Hồn Thuật

Chương 66: Cụ lão Hà Nhân





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 66: Cụ lão Hà Nhân

Nguồn: tangthuvien



Trời chuyển về đêm, nhóm Huv đi trước cũng dừng lại không dám tiến thêm. Bốn người Văn Lục cũng dừng lại trên một nhánh cây đào khổng lồ như cả chiếc cầu dài. Trên bầu trời là cả hành tinh Klake to lớn, sáng rực trông thật tráng lệ như muốn xà xuống mặt đất.

Văn Lục ngồi sát ngoài mép cành cây ngẩng đầu nhìn hành tinh nước mà thở dài. Những lúc tung hoành hay đấu trí ban ngày thì không sao, nhưng là mỗi khi đêm xuống, nhìn hành tinh người mà nhớ tới quê mình. Cứ tưởng rằng sau mấy năm trời xa cách, đợt khảo nghiệm lão hổ sắp tới này lại đúng là trên quê hương Văn Lục, có thể ghé qua nhà mấy hôm chắc cha mẹ vui lắm. Thật không ngờ lại bị lưu lạc quê người không về được.
Trong các tiểu thuyết thì thường nói rằng, kẻ tu chân phải cắt đứt hồng trần mới mong tiến vị. Gia đình, bạn bè phải quên hết, toàn lực chú tâm tới tu luyện thì mới mong đạt thành “chính quả”. Bất quá nói thì dễ, làm được mới khó. Con người có trí tuệ dẫn đến có tranh đấu, nhưng mà có trí tuệ cũng đồng nghĩa với việc có tình cảm là không thể trối cãi. Điều đó có nghĩa là không phải nói dứt cái này, chặt bỏ cái kia là được.

- Chàng sao thế?

Đào Hồng giương tròn đôi mắt long lanh, ngước lên hỏi, Văn Lục quay lại vuốt nhẹ mái tóc dài của cô bé:

- Ta đang “mắc bệnh” rồi… ha… Sau này khi đi theo ta, chắc hai nàng cũng sẽ bị mắc bệnh này. Lúc đó đừng lăn la bò trườn, sống chết bắt ta đưa hai nàng về đây nha…

- Hi! Có chàng mới mắc bệnh, thiếp không bị thế đâu. Mà chàng nói mắc bệnh là bệnh gì vậy ta?

- Bệnh nhớ nhà… căn bệnh này không mắc thì thôi, bị mắc rồi… đến mệt. À! Ở quê ta có câu nói rằng “Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi”. Dù nó giàu sang như Sài Gòn, cằn cỗi như miền trung, xa xôi như tây bắc thì nó vẫn in đậm trong lòng mỗi con người đất Việt a.


Nói đoạn Văn Lục quay lên nhìn hành tinh nước to lớn in rõ trên bầu trời thì thào:

- Nếu còn được về tới đất Việt, nhất định về thăm nhà mấy tháng cho thỏa thật thỏa thích. Cũng tới lúc lo lắng cho cha mẹ rồi, “ăn hại” cả hai chục năm trời chứ ít gì…haha…
Ở bên cạnh, Vik đang nằm gục xuống cành cây bỗng nhiên thốt lên. Văn Lục nghe xong thì sửng sốt:

- Hắn nói gì vậy chàng?

Đào Hồng hiếu kỳ hỏi, Văn Lục cười cười nhại lại Vik bằng tiếng Việt:

- A! Mĩ nữ… chân của nàng thật nhiều a. Nếu lấy ta, ta cá là con chúng ta sẽ là đệ nhất dũng sĩ của tộc Booc a.

Nghe vậy cả hai cô bé cười run rẩy, tên Vik này thật là khả ái.



Sáng sớm hôm sau, tộc Huv lại tiếp tục đi vào trung tâm, nhóm người Văn Lục cũng từ từ bám theo. Tốc độ của tộc Huv thực không nhanh lắm, có lẽ là do lo ngại xa vào trận pháp nào đó cho nên cả đám cẩn thận mà đi. Chính vì vậy cho tới ngày thứ ba hai nhóm người mới tới vị trí trung tâm của cấm địa này.


Trước mặt Văn Lục là một cái hồ cực lớn, linh thức Văn Lục đang quan sát nhóm Huv đang rụt rè bay trên mặt hồ kia. Thỉnh thoảng lại có con cá khổng lồ nào đó trông có phần giống cá chim nước ngọt lại nhảy lên táp một cái làm cả nhóm cuống cuồng chuyển hướng, né tránh. Điều kỳ lạ là dường như nhóm Huv không thể nào bay cao được, tối đa chỉ bay cách mặt nước áng chừng mười mét mà thôi. Chính vì thế mà trong khoảng thời gian ngắn nãy giờ, hai “bộ đôi” Huv đã vào tham quan miệng cá rồi.


Linh thức Văn Lục cũng phát hiện ra ở giữa hồ cách bờ hồ chừng ba mươi ngàn mét kia, có một bãi đất nổi rộng. Trên bãi đất rộng đó không ngờ có một tầng mỏng trận pháp gì đó che phủ làm linh thức Văn Lục không tài nào xuyên qua để quan sát cảnh vật bên trong.

- Chắc đây là khảo nghiệm cuối cùng của tộc Huv trước khi tới trung tâm rồi.

Quay lại thấy vẻ mặt hưng phấn của hai nàng Đào Liễu, Văn Lục hết quay nhìn ngoài hồ lại nhìn hai nàng nói:

- Lão tổ mà hai nàng nói chính là ở trên bãi đất giữa hồ đó hả?

Đào Hồng Nương kinh hô:

- Làm sao chàng biết?

Nói xong mới biết mình bị hắn lừa, tự mình nói ra mới tức giận đấm đấm vào ngực hắn như tiểu tình nhân làm nũng. Văn Lục cười ha hả:

- Thế thì lão tổ chắc không nỡ hại hộ hoa sứ giả là ta đâu… haha…

- Điều đó thì không chắc.

Giọng nói vừa vang lên, một cụ già từ trống rỗng hiện ra trên bãi cỏ bờ hồ. Văn Lục há hốc mồm, Vik thân hình rung lên, hơn ba chục cái xúc tua run rẩy. Áp lực của lão đè lên hai người thật là lớn:

- Này… không phải thuấn di chứ?

Cụ già vuốt vuốt chòm râu vẻ mặt tức giận nhìn Văn Lục nói:

- Tiểu tử… ta tính để cho Đào, Liễu bắt ngươi ở lại. Không ngờ ngươi lại rủ dê bọn nó ra ngoài. Ngươi giải thích với ta thế nào bây giờ.


Lão còn một câu không nói “làm ta bắt gà không được còn bị mất nắm thóc”.

- Chắc ta đẹp trai… anh tuấn nên các nàng mới nguyện ý đi theo.

Văn Lục cười cười gãi gãi đầu ngây ngô nói, trong lòng thầm nghĩ: “bắt ta thì được, còn ta bắt thì không được sao? Ta dắt hai nàng đi cho lão xem”.

- Phi… ngươi mà đẹp trai? Không bằng một góc của ta hồi trẻ.

Cụ già nói xong mới nhớ, lẩm bẩm trong miệng “mình làm gì mà phải cãi nhau với tên nhóc a? Thật là lẩm cẩm”. Nghĩ xong lão trừng mắt với Văn Lục. Hai cô nàng Đào Liễu lúc này cũng chạy tới, mỗi nàng cắp lấy một tay ông lão. Đào Hồng ríu rít như chú chim nhỏ tìm được tổ ấm:

- Lão tổ a… người thật lâu không tới thăm chúng con. Không biết đâu… lão tổ phải bồi thường cho chúng con.

Cụ lão nở nụ cười hiền hòa vỗ vỗ đầu hai cô bé nói:

- Bồi thường thì bồi thường… nhưng mà bồi thường xong thì không được ra ngoài nữa…haha…

Đào Hồng Nương tru cái miệng lên tròn vo nói:

- Thế không cần…không cần bồi thường đâu. Đi với Văn Lục đại ca thích hơn.

Lão nhân cười hòa ái nhìn hai cô bé, Văn Lục nhận ra vẻ đau sót, tang thương trong mắt lão mỗi khi nhìn hai cô bé cười. Hồi lâu cụ mới ngước lên hỏi:

- Ngươi là Văn Lục?

Văn Lục vội vàng bước tới cúi người nói:

- Cháu chính là Văn Lục, ra mắt Hà Nhân tiền bối.

Cụ già ngạc nhiên:

- Ngươi biết tên ta?

Văn Lục cười cười:

- Cháu là người Đại Việt a. Tên cụ ai cũng biết cả.

- Ồ! Ngươi là đệ tử của ai?

- Dạ! Cháu… không biết.

Cụ già nhíu mày:

- Không biết? Là ý gì?

Văn Lục cười khổ nhún vai:

- Lão sư đến đi như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cháu cũng hết cách. Cho tới giờ cháu cũng chưa biết thân phận của lão sư chứ nói gì tới tên.


Cụ già chợt hiểu ra mỉm cười.

- Khó có thể gặp đồng hương ở trên vùng đất xa xôi thế này. Ta và ngươi coi như là có duyên đi. Ở lại với lão phu mấy ngày được chứ?

Văn Lục lắc đầu từ trối, tiếp đó nói cho Hà Nhân lão nhân về khảo nghiệm hồn ngọc. Nghe tới những nhiệm vụ này, đôi lông mày cụ lão cũng nhíu lại thành từng đoàn. Cụ lão bất đắc dĩ thở dài:

- Đất nước lâm nguy, ta cũng không thể giữ chân ngươi được. Bất quá chiến để bố chí truyền tống trận đường dài, ta cũng phải mất cả mấy năm mới thu thập đủ nguyên liệu cao cấp. Vậy chẳng bằng ngươi cứ tham gia cuộc chiến với tộc Booc đi.

Văn Lục mừng mừng trong bụng, cụ lão đề nghị thế chắc chắn sẽ trợ giúp ít nhiều. Cơ hội về nhà sẽ tăng lên đáng kể. Cụ lão gật gù cái đầu nói:

- Ưhm… để ta giải quyết cái đám này đã, rồi được bao nhiêu… coi như là cố gắng của ngươi vậy.


Lúc đoàn Huv cũng sắp tới dải đất ở giữa hồ, giờ cả nhóm chỉ còn sáu con mà thôi, vừa tròn ba cặp. Cụ lão bên bờ hồ bên này vung tay, một chùm sáng từ giữa hồ chiếu ra, xạ lên sáu sinh vật Huv đang lơ lửng trên không. Lập tức cả sáu con Huv vẻ mặt mừng như điên tham lam hấp thu luồng sáng ấy. Tiếp đó Văn Lục trợn mắt há mồm nhìn thấy thân thể của cả sáu con Huv liên tục tăng cấp với tốc độ nhanh chóng từ cấp ba nhảy vọt lên tới tận cấp bảy cấp tám. Những con đã ở cấp sáu cấp bảy trực tiếp nhảy lên cấp chín.

- Quả là dọa người mà.

Văn Lục vẻ mặt sùng kính nhìn về phía lão nhân lẩm bẩm. Cụ già cười hòa ái:

- Chúng đáng được thưởng như vậy.

Nói xong thì cả đám Huv cũng từ từ tiêu biến trong một quầng sáng. Văn Lục đoán chắc là cụ lão truyền tống bọn chúng về hành tinh Klake. Cụ lão lúc này quay mặt trở lại nhìn Vik cươi cười:

- A! Còn anh bạn này nữa hả? Nếu đã là bạn của người Đại Việt, coi như là thưởng cho ngươi một chút vậy…haha… nguồn

Dứt lời, một chùm sáng cũng vọt từ trung tâm hồ nước bắn tới chiếu lên người Vik. Vik còn đang không hiểu cụ lão nói gì thì chùm sáng xạ tới. Bản năng thân thể của Vik tự động vận chuyển, tham lam hút lấy những tia sáng chiếu tới đó. Chỉ không lâu sau Vik từ cấp năm thể thuật trực tiếp nhảy lên cấp mười. Văn Lục nhìn thấy cũng mừng thay cho hắn, bất quá quan sát kỹ thì Văn Lục phát hiện ra linh hồn hắn thực tế cũng chỉ nhờ đợt thăng cấp điên cuồng này mà lên một cấp mà thôi, tức là đạt tới cấp bốn linh hồn.
Sau khi đạt tới cấp mười thân thể viên mãn, Vik trực tiếp bị cụ lão phất tay đưa về hành tinh nước, khiến cho Văn Lục nhìn cụ già càng thêm cao hơn vài bậc. Người có thể vung tay, lắc chân đã thăng cấp lên ào ào cho người khác, mà phẩy tay là truyền tống từ trên mặt trăng xuống hành tinh thì quả là kinh khủng.

Nhìn ra sự nóng lòng trong mắt Văn Lục, cụ già cười đắc ý:

- Chỉ là thân thể nâng cấp chút thôi, không đáng là gì. Thua xa thể thuật của Đại Việt ta...haha…

Văn Lục nghe vậy cung giật mình tỉnh táo. Đúng như cụ già nói, thân thể tăng độ cứng dắn nhưng là cứng quá thì vỡ là đương nhiên. Không thể như thể thuật của tu thuật Đại Việt. Thể thuật này tu luyện theo hướng cường hóa thân thể, dùng tinh túy trời đất mà tẩy hóa, biến thân thể trở nên cứng rắn, trong cứng rắn có dẻo dai. Mà đỉnh cao là lấy linh khí cũng có thể thay thế thân thể. Đó chính là cấp bậc “khi bị chặt một cái đầu…lại mọc cái đầu mới đây mà”.

Văn Lục cảm khái: “bộ tộc đại Lạc phát minh ra công pháp cũng quá kinh khủng đi”. Nhìn lão nhân trước mặt, Văn Lục thực sự chẳng có chút cảm giác lực lượng giao động trên người cụ cả. Chính vì như thế Văn Lục mới thấy cụ càng cao thâm khó dò. Cụ lão mỉm cười phất tay, cả ba người Văn Lục và Đào Liễu cũng biến mất trên bãi cỏ. Chớp mắt cả bốn người đã xuất hiện bên trên dải đất ở giữa hồ. Đập vào mắt là một luồng sáng cực lớn, chu vi tới cả trăm mét chiếu thẳng từ dưới đất chiếu lên trời. Văn Lục từ ngoài không nhìn thấy có lẽ là do trận pháp nào đó ngăn cản nên không phát hiện ra. Luồng ánh sáng này tràn ngập linh khí trời đất, cuồng bạo mà hiền hòa yên ổn trong phạm vi cố định. Lúc nâng cấp thân thể cho hai tộc kia, có lẽ là do một tia nhỏ của luồng sáng này bắn ra mà thôi.
Cụ lão thấy Văn Lục nhìn chăm chú vào luồng sáng thì vuốt râu mỉm cười:

- Quãng thời gian sắp tới, cháu có thể tu luyện ở đó…

Văn Lục nghe vậy kinh hỉ không thôi, hắn đoán nếu tu luyện ở trong quầng sáng này ít nhất trong một năm đảm bảo hắn lên cấp. Thật là một phần thưởng hậu hĩnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.