Hồn Thuật

Chương 375: Một Đường Bắc Tiến(10)





Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh

Chương 375: Một Đường Bắc Tiến(10)


Đây là một khu vực nhỏ thuộc vườn quốc gia. Nơi này có những con đường bằng gỗ cheo leo trên những rặng cây như những chiếc cầu nhỏ xinh xắn. Khung cảnh gần gũi thiên nhiên và tràn ngập thơ mộng là cảm giác đối với bất cứ ai từng tới tới nơi đây. xem tại

Nhưng mà cả bảy thành viên trong tổ đội số mười hai lúc này đều không có tâm trạng nào mà để ý tới những nét đẹp đó. Cái phong ấn linh mạch tượng tưởng chừng như đơn giản lại đâm ra lâm vào bế tắc. Mọi người đều nhăn mày vuốt trán tìm ra biện pháp nhưng đều không khả thi.
Một linh mạch cuồng bạo đủ để ảnh đất đó trở thành vùng đất chết. Mà một linh mạch bùng nổ thì đủ thổi bay cả một khu vực rộng lớn, thậm chí cả cao nguyên Đại Việt lập tức biến mất khỏi bản đồ thế giới cũng là điều hoàn toàn có khả năng. Cho nên mỗi bước đi cả đội đều phải tính toán cẩn thận, nếu không hậu quả thật khôn lường.
Hiện tại linh mạch tượng nơi này đã sắp lâm vào điên cuồng gây ảnh hưởng không nhỏ tới các sinh vật vùng cao nguyên. Những người dân cùng các loài động vật xung quanh khu vực ít nhiều cũng bị tác động. Nhẹ thì tinh thần sa sút, nặng thì lăn ra ốm li bì, tình huống mười phần không ổn. Nếu không nhanh chóng giải quyết, sự việc có lẽ càng thêm trầm trọng.
Trong cái rủi lại có cái may, phong ấn bên ngoài linh mạch tượng vẫn chưa được giải khai, cho nên linh mạch dù đang cuồng bạo vẫn bị hạn chế rất nhiều. Thời gian phong ấn có thể trì hoãn khoảng một hai ngày. Trong hai ngày này, tổ đội quái vật số mười hai vừa phải giải quyết cái phong ấn lẫn linh mạch tượng với tính tình thất thường, lại vừa phải đề phòng đối phó với lão đạo sĩ rất có khả năng đã thoát khỏi chiến đấu với các cao tăng mà chạy tới…
Văn Lục lúc này cũng như mọi người, đều vận dụng tối đa công suất của bộ óc, tính toán các phương pháp giải quyết. Tuy nhiên hầu hết đều không đem lại kết quả tốt. Biện pháp hay nhất mà mọi người nghĩ ra được là đi “mượn” một hay nhiều linh thú tượng có tu vi cường đại ở các linh thú giới của các môn phái đến để xoa dịu tinh thần cho linh mạch này. Tuy nhiên linh thú có tu vi càng cao thì khống chế càng khó. Không thể nào dễ dàng sai sử đứng đâu ngồi đó như mấy con voi đã được thuần dưỡng. Việc này lại liên quan tới tính mạng của rất nhiều người dân. Chỉ một sai sót nhỏ hoặc biểu hiện không hợp tác, hay không có thành ý hợp tác đều khiến tình huống giống như nhỏ thêm một giọt vào một ly nước sắp tràn, hậu quả không phải bất cứ ai trong tổ đội có thể gánh vác được. Đó là chưa nói tới vấn đề liệu linh thú tượng kia có thuyết phục được cái linh mạch đang cuồng bạo này không? Tỷ lệ thành công của phương án quá thấp khiến ai cũng vò đầu bứt tai suy tính, ngay cả hai kẻ luôn đấu võ miệng là Vân Trọng và Hàm Tiếu tiểu muội cũng yên tĩnh ngồi suy nghĩ.
Vuốt ngược mái tóc dài ra phía sau, xoa xoa cái trán rồi đứng dậy, Văn Lục đủng đỉnh bước vài bước trên chiếc cầu treo dưới ánh trăng xuyên qua các tàn cây huyền ảo. Nếu trong hai giờ vẫn không tìm ra phương thức phá giải phong ấn linh mạch tượng, Văn Lục cũng chỉ đành chấp nhận biện pháp mà cả đội đưa ra… đi mượn linh thú tượng cường đại, lại nhờ thêm vài vị tiền bối để áp trận…
“Leng keng…”
Một tiếng va đập nhẹ phát ra âm thanh như tiếng chuông gió ở ngay bên thắt lưng khiến Văn Lục giật mình. Sửng sốt nhìn xuống, Văn Lục nhận ra hai tấm ngọc bài do tác động, đung đưa va vào nhau mà phát ra tiếng kêu. Khẽ cau mày, Văn Lục gỡ xuống một tấm ngọc bài có ghi số hai. Ba tấm ngọc bài Ức Trai tiền bối đưa cho Văn Lục, hắn đã sử dụng một tấm khi lâm vào tình trạng bế tắc về tinh thần sau cái chết của cô bé cái bang. Lúc đó hắn mới ý thức được tầm quan trọng của ba tấm ngọc bài đối với mình như thế nào. Cho nên Văn Lục cũng không để nó trong Mầm Thế Giới nữa mà dùng sợi dây buộc nó vào thắt lưng, đề phòng hắn có thể vì tập trung tinh thần quá độ về một việc nào đó mà quên đi mất sự tồn tại của chúng. Hai tấm ngọc bài không biết làm bằng chất liệu gì, bình thường khi có va chạm kịch liệt cũng khó lòng phát ra tiếng kêu, kể cả khi Văn Lục đại chiến với kẻ địch nó cũng chỉ yên phận đung đưa ở thắt lưng. Không nghĩ tới hôm nay chỉ bước nhẹ mấy bước lại có tiếng kêu phát ra…
Nhìn tấm ngọc bài một hồi lâu, Văn Lục nở nụ cười:
“Có lẽ phải cử một tên xuất trận rồi”
Còn chưa đợi Văn Lục nói xong, tấm ngọc bài có ghi số hai trên mặt bỗng nhiên rung rung lên, tiếp đó vỡ vụn ra thành ngàn vạn mảnh nhỏ, những tia sáng từ giữa tấm ngọc lóe ra chói lòa, một thân ảnh thình lình xuất hiện trước mắt các thành viên tổ đội số mười hai.
Hình ảnh huyễn chuyển một hồi, hiện ra một cụ già, khuôn mặt hiền hòa, râu tóc bạc như cước. Văn Lục vui mừng chào:
- Ức Trai tiền bối!
Mọi người cũng rối rít đứng dậy chào. Chỉ riêng Hàm Tiếu tiểu muội là chạy tới, ngước cặp mắt long lanh lên nhìn, nũng nịu nói:
- Cụ tổ! Sao người ở đây? Tới thăm cháu ư?
Nhóm người Văn Lục kinh dị nhìn nàng. Không ngờ cô bé tinh nghịch này lại có lai lịch cũng thật “choáng váng”. Chỉ thấy Ức Trai tiền bối gõ nhẹ lên đầu Hàm Tiếu tiểu muội rồi cười to:

- Nhóc con! Không phải lại đưa ra cái chủ kiến tồi tệ đấy chứ?
Hàm Tiếu tiểu muội chu cặp môi không hài lòng nói:
- Đâu phải chủ kiến tệ. Chẳng qua số Hàm Tiếu xui xẻo, cho nên không khả thi cho lắm thôi.
Ức trai tiền bối lắc lắc đầu cười khổ:
- Cháu mang đám voi ít ỏi lại đã sa sút thành dã thú tới chẳng khác nào cháu mang một đứa bé bị đánh bầm dập tới mặt cha mẹ chúng, rồi lại đánh ấy đứa bé khóc thét để làm tỉnh cha mẹ của bọn trẻ. Vậy cháu nói xem cha mẹ chúng sẽ phản ứng như thế nào? Nó tức giận đã là nhẹ đó…
Mọi người nghe xong thì sợ hãi xanh mặt. Ngay cả Văn Lục cũng không khỏi vạn phần xấu hổ. Không nghĩ tới bộ óc mà hắn vốn tự hào rằng phân tích kín kẽ lại có thể làm ra việc sơ xuất đến vậy. Dù sao “sáng kiến” là của Hàm Tiếu tiểu muội, nhưng người chấp thuận vẫn là hắn. Cho nên Văn Lục cảm thấy “tội” của hắn còn năng hơn tội của Hàm Tiếu tiểu muội rất nhiều.
Chỉ là Hàm Tiếu tiểu muội vẫn ngang như cua:
- Nhưng chúng cháu đâu có đánh tụi nó đâu nha.
Ức Trai tiền bối nhịn không được lại gõ cho Hàm Tiếu tiểu muội một gõ rõ kêu:
- Nhóc con cứng đầu! Cái này được viết rõ ràng trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư trong mục linh thú. Cháu lười đọc, lười tiếp thu kiến thức lại còn ra vẻ ta đây.
Hàm Tiếu tiểu muội xoa xoa đầu ngây thơ hỏi:
- Ai nha! Vậy trong đó viết gì thế cụ tổ?
Ức Trai tiền bối hừ một tiếng biểu hiện bất mãn với đứa cháu “bất trị” này. Tuy nhiên vẫn hắng giọng giải thích:
- Huyết thống đối với linh thú và yêu tinh mà nói chính là một điều cực kỳ thiêng liêng. Việc này cũng giống như tinh thần thành kính của con cháu đối với tổ tiên của loài người vậy. Các cháu không những bắt một loạt voi lại còn chích, khoét lung tung để tìm ra huyết thống của từng con, bảo sao linh mạch tượng không nổi giận lôi đình? Việc này đối với linh thú hay yêu tinh mà nói là một điề cực kỳ sỉ nhục, nó còn đại kỵ hơn cả việc bọn cháu trực tiếp ra tay chém giết. Cũng giống như một người có thể ra tay giết người đôi khi còn ít ác cảm hơn việc đi đào trộm mộ hoặc đập bát hương của cha mẹ tổ tiên nhà nào đó.
Con người có lý trí, có pháp luật đương nhiên sẽ kiềm chế được, dù là ác cảm nhưng theo luật lệ chung thì những tội đó hay chính xác là chưa được coi là tội vẫn được khoan nhượng. Nhưng linh thú và yêu tinh hầu hết đều hành động theo bản năng, kể cả khi chúng có trí tuệ, cho nên phàm là phạm vào điều kiêng kỵ của chúng, chúng đều vô cùng tức giận và đáp trả bằng mọi biện pháp điên cuồng nhất.

Các thành viên tổ đội số mười hai nghe xong đều cười khổ. Điều cơ bản như vậy mà chưa ai trong tổ đội đọc qua thì quả thật là không thể chấp nhận được. Ức Trai tiền bối nhìn ra vẻ mặt bất đắc dĩ của các thành viên thì vuốt râu mỉm cười. Tiền bối biết cũng không thể trách bảy đứa nhỏ này. Dù sao lượng thông tin trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư quá khổng lồ. Hơn nữa trước giờ mấy người Kiệt Hào, Vân Trọng đều là trọng điểm bồi dưỡng của môn phái, thời gian đều dành cho việc tu luyện cho nên thời gian để bổ sung kiến thức đã ít lại càng ít, không thể nào thông thuộc làu làu kinh sử đông tây, sự vật hiện tượng từ bốn phương tám hướng được.
Đương nhiên tu thuật giả Đại Việt cũng có vô số cách để đưa một lượng lớn thông tin vào đầu một người. Cũng giống như việc sư phụ Văn Lục truyền thuật pháp Thể Thuật và Hồn Thuật cho hắn.
Nhưng là biện pháp này đôi khi phản tác dụng. Bởi vì rất khó xác định được lượng thông tin mà não bộ của đối phương tiếp nhận được là bao nhiêu. Giả sử đưa thông tin vượt quá giới hạn chứa đựng của não bộ thì rất có thể sẽ biến người được truyền thông tin thành kẻ ngu ngốc, hoặc nặng hơn là thông tin sẽ bạo phá, trực tiếp xóa đi linh hồn của người được truyền, khiến hắn hồn phi phách tán. Và còn rất nhiều điều bất cập xung quanh việc truyền thụ thông tin và kiến thức vào đầu một người. Do vậy tu thuật giả vẫn khuyến khích tự học tập lấy, để nhận được những thông tin thiết thực nhất cho bản thân, và sử dụng chúng một cách hiệu quả.
Văn Lục cúi đầu trầm tư một hồi, tự nhủ sau này sẽ cẩn thận hơn trước các tình huống. Ngẩng lên nhìn Ức Trai tiền bối, Văn Lục hỏi:
- Tình thế trước mắt phải giải quyết thế nào ạ?
Ức Trai tiền bối mỉm cười:
- Sâu trong hư vô… tự đã có sắp xếp! Biện pháp nằm ở sâu trong thung lũng phía tây cao nguyên. Nơi mặt trời không bao giờ tới… Các cháu tự sắp xếp đi… ha ha…
Nói xong thân ảnh Ức Trai tiền bối từ từ biến mất, để lại nhóm người Văn Lục há hốc mồm. Không ai nghĩ tới lại nhận được một câu đố. Hàm Tiếu tiểu muội nhăn cặp mày xinh đẹp hờn giận nói:
- Híc híc! Cụ tổ có phải nói toạch ra là tìm ai, ở chỗ nào luôn cho nhẹ người không? Thần thần với chả bí bí!
Nói đoạn nàng còn không quên đả kích Vân Trọng:
- Hi hi…Như này với cái đầu óc của những tên to xác làm sao mà tính ra được đây… Ôi cái cuộc đời này…
Vân Trọng nghẹn họng:
- Ngươi…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.