ còn cách co cụm toàn bộ lực lượng linh hồn lại thành một điểm nhỏ xíu trong não hải và cố gắng phòng ngự. Hi vọng mong manh rằng đám người tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt ngoài kia sẽ chiến thắng trước khi lớp phòng ngự cuối cùng của nàng bị công phá.

“Hống….”

Trong lúc tia linh hồn cường đại của chủ nhân Hỏa Phượng Hoàng không ngừng hấp thu linh khí để lớn mạnh thì đột ngột một tiếng hống rung trời vang lên. Toàn bộ cánh cửa của các gian phòng xung quanh đều bị bật mở. Ngoại trừ những căn phòng trống, từ hơn sáu mươi phòng còn lại đều lao ra một linh thú. Hơn nữa làm tia linh hồn, chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng giật mình là đại đa số đều là linh thú hoàng, một lực lượng rất cường đại khiến hắn cũng không khỏi nhíu mày.

Còn chưa đợi hắn kịp làm ra phản ứng, hơn sáu mươi công kích vô cùng hoa lệ ầm ầm đổ dồn về phía hắn. Có loại công kích như quả cầu ánh sáng rít gào phóng tới, cũng có công kích tựa như một tia lazer nhỏ hẹp lặng lẽ xuyên thấu từ phía sau… Tất cả đều nhằm vào kẻ “xâm lược” mà tấn công, uy thế cực kỳ cường đại.

Tuy nhiên chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn thế nào thì nắn. Lúc này đã chiếm lĩnh được quyền kiểm soát thân thể, chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng bày ra thực lực khiến mọi người cũng phải giật mình kinh hãi. Chỉ thấy hai cánh phía sau khẽ phất, thân hình đang theo đà lùi đã đảo thành đột ngột phóng vút lên tránh thoát hầu hết mọi công kích. Duy chỉ có một hai linh thú hoàng phản ứng nhanh nhẹn và có khả năng điều khiển công kích của mình mới có thể tập kích được lên người Hỏa Phượng Hoàng.

Thân thể Hỏa Phượng Hoàng vốn đã bị trọng thương, nay càng thêm nghiêm trọng, khóe miệng xinh đẹp không ngừng tràn máu. Bất quá một số linh thú hoàng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đều rất nhanh phát hiện ra mặc dù bị thương nhưng Hỏa Phượng Hoàng vẫn lộ ra một nụ cươi quỷ dị.

Hơn sáu mươi linh thú hoàng nhìn nhau hội ý, rồi tiếp tục đồng lòng tung ra một loạt công kích mới, hòng tiêu diệt kẻ xâm lượng cường đại này. Làm tất cả mọi người ngạc nhiên là Hỏa Phượng Hoàng lần này không có làm ra động tác chạy trốn mà đứng lơ lửng trên không trung đón nhận toàn bộ công kích lên thân thể.
Một linh thú hoàng họ nhà sư tử đã tu luyện tới hoàng cấp viên mãn khẽ nghiêng nghiêng đầu rồi đột nhiên gầm lên:

- Không tốt! Tất cả dừng lại. Đừng để công kích đập lên người hắn.

Ở giữa, chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng mở miệng lanh lảnh cười dài:

- Đã muộn… ha ha… Những tưởng đám linh thú hoàng các ngươi nếu còn có tu vi ở thời đỉnh cao thì bổn tọa còn có chút e ngại. Nhưng là tu vi của các ngươi đều sụt giảm xuống vương cấp viên mãn cũng chỉ là thuốc bổ cho bổn tọa mà thôi. Ha ha… ta còn phải cảm ơn các ngươi đây…

Tiếng cươi dài còn chưa dứt, trước sự kinh ngạc tột độ của đám linh thú hoàng, toàn bộ công kích của bọn họ đều bị thân thể Hỏa Phượng Hoàng hấp thu vào trong, thương thế trầm trọng trong nháy mắt biến chuyển tốt.
Chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng lần nữa cười lớn:

- Để đền đáp các ngươi, bổn tọa sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường… ha ha…

Nói đoạn cánh tay phải đột ngột vung lên quét qua một đường hình quạt.

“Phốc phốc…”

Liên tiếp gần mười tiếng nổ vang lên, những linh thú hoàng tu vi thấp đều đột ngột biến thành một chùm máu, xương cốt bị bạo văng tung tóe.
Những linh thú còn lại cũng không tốt chút nào, ngoại trừ một vài linh thú còn có thể loạng choạng đứng được, còn lại toàn bộ đều bị trọng thương, nằm la liệt trên mặt quảng trường, ánh mắt đều tràn ngập kinh hãi cùng phẫn nộ.
Mà ở phía ngoài, cô nàng sát thủ đang ngồi tập trung tinh thần quan sát và điều khiển tình huống bên trong linh thú hoàng cũng nhịn không được “phốc” một cái, miệng cuồng phún máu.

Văn Lục và Bạch Y Công Chúa kinh hãi vội vàng tập trung tinh thần che chắn trước linh hồn của Hương đề phòng nàng bị cắn trả. Mà ở ngoài, Na Na và Vân Nhi cũng hấp tấp thi triển mộc thuật và thủy thuật chữa thương cho nàng. Đợi tình huống có chút ổn định, Văn Lục trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Hương sát thủ khẽ lau tơ máu còn vương trên khóe miệng, mệt mỏi đáp:
- Linh thú hoàng bị di chuyển từ Địa Cầu Đại Hội Giới qua Không Gian Ngũ Hành tu vi đại giảm chỉ còn vương cấp viên mãn. Nếu để cho bọn họ thời gian thích ứng, chắc sẽ khôi phục tới tu vi đỉnh phong, nhưng là hiện tại bọn họ dù liên hợp vẫn không thể đấu lại chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng. Hơn nữa… khụ… khụ…

Hơn nữa tên kia dường như có công pháp bá đạo nào đó có thể hấp thu toàn bộ công kích của đối thủ yếu hơn mình để biến chúng thành lực lượng của bản thân. Mặc dù nghi ngờ hắn không thể hấp thu công kích của đối thủ cùng cấp trở lên, nhưng chỉ như vậy thôi cũng không phải chúng ta có thể đối phó. Lúc này e hắn cách đỉnh phong của Hỏa Phượng Hoàng không còn bao xa.
Nghe xong, sắc mặt mọi người trở nên khó coi. Một tia linh hồn biến thái kia càng lúc càng vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Quả nhiên, còn không đợi cả đội làm ra phản ứng, Linh Thú Hoàn trên không chợt phát ra những tiếng kêu “rắc… rắc…” nhẹ. Rồi đột nhiên:

“Oanh…”


Nổ tung trên bầu trời, một loạt linh thú được giải phóng rớt xuống nằm la liệt trên mặt đất. Mà ở vị trí cũ của Linh Thú Hoàn, một thân ảnh rực lửa hiện ra, ngửa cổ lên trời cười dài:

- Ha ha…Muốn diệt bổn tọa? Các ngươi còn chưa đủ tư cách… ha ha…

Nói đoạn, chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng cao cao tại thượng nhìn xuống phía đội ngũ tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt khinh miệt nói:

- Các ngươi nhiều lần làm hành động ngoài ý muốn của bổn tọa. Tuy nhiên cũng chỉ là con kiến hôi giãy dụa mà thôi. Hiện tại… các ngươi có thể chết được rồi… hắc hắc…

Nói xong, hai cánh Hỏa Phượng Hoàng từ phía sau khẽ phất. Vô số ảo ảnh hỏa lông vũ vun vút bay ra khiến đám người Văn Lục nhất tề biến sắc. cô nàng sát thủ không để ý tới thương thế trầm giọng quát:

- Kết Kim Quy Trận…

“Bụp… bụp… bụp…”

Hư ảnh linh thú Kim Quy vừa xuất hiện, liền đã bị liên tiếp các lông vũ cường đại đánh sâu vào khiến cho sắc mặt mọi người mỗi lúc một trắng bệch. Đứng bên cánh trái, Vân Trọng miệng rỉ máu hồng vẫn cắn răng vừa dồn lực lượng vào trong trận pháp phòng thủ, vừa nói:

- Tín hiệu cầu cứu đã được phát ra. Mọi người kiên trì…

Bất quá hắn vừa nói xong hai mắt liền vô thần, gục xuống mặt đất khiến áp lực đổ lên mọi người mỗi lúc một kịch liệt. Lúc trước chiến đấu với Hỏa Phượng Hoàng Vân Trọng là kẻ đứng “đầu tầu gương mẫu” cho nên đã bị thương rất nặng, hắn có thể kiên trì tới hiện tại đã là một kỳ tích.
Bên phía cánh phải, Hàm Tiếu tiểu muội lần nữa òa khóc, toàn thân nàng bừng lên ngọn lửa màu tím kỳ dị. Chỉ nghe xen kẽ trong tiếng nức nở của nàng là một tiếng quát tràn ngập kiên định:

- Thời gian vĩnh hằng… trở về cát bụi cho ta….

Trước sự kinh ngạc há hốc miệng của Văn Lục toàn bộ lông vũ đang ào ào công kích phía ngoài trận đột nhiên biến ảo. Giống như một thước phim bị người ta tua nhanh, toàn bộ lông vũ trong chớp mắt bị “tua” tới đoạn cuối… công kích đình trỉ, toàn bộ lông vũ cũng biến thành hư ảo.

- Không thể tưởng tượng nổi nàng còn là một dị năng giả. Hơn nữa dị năng này cũng quá mức cường đại rồi. Nếu thi triển lên một đứa trẻ con chẳng phải sẽ khiến hắn đột nhiên lớn lên, lại đột nhiên biến về già rồi trở thành cát bụi sao?

Na Na đứng ở giữa tổ đội nhịn không được kinh hô. Ánh mắt mọi người cũng tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Hàm Tiếu tiểu muội. Thật không nghĩ tới khi nàng khóc đã rất cường đại, nhưng khi nàng thống khổ còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Bất quá rất nhanh mọi người đều phát hiện ra tình huống có chút không đúng. Chỉ nghe Hàm Tiếu tiểu muội thều thào:

- Hàm Tiếu… không… không được rồi…

Nói xong nàng vô lực gục xuống mặt đất, nằm im không chút nhúc nhích khiến mọi người thống khổ nghẹn ngào. Na Na và Vân Nhi cuống quýt thi triển thuật pháp chữa trị nhưng đều vô dụng, ánh mắt mọi người mỗi lúc một tuyệt vọng.

Trên không trung, chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng sắc mặt cũng không tự chủ được mà tái mét. Dị năng của Hàm Tiếu tiểu muội khi kết hợp với tu vi của nàng quả thực vô cùng đáng sợ. Nếu nàng không vì hi vọng mọi người trong đội sống sót mà thi triển nó đối với Hỏa Phượng Hoàng thì e rằng giờ này hắn cũng chỉ là một nhúm cát bụi, một cơn gió thoảng qua cũng khiến hắn biến mất trong trời đất.

Hừ lạnh một cái, xua tan cảm giác làm tim hắn thình thình đập dữ dội, Hỏa Phượng Hoàng lần nữa vung tay, vô số lông vũ lần này mang theo hỏa lực lượng cường đại ầm ầm đổ tới, hòng nhất cử tiêu diệt nhóm người tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt trước mắt. Hắn mỗi lúc càng thêm bất an…
Phía dưới, mọi người trong đội còn chìm trong bi thương, vừa thấy hỏa vũ lao tới, ánh mắt mọi người đã không còn chút sợ hãi mà nhiều thêm phẫn nộ.
Nhóm người Văn Lục còn đang muốn làm ra phản ứng thì ở phía trước cô nàng sát thủ bỗng nhiên quát lớn:

- Khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi…

Sắc mặt Văn Lục biến đổi, vội vàng kinh hô:

- Không được! Mau quay trở lại…


Nhưng mà Hương sát thủ lúc này dường như đã bất chấp tất cả, toàn thân nàng không ngờ thoát ra vô số hắc ám lực lượng mà chỉ cần nhìn vào thôi người ta cũng thấy vô tận “bi ai”.
Phía trên không, chủ nhân Hỏa Phượng Hoàng cũng nhịn không được nhắm mắt lại, lắc lắc cái đầu:
- Không thể nào… tuyệt đối không thể. Ta tại sao lại cảm giác đau nhói trong lòng… Ảo giác, nhất định là ảo giác…
Trong lúc mọi người còn đang thì thào xua tan “bi thương” trong lòng thì:
“Oanh…”
Một vụ nổ dữ dội, thân thể cô nàng sát thủ đột nhiên biến mất. Chưa đầy chớp mắt, nàng lần nữa xuất hiện từ phía sau Hỏa Phượng Hoàng, chùy thủ vô thanh vô tức đâm tới. Phía dưới hai mắt Văn Lục sáng ngời:

- Đột phá! Nàng không ngờ đột phá cấp chín, Mầm Thế Giới trở thành Tiểu Thế Giới rồi. Không những thế còn mang theo “bi ý” cực kỳ cường đại…

Na Na và Vân Nhi đứng bên nghe vậy cũng giật mình nhìn lên, ánh mắt tràn ngập hi vọng kỳ tích xuất hiện. Tuy nhiên:

- Hừ! Muốn giết bổn tọa? Ngươi còn chưa đủ tư cách.

Hai cánh phía sau lưng Hỏa Phượng Hoàng thoáng chốc chập lại, tạo thành một tấm khiên vững chắc ở phía sau lưng. Chùy thủ của cô nàng sát thủ chạm tới chỉ để lại một chuỗi dài hoa lửa như thể kim loại va chạm vào nhau.
Lại nghe chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng gầm lên: truyện copy từ

- Đi chết đi!

“Ầm…”

Một kích thất bại, thân thể Hương sát thủ bị một kích từ thân thể Hỏa Phượng Hoàng bắn vút xuống mặt đất, tạo thành một cái hố rộng lớn. Nhìn cô nàng sát thủ vô lực chiến đấu, lại nhìn đám người Văn Lục đối mặt với ngàn vạn hỏa vũ, sống chết chỉ trong nháy mắt, chủ nhân của Hỏa Phượng Hoàng nhịn không được đắc ý cười lớn:

- Muốn đấu với bổn tọa? các ngươi còn chưa đủ tư cách… ha ha… Tất cả chỉ là con kiến hôi mà thôi…

Tuy nhiên tiếng cười còn chưa dứt, một giọng nói trầm hùng vang từ phía xa vọng lại:

- Hừ! Ngươi nói, ai là con kiến hôi?





Hì hì! Chương này Kiếp mỗ rất tâm đắc nên viết dài hơn bình thường. Các lão đọc xong vào cho Kiếp mỗ mấy lời bình nhé.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.