Hồn Thuật

Chương 368: Một Đường Bắc Tiến(3) – Vị Khách Không Mời





Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh

Chương 368: Một Đường Bắc Tiến(3) – Vị Khách Không Mời xem tại

Văn Lục mặc dù có nhiều nghi vấn, tuy nhiên hắn cũng không “xoắn xuýt” ở vấn đề này lâu. Hiện tại nhiệm vụ cấp thiết của hắn cùng đồng đội là giải quyết những phong ấn còn lại.
Tính tới thời điểm này thì tổ đội quái vật số mười hai đã giải khai hai linh mạch lớn. Một cái phong ấn đáng lẽ phải để tới mãi về sau mới giải quyết là phong ấn linh mạch ở Hoa Lư - Ninh Bình thì bọn họ đã tình cờ “vượt cấp” giải quyết. Vừa rồi lại lần nữa xém chút toàn quân bị diệt mới phá giải xong Cửu Long Phong Ấn. Như vậy những phong ấn về sau không biết có khó lại thêm khó?
Ánh mắt Văn Lục đảo quanh nhìn về phía mười tám vị tiền bối đang tụ họp bên cạnh chiếc quan tài của Hàm Tiếu tiểu muội. Nhìn thấy mấy vị “đức cao vọng trọng” này, tinh thần Văn Lục có chút thả lỏng. Nếu các vị tiền bối chịu giúp bảo vệ cả tổ đội làm nhiệm vụ thì quả là không còn gì tốt hơn. Tuy nhiên để ý kỹ một chút, Văn Lục lại không khỏi nhíu nhíu cặp mày. Thấy mọi người sắc mặt ẩn hiện nhiều điều không thoải mái, hắn bất giác bước tới.
Nhưng là, còn chưa đợi Văn Lục tới gần, ông nội của Vân Trọng đứng vòng ngoài cùng đã lớn tiếng nói:
- Nhóc con! Chúng ta cũng đang tính gọi các ngươi lại. Mau mau tới, có chút việc…
Văn Lục nhanh nhẹn bước đến, mà năm người còn lại trong đội cũng đã thu tinh thần từ “Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư” mà theo sau hắn. Văn Lục và các thành viên còn chưa kịp nói gì ông nội Vân Trọng lần nữa mở lời:

- Khụ… Chúng ta cũng dự tính bảo vệ các ngươi làm nhiệm vụ Hồn Ngọc. Tuy nhiên có một số vấn đề nghiêm trọng phát sinh. Cho nên các ngươi vẫn phải tự mình hoàn thành…
Nghe xong sắc mặt mọi người có chút xa sút. Tuy nhiên rất nhanh sáu người đều lấy lại tinh thần. Lúc này vị nữ tiền bối đang chăm sóc cho Hàm Tiếu tiểu muội ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhẹ nhàng nói:
- Đứa nhỏ này đáng lẽ ra phải hôn mê hơn hai tháng. Tuy nhiên chúng ta đã hợp lực chữa trị, hẳn là trong vòng ba ngày nó sẽ tỉnh lại. Trong giai đoạn đó các cháu không nên mở nắp hộp ra, nếu không sợ rằng có biến.
Văn Lục gật gật đầu chắp tay nói:
- Tiền bối yên tâm. Chúng ta sẽ không để chuyện gì xảy ra với Hàm Tiếu tiểu muội.
- Ừm! Ta cũng lưu ý cho các cháu một chút, khi đứa nhỏ này tỉnh lại, sẽ có một số dị tượng không kiềm chế mà thoát ra, các ngươi tốt nhất là tránh xa một chút. Nếu không hậu quả ta cũng không dám nghĩ.
Vị nữ tiền bối hài lòng mỉm cười nhìn qua sáu thành viên trong đội, hiển nhiên nàng rất hài lòng trước biểu hiện của bọn họ. Khẽ gật đầu với mười bảy vị tiền bối còn lại, vị nữ tử nói:
- Bọn nhỏ! Các ngươi tự bảo vệ mình rồi. Chúng ta đi…
Nói đoạn thân hình nàng thoáng chốc biến mất, mà các vị tiền bối còn lại cũng mỉm cười hiền hoà rồi thân ảnh chớp nhoáng biến mất nơi cuối trời, tốc độ còn có phần nhỉnh hơn cả “thuấn di” trong các tiểu thuyết.
Nhìn theo hướng các vị tiền bối biến mất, Văn Lục trầm ngâm hồi lâu. Tiếp đó hắn thở dài một hơi quay lại nhìn mọi người nói:
- Vẫn là tự lực cánh sinh là tốt nhất. Thời gian không còn sớm, lại thêm nhiệm vụ lần này không đưa ra thời gian cụ thể, hẳn là không gấp gáp, cho nên chúng ta tại chỗ nghỉ ngơi, khôi phục tới đỉnh phong để đề phòng những tình huống không hay sắp tới.
Ánh mắt đảo qua Kiệt Hào và Vân Trọng, Văn Lục nói:
- Chúng ta sẽ nghỉ ngơi trong ba ngày. Sau ba ngày, ta muốn thấy một diện mạo mới.
Lại quay sang Na Na, và cô nàng sát thủ Văn Lục cười:
- Cũng trong ba ngày, hi vọng hai người sử dụng nhuần nhuyễn, thành thạo tất cả những kỹ năng mới có được.
Văn Lục còn đang muốn dặn dò Na Na, cô nàng sát thủ chợt ngập ngừng nói:
- Hương nghĩ muốn truyền đạt lại kỹ năng chỉ huy trận pháp cho Vân Nhi…
Văn Lục ngẩn người, tiếp đó vui mừng nói:
- Tốt! Làm như vậy rất thích hợp. Nàng là sát thủ lại luôn phải đứng “đầu tầu” cũng không phải là cách hay. Mà Vân Nhi lại không phát huy được những điều nàng học thì thật lãng phí. Cứ quyết định như vậy đi.
Vân Nhi đang tưởng mình bị cho ra “rìa” ai ngờ được “bổ nhiệm” vào vị trí quan trọng thì vui mừng quá đỗi, hưng phấn nắm tay cô nàng sát thủ nói:
- Em sẽ làm thật tốt….
- Ừm! Chị tin tưởng em sẽ làm tốt.
- Chúng ta sẽ làm gì trước ni?

- Đầu tiên là làm sao để có một trận pháp phòng ngự ọi người khi nghỉ ngơi, hơn nữa hoàn toàn tham thấu mọi tình hình bất lợi khi có địch nhân tập kích, và làm cách nào để tổ chức một đội ngũ phản kháng nhanh nhất…
Vân Nhi và cô nàng sát thủ ríu rít một chặp, lập tức bắt tay vào công cuộc “chuyển giao vị trí”. Mà Na Na cũng mỉm cười ngồi xuống nhắm đôi mắt phượng lại tỉ mỉ tìm hiểu những kỹ năng mà Tiểu Thế Giới mang lại.
Trong lúc ba nữ tử bắt đầu bận rộn, Vân Trọng và Kiệt Hào lại không phục nhìn Văn Lục:
- Chúng ta đều có việc của mình, lão đại cũng phải làm gì nha.
- Phải rồi! Đâu thể ngồi chơi sơi nước được…
Nghe hai tên người tung kẻ hứng, Văn Lục buồn cười:
- Ha ha…Vậy hai ngươi đi trông coi quan tài đi! Ta đi tu luyện…
- Ách! Vẫn là lão đại chu toàn.
- Phải! Có lão đại trông, đố kẻ nào gây bất lợi được cho Hàm Tiếu tiểu muội. Chúng ta vẫn đi tu luyện là hơn… hắc hắc…
- Ngươi nói chí lý….
Vân Trọng và Kiệt Hào ngươi một câu, ta một câu… Còn chưa đợi Văn Lục kịp phản ứng, cả hai tên đã chạy mất dạng. Xem ra hai tên này nghe thấy quan tài cũng không tự chủ được mà sợ hãi. Lúc trước vị nữ tiền bối có nói một câu khiến cả đội giật mình. Ai mà biết được khi Hàm Tiếu tiểu muội tỉnh lại liệu có “dị tượng” gì xảy ra. Ngộ nhỡ cái thần thông của nàng đột nhiên phát tác, chạy không kịp, dù là nhẹ nhàng thì cũng từ một thanh niên đẹp trai ngời ngời biến thành ông lão, lợi hại hơn là biến thành đống bụi phấn ai chẳng sợ hãi. Theo suy nghĩ của hai tên thì “biến thái” phải đi với “biến thái”, để lão đại trông Hàm Tiếu tiểu muội quả là thiên y vô phùng. Dù sao trong mắt hai người, lão đại vẫn là huyền thoại bất bại trong giới trẻ.
Nhìn hai người nhanh chân chạy mất, Văn Lục cũng không phật lòng. Hắn tới gần ngồi xuống xếp bằng bên cạnh chiếc quan tài. Để một tia tinh thần tham thấu tình huống bên ngoài, còn lại để tin thần chìm sâu vào trong tu luyện. Hắn cũng muốn đột phá cấp tám, phá tan bình cảnh giữa Mầm Thế Giới và Tiểu Thế Giới.
Hai ngày yên bình trôi qua, Vân Trọng và Kiệt Hào không có làm Văn Lục thất vọng. Một tên hiện tại có thể vỗ ngực khoe khoang mình là tấm chắn vững trãi nhất trong lớp trẻ tuổi tu luyện giả. Mà một tên lại càng thêm thần thần bí bí, người nhìn có cảm giác như nhìn vào một mũi kiếm nhọn hoắt và sáng loáng đầy nguy hiểm.
Na Na cũng đã tỉnh lại, nghe nàng nói tiến vào cấp chín, kỹ năng chữa thương của nàng lúc này không còn hạn chế trong việc chữa thương đơn lẻ một đối tượng, mà hoàn toàn có thể chữa thương cho nhiều người trong đội một lúc. Hơn nữa kỹ năng “Hồi Sinh” cũng được nàng thuần thục nắm giữ. Hiện tại mỗi lần thi triển mộc thuật Hồi Sinh, nàng sẽ phải tiêu hao một phần hai mộc lực lượng mới có thể kéo một người từ bên bờ vực tử vong trở về. Mặc dù so với một phần ba lực lượng như những người tu luyện mộc thuật khác có chút không đồng nhất, tuy nhiên Văn Lục cũng rất là vui mừng. Na Na thân là hoa vương, tuy nhiên khi đột phá tới giai đoạn hoá hình bị hao tổn tinh nguyên khi linh thú họ nhà sâu công kích khiến “tư chất” của nàng tổn hao nghiêm trọng, hiện tại tốn một phần hai mộc thuật mới có thể thi triển Hồi Sinh đã là may mắn. Điều này cũng khẳng định thiên tư của nàng đang dần trở lại.
Những tưởng sẽ yên bình vượt qua đợt nghỉ ngơi dưỡng sức này, không ngờ cuối ngày thứ ba, cả đội tiếp đón một vị khách không mời.
Đang nhắm nghiền đôi mắt chìm sâu vào tu luyện, bất chợt sắc mặt Văn Lục khẽ biến, nộ quát:
- Là ai lấm la lấm lét! Mau cút ra cho ta…
Vừa quát, tay phải Văn Lục đã tung ra một chưởng về đỉnh núi phía đối diện.
“Oanh…”
Cát bụi bay mù mịt dần tan, lộ ra một người trung niên sắc mặt bất thiện nhìn nhóm người Văn Lục:
- Oắt con bảnh lãnh không ít! Không nghĩ tới linh thức của ngươi lại phát hiện được lão phu.
Lúc này mọi người cũng tỉnh lại từ trong tu luyện, tự giác đứng về phía sau Văn Lục, chằm chằm nhìn lão già trước mặt. “Lai giả bất thiện”, Văn Lục hừ lạnh:
- Có việc?

- Tiểu tử đáng chết! Đám lão già của các ngươi không dạy ngươi phải tôn kính với bề trên sao?
Nói đoạn người trung niên diện trang phục của đạo sĩ trung nguyên khẽ phất phất cây tiên trong tay hờ hững nói:
- Ta cũng không có thời gian tốn công phu miệng lưỡi với các ngươi. Sư phụ của các ngươi đang nắm giữ đệ tử của ta. Cho nên các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn theo lão phu làm con tin, nếu không đừng trách lão phu độc ác vô tình.
- Đệ tử của ngươi là ai? Quan hệ gì với chúng ta?
- Vong
Văn Lục cau mày, tiếp đó ánh mắt của hắn hồ nghi nhìn người trung niên nọ. Tên Vong này Văn Lục cũng nghe nói qua, nhưng mà kẻ tu luyện Vong Ký Chi Pháp sẽ khiến người khác quên rất nhanh, đồng thời càng khó phát hiện ra sự hiện diện của hắn. Tuy nhiên nhìn sắc mặt của nhóm người Vân Trọng thì lão già này dường như chẳng có chút nào biểu hiện là tu luyện môn công pháp bá đạo này.
Nhìn thấy nhóm người Văn Lục lâm vào trầm tư, lão già hừ lạnh:
- Hiện tại lão phu cho các ngươi một cơ hội, mau cúi đầu chịu trói, lão phu còn có thể khiến các ngươi ít đau đớn một chút…
Vân Trọng đứng phía sau nhịn không được trêu tức mỉa mai:
- Bằng không thì sao?
Người trung niên mặc đạo bào liếc Vân Trọng một cái rồi nhếch miệng khinh thường nói:
- Bằng không lão phu không ngại tiễn các ngươi xuống địa ngục.
Nói đoạn uy áp trên người bùng nổ khiến sắc mặt cả đám người Văn Lục đột ngột biến đổi. Mọi người đều cảm giác lồng ngực bị giáng một đòn nghiêm trọng, lại thêm không khí như bị rút sạch khiến cả đám mỗi lúc thở càng thêm khó khăn, mồ hôi tuôn ra như suối.
“Cao thủ…”
Trong đầu mọi người đều nhất tề nghĩ tới điều này. Chỉ riêng uy áp cũng khiến mọi người khó lòng động đậy nếu không phải cao thủ có đánh chết mọi người cũng không tin. Tới lúc này sáu thành viên trong đội cũng biết tình thế khó cứu vãn, lập tức bày ra tư thế chiến đấu. Cho dù đối phương tu vi cao cường, cả đội vẫn không chút nao núng, sợ hãi. Vân Nhi mặc dù mới học kỹ năng chỉ huy từ cô nàng sát thủ trong thời gian ngắn tuy nhiên phản ứng quả nhiên không tệ, lập tức chỉ huy mọi người lập Kim Quy Trận.
Đáng tiếc, dưới thực lực cường đại, mọi mưu mô đều giống như hổ giấy. Chỉ thấy người trung niên diện đạo bào khẽ phất tay, từ trên cây phất trần liền ào ào tuôn ra một cỗ lực lượng cường đại:
“Uỳnh…”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Kim Quy Trận giống như lớp giấy bị nghiền nát trước sức mạnh khủng bố, miệng sáu người đều cuồng phún máu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.