Bộ truyện tranh của Trần Lâm Hổ đã chính thức được ký kết, dự kiến ra mắt trước Tết Nguyên đán. Nhưng trước đó, cậu vẫn phải vượt qua kỳ thi cuối kỳ.
Tin tức về một sinh viên trong khoa đã bắt đầu phát triển sự nghiệp nhanh chóng lan truyền nhờ sự quảng bá rộng rãi của các giảng viên chuyên ngành. Cô giáo cố vấn cũng nắm rõ tình hình, có lần Trần Lâm Hổ đến tòa nhà giảng đường còn bị gọi qua, dặn dò vài câu không được bỏ bê việc học, tiện thể còn xin tên bộ truyện để theo dõi.
Nhóm bạn 307 còn mua đồ ăn tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong ký túc xá, vừa để chúc mừng Trần Lâm Hổ ký kết thành công, vừa chúc mừng Cao Nhất Đẳng tìm được việc làm thêm ở studio ảnh cưới.
Hai người họ đã tìm ra hướng đi cho tương lai, còn Thượng Thanh Hoa thì tìm thấy hướng đi trong tình yêu - bạn gái học lại một năm đã thi đỗ vào trường đại học ở thành phố bên cạnh, chỉ mất 2 tiếng đi xe bus là có thể gặp nhau. Chỉ có Chu Tráng Tráng vẫn còn lạc lối trên con đường đời, may mà điểm các môn chuyên ngành vẫn tạm ổn, học kỳ sau cũng dự định tham gia một dự án.
"Cuối cùng cũng thành công rồi Hổ em à!" Chu Tráng Tráng uống chút bia đã dám vỗ vai Trần Lâm Hổ, "Nếu mày cứ tiếp tục thức thâu đêm như vậy, tao thực sự sẽ bị dọa chết đấy. Phỏng vấn một chút đi, giờ cảm xúc của chú em thế nào, có phải đang rất phấn khích không? Đừng kìm nén nữa, nhanh lên, để anh em thấy cái bộ mặt hung dữ của mày lộ ra vẻ ngại ngùng nhưng phấn chấn như Cao Bất Thành đi chớ!"
Cao Nhất Đẳng ném lon bia rỗng vào đầu Chu Tráng Tráng.
"Cũng bình thường thôi." Trần Lâm Hổ trưng bản mặt vô cảm nghìn năm như một.
Không phải cậu điềm tĩnh hay giả vờ ngầu lòi gì, mà là đã mệt quá rồi, đến nỗi không còn sức để phấn khích nữa. Hơn nữa, sau khi đã bỏ ra ngần ấy nỗ lực, dù có vui khi đạt được kết quả này nhưng cũng không quá bất ngờ, ngược lại có cảm giác như đó là điều tất yếu.
Mấy ngày nay cậu đã giải quyết được vài chuyện buồn phiền, giờ chỉ còn một việc vẫn đang băn khoăn. May thay, Trần Lâm Hổ không còn là kẻ cô đơn chỉ biết tự mình suy nghĩ khi gặp chuyện như trước nữa. Dưới sự hiến kế của Thượng Thanh Hoa - người bạn cùng phòng có EQ cao, vấn đề này đã được giải quyết trọn vẹn - cậu đã mua một đôi nhẫn.
Không phải loại đắt tiền gì, chỉ tốn một tháng lương làm thêm của cậu, dự định sẽ tặng cho Trương Huấn vào dịp Tết.
Trần Lâm Hổ trải qua kỳ thi với chiếc hộp nhẫn luôn mang theo trong túi, tay thì đang viết bài luận tiếng Anh ABC, đầu óc lại đang soạn lời mở đầu.
Những câu kiểu như "Em nổi hứng mua thôi", "Chúc mừng năm mới", "Cung chúc tân xuân" đều đã được tính đến, nhưng cho đến khi thi xong môn cuối cùng, ra khỏi trường vẫn chưa nghĩ ra được câu nào ưng ý.
Cảm giác này thật kỳ lạ, khi mua nhẫn cậu hoàn toàn dựa theo thôi thúc của bản năng, đã tưởng tượng ra cảnh Trương Huấn đeo chiếc nhẫn cậu tặng trên tay. Nhưng vì cả đời chưa từng làm chuyện này, hiếm khi nhặt lại được cảm giác hồi hộp và e thẹn đã vứt đi từ lâu của mình, giống như một thằng si ngốc giấu lá thư tình sau lưng, chỉ dám loanh quanh trước cửa lớp của crush vậy.
Thời gian này Trương Huấn cũng bận rộn, nhưng vẫn lái xe đến đón Trần Lâm Hổ vào ngày cậu thi xong.
Trần Lâm Hổ tay vẫn thủ trong túi, lúc bước ra khỏi trường đầu óc đầy ắp kế hoạch, chỉ một cái liếc mắt đã thấy Trương Huấn đứng trước xe hút thuốc. Anh lúc này đang mặc chiếc áo khoác dạ màu xám để phanh ngực, áo len cổ lọ màu đen ôm lấy cần cổ xinh đẹp, có lẽ vì ra khỏi nhà vội nên chưa kịp tháo kính, đang cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến ánh mắt của các cô gái xung quanh đang lén lút dõi theo anh.
Có lẽ vì đã buông bỏ được nhiều tâm sự, Trương Huấn gần đây toát ra khí chất hơi khác trước, bớt đi vẻ lầm lì sống qua ngày, lộ ra chút ánh sáng như được đánh bóng sau khi gỡ bỏ lớp gỉ sét. Trần Lâm Hổ hít một hơi: "Trương Huấn!"
Trương Huấn ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, vừa chạm mắt với Trần Lâm Hổ liền cười, vẫn là nụ cười nhàn nhã ấm áp ấy, nhưng trong mắt pha trộn những cảm xúc tinh tế: "Thi thế nào rồi?"
"Cũng được." Trần Lâm Hổ bước lại, trước tiên nắm lấy tay Trương Huấn, rồi lại vuốt ve má anh, "Trời lạnh sao không đợi trong xe?"
Những động tác này Trần Lâm Hổ đã quen làm rồi, bản năng hổ thành tinh khó đổi, thói quen đánh dấu lãnh thổ đã ăn sâu vào tận xương tủy. Trương Huấn để mặc cậu sờ xong mới nhận ra họ đang ở bên ngoài, trước cổng trường đại học người không ít, không tránh khỏi có vài người nhìn họ nhiều hơn một chút.
"Đứng đây tiện cho em tìm người," Trương Huấn nắm lại tay cậu, đầu ngón tay khẽ vuốt ve cổ tay Trần Lâm Hổ, "Em thật sự không để ý gì hết hả, Hổ con. Có phải rất muốn để mọi người thấy bọn mình đang yêu đương không?"
Cổ tay Trần Lâm Hổ thoáng ngứa ran, cậu nhướn mày, một tay giật điếu thuốc từ miệng anh, ngậm vào miệng mình: "Thấy thì thấy, sợ gì chứ."
Trương Huấn bị cậu chơi chiêu này làm cho đứng hình, chỉ muốn giơ chân đá vào mông cậu, nhìn trái nhìn phải vài cái, đổi từ đá thành vỗ, nhanh chóng chạm nhẹ vào mông hổ: "Lên xe đi, cứ toàn gây chuyện cho anh. Còn phải ghé siêu thị mua ít đồ Tết nữa, ông nội em viết cả một danh sách dài kìa."
Thầy Trương ngày thường trông văn nhã lịch sự vậy, thế mà động tác vỗ mông lại gọn ghẽ dứt khoát, Trần Lâm Hổ hít vội hai hơi thuốc rồi dập tắt, mới ngồi vào ghế phụ, một tay vẫn thủ trong túi, sờ hộp nhẫn.
Trương Huấn kéo dây an toàn, liếc nhìn: "Tay em dính vào túi quần rồi à?"
Trương Huấn tưởng cậu lạnh thật, đóng hết cửa sổ lại rồi bật quạt sưởi to hơn. Kết quả xe chạy được nửa đường, vừa quay đầu lại thì thấy Trần Lâm Hổ lại cho tay vào túi.
Động tác giấu tay vào túi như thời trung học cấp hai này khiến Trần Lâm Hổ toát ra không ít sát khí. Vì biểu cảm quá nặng nề, nên khi vào siêu thị, ánh mắt bảo vệ nhìn hai người họ cũng không được bình thường cho lắm, như thể Trần Lâm Hổ đang giấu một con dao nhỏ trong người, lúc nào cũng có thể rút ra trước cửa tiệm vàng vậy.
Trương Huấn đi dọc đường liếc nhìn cậu vài lần, thấy cậu cũng không làm ảnh hưởng việc mua đồ hay vác đồ nên cũng không lên tiếng.
Mãi cho đến khi hai người về tầng hai, cửa vừa đóng, con mèo mập đã ngoáy mông đến đòi hai người vuốt ve. Trần Lâm Hổ dùng một tay vuốt qua loa, nghe thấy Trương Huấn phía sau nhẹ nhàng nói: "Trong túi giấu cái gì thế?"
"Không có gì." Trần Lâm Hổ vẫn chưa nghĩ ra lời tỏ tình, vừa đi về phía phòng ngủ vừa nói lấp lửng, "Bật đèn sưởi lên đi..."
Trương Huấn theo sát phía sau vào phòng, không đợi Trần Lâm Hổ vặn sáng đèn sưởi, đã kéo người lại hôn một trận.
Trần Lâm Hổ không phải dễ trêu, môi Trương Huấn vừa chạm vào là cậu đã có phản ứng ngay, hai người vấp váp ngã xuống giường, Trần Lâm Hổ cảm thấy Trương Huấn đè lên mình, bàn tay lướt qua bụng dưới, mang đến từng đợt rung động.
Màn dạo đầu được Trương Huấn nắm bắt rất đúng lúc, đáy mắt Trần Lâm Hổ bùng cháy, quên béng chuyện túi với chả tiếc gì, vừa định vén áo Trương Huấn lên thì tay đã bị Trương Huấn tóm lấy, anh ngồi lên người cậu, tay kia thò vào túi Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ: "..." Mình đúng là một hôn quân!!
"Giấu giấu giếm giếm cái gì thế," Trương Huấn sờ thấy một cái hộp, cười rất đắc ý, đang cảm thấy mình vẫn cao tay hơn Trần Lâm Hổ mấy bậc về mặt xảo quyệt, mở tay ra nhìn, nụ cười trên mặt chợt khựng lại, "...Em mua à?"
Trần Lâm Hổ bị gài bẫy, tính nóng bốc lên, quay mặt đi không muốn để ý đến anh.
Trương Huấn sờ sờ vỏ hộp nhẫn, tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, anh biết rõ đây là cái gì, chạm vào mà như còn mang theo hơi ấm của Trần Lâm Hổ, đốt nóng tận đáy lòng anh.
"Em mua phải không Hổ?" Trương Huấn không mở ra, anh hơi choáng váng, lúng túng cúi đầu hôn lên má Trần Lâm Hổ, "Cho anh phải không?"
Trần Lâm Hổ nghe ra sự lo lắng và run rẩy trong giọng nói của anh, trong lòng không hiểu sao lại mềm oặt, cũng quay đầu lại, căng mặt nói: "Vốn định Tết mới đưa cho anh... Không phải thứ đáng giá gì đâu."
"Dù là cái vòng kéo lon bia anh cũng muốn." Trương Huấn trừng mắt nhìn cậu, tay cứ vuốt ve hộp nhẫn, chần chừ mãi chưa mở ra.
Trần Lâm Hổ đưa tay qua, phủ lên tay Trương Huấn, dẫn anh mở nắp hộp.
Chiếc nhẫn bạc bên trong có kiểu dáng đơn giản thanh lịch, là mẫu Trần Lâm Hổ đã chọn rất lâu mới quyết định.
"Của em giống của anh, nhưng bên trong khắc tên anh," Trần Lâm Hổ lấy nhẫn từ túi bên kia ra đeo lên, kéo tay Trương Huấn, "Sau này chúng ta sẽ mua cái đẹp hơn."
Trương Huấn trước tiên là cười, rồi lại thấy cay mắt, anh cảm thấy giọng điệu của Trần Lâm Hổ đáng yêu vô cùng. Sau này, sau này vẫn còn nhiều món quà hơn, nhiều thời gian hơn.
"Nào," Trương Huấn nói, "Giúp anh đeo cái có tên em vào tay anh đi."
Món quà hối lộ này thầy Trương đã nhận, nhưng đêm đó trả nợ rất vất vả, nếu không phải tình cảm dành cho Trần Lâm Hổ lớn hơn mọi thứ, Trương Huấn suýt nữa đã muốn gỡ món quà hối lộ này khỏi ngón tay mình.
Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên cao, cửa sổ tầng hai mới mở ra, từ trong thòng xuống một cái giỏ tre, bên trong đặt một nắm thức ăn cho mèo giành được từ miệng con mèo mập.
Trương Huấn mắt nhắm mắt mở, một đêm vận động thể lực quá sức tàn phá con người, động tác thả giỏ xuống cũng trở nên chậm chạp hẳn.
"Nó có đến ăn không?" Trần Lâm Hổ vừa nhai bánh mì vừa tựa vào người Trương Huấn hỏi.
"Đến chứ, giữa mùa đông thế này đói đến phát điên rồi," Trương Huấn đáp. Mấy hôm trước khi hai người họ về, có thấy một con mèo vằn lông dày chạy qua, theo tin tức từ chị Đinh, người hay phơi nắng ở cửa hành lang, con mèo này gần đây thường hoạt động dưới lầu, hôm nay thừa dịp thời tiết còn tốt, hai người bắt đầu chiến dịch bắt cóc, "Thả mồi xuống xem tình hình thế nào đã. Có những con mèo rất cảnh giác, không ăn đồ người ta cho. Đợi nó thả lỏng rồi mới thả lồng xuống bắt."
Quy trình đánh lừa mục tiêu này khiến Trần Lâm Hổ có cảm giác như đang làm việc lớn, không khỏi hỏi: "Sau khi bắt được thì sao?"
Trương Huấn mỉm cười, từ tốn nói: "Xem có ai muốn nhận nuôi không, có thì cho đi, không có thì Hổ em sẽ có thêm một đệ tử. Còn phải tiêm vắc-xin, rồi đem đi triệt sản nữa. Nói dễ hiểu là tháo trứng."
Trần Lâm Hổ nghe ra được chút lạnh lẽo trong lời nói, trợn mắt nhìn Trương Huấn.
"Mèo nào ăn thức ăn của anh," Trương Huấn quay đầu, nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi, "đều phải bị tháo hết."
Trần Lâm Hổ ngẩn người cầm nửa chiếc bánh trên tay, như bị sét đánh.
Một lúc sau mới đưa tay qua, nắm lấy tay Trương Huấn, nhẫn của hai người chạm vào nhau, Trần Lâm Hổ nói: "Làm người thật tốt."
Làm người đương nhiên tốt rồi, có thấy mèo đeo nhẫn bao giờ đâu.
Hai người tay đeo thêm một món đồ nhỏ, cũng không gây chú ý cho bất kỳ ai. Bây giờ người trẻ đều theo mốt, đeo vài món lòe loẹt trên tay đã không còn khiến các cụ già nhìn chằm chằm nữa. Ngược lại, qua vài ngày, khi Đinh Vũ Lạc đến học thêm bỗng nhiên nói với Trương Huấn một câu: "Sau này nếu khu nhà này bị phá, hai anh sẽ chuyển đi đâu? Em vẫn có thể đến nhà các anh học thêm chứ ạ?"
Trương Huấn bất ngờ không trả lời được, Trần Lâm Hổ phản ứng lại nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo: "Được, nhưng lúc đó em ít nhất cũng vào đại học rồi, học cái éo gì nữa."
Đinh Vũ Lạc cười toe, chuyện này cứ thế mà được vạch trần một cách nhẹ nhàng.
Trương Huấn chợt nhận ra, những ai xứng đáng để mình đối tốt, tự khắc cũng sẽ đối tốt với mình. Bởi thế, nhiều điều tưởng chừng rắc rối lại trở nên dễ dàng. Khi ai đó thật lòng nghĩ đến ta, họ sẽ chẳng bao giờ muốn trở thành chướng ngại trên con đường ta đi.
Tết năm nay khá đặc biệt, tuyết rơi dày chặn đường sá nên Trần Hưng Nghiệp, Chư Đan và Trần Đồng không thể về quê ăn Tết, lại không mua được vé tàu hay vé máy bay, lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, cuối cùng đành phải gọi điện dặn dò Trần Lâm Hổ nhiều lần, quyết định đợi đến khi cao tốc thông đường mới về. Chân lão Trần vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, những năm trước ông đều phải tự xuống bếp, năm nay chỉ có thể chỉ huy hai đứa cháu trai của mình chiến đấu trong bếp.
Sau khi làm hỏng một nồi cá chiên, lão Trần đau lòng quyết định, không thể để hai đứa này lãng phí lương thực như vậy được, đành phải gọi viện binh đến.
Cư dân tầng hai chen chúc xuống tầng một. Cô Phùng làm sườn chua ngọt, Đinh Bích Phương thì nấu đậu phụ Tứ Xuyên. Ông Đinh và anh Phùng nhào bột gói bánh, bà Đinh thì trổ tài nấu nướng đủ thứ, từ bánh đường chiên đến bánh gối nhân rau. Lương thực dự trữ nhà lão Trần đủ ăn đến mùng Ba Tết.
Lão Trần tay nghề điêu luyện, gói xong vài chục cái bánh, quay lại nhìn thì thấy Trương Huấn và Trần Lâm Hổ hì hục mới gói được có ba chục cái.
"Sinh viên đại học!" Lão Trần đau lòng không thôi, "Bánh của hai đứa mày cho vào nồi thế nào cũng nát hết một nửa!"
Trương Huấn khiêm tốn học hỏi: "Lát nữa cháu lấy đũa chấm nước dán lại."
Trần Lâm Hổ tìm cớ biện hộ: "Nát thì coi như húp canh rau, đỡ phải pha nước chấm."
Lời này quả nhiên linh nghiệm, tối đó ba ông cháu đành húp canh rau với bánh, lão Trần tức đến mức muốn lấy chân bó bột của mình quất cho Trần Lâm Hổ một trận.
Ăn xong bữa tối giao thừa, rồi ngồi xem hết Gala Xuân với lão Trần, hai người lặng lẽ trở về tầng hai.
Trong vương quốc nhỏ vẫn yên tĩnh, họ quấn chăn nằm trên giường xem phim.
Trần Lâm Hổ dùng điện thoại lướt nền tảng truyện tranh, ngạc nhiên phát hiện truyện của mình được đón nhận khá tốt. Mặc dù nét vẽ còn chưa chín, nhưng cốt truyện và bố cục khung hình đã làm tổng thể tác phẩm khá lên, được nền tảng đẩy lên trang chủ.
"Ồ, họ khen em ghê," Trương Huấn nghiêng người dựa vào cậu cùng xem, tâm huyết của Trần Lâm Hổ được đền đáp, anh còn vui hơn cả cậu, "Giỏi quá, người yêu ơi, năm mới lại đạt được thành tích mới. Sau này em định thế nào?"
Thấy Trương Huấn xem còn hào hứng hơn cả mình, Trần Lâm Hổ liền đưa điện thoại cho anh tự lướt: "Tiếp tục đăng chương, bên ngoài vẫn nhận việc, còn mấy đơn thương mại khác thì tùy tình hình, tạm dừng một thời gian cũng được, giờ không thiếu tiền bên đó nữa."
Sau khi truyện đăng tải đã có thu nhập ổn định, đối với Trần Lâm Hổ thì số tiền này khá tốt. Tuy không bằng các đại thần trong ngành, nhưng kết hợp với lương làm ngoài đã đủ nuôi sống bản thân, còn dư dả để cùng Trương Huấn sống chung.
"Được." Trương Huấn hôn cậu một cái, ngập ngừng, "Anh định sau Tết sẽ nghỉ việc ở quán cà phê sách."
Trần Lâm Hổ sững người.
"Tập trung viết lách." Trương Huấn bóp bóp lưng cậu, giọng dịu dàng lẫn chút phấn khích mà chính anh cũng không nhận ra, "Đã có ý tưởng muốn viết rồi."
Nét mặt Trần Lâm Hổ dịu đi, "ừm" một tiếng: "Anh đã quyết định thì em ủng hộ."
Năm mới đến, Bảo Tượng vẫn giữ vẻ nhỏ bé cứng đầu như xưa, nhưng cuộc sống của những người trong đó đã đón nhận những biến chuyển và khởi đầu mới.
Mùng Ba Tết, Trương Huấn và Trần Lâm Hổ bị một cuộc gọi của Đoạn Kiều đánh thức, gọi hai người đến nhà ăn cơm.
"Tháng Năm năm sau," Đoạn Kiều nói, "Gửi thiệp cưới cho hai đứa, hai đứa làm phù rể cho tôi nhé. Anh em ơi, nuôi con trăm ngày dùng một giờ, đừng có làm tôi thất vọng đấy!"
Trương Huấn bị hắn gọi nào là anh em nào là con cái một hồi, "cạch" một tiếng cúp máy luôn.
Trần Lâm Hổ vẫn còn ngái ngủ, não quay mòng mòng mới tỉnh táo: "Em chưa từng thấy anh mặc vest bao giờ."
Trương Huấn định ngủ nướng thêm, nghe vậy mở mắt ra, thấy Trần Lâm Hổ nhìn mình với ánh mắt mơ màng, khiến lòng anh ngứa ngáy, ngẩng đầu hôn lên cậu: "Sau này còn nhiều cơ hội."
Chẳng mấy chốc điện thoại lại réo lên như sắp tận thế, Trương Huấn gạt bỏ mấy cuộc, cuối cùng đổ chuông sang điện thoại Trần Lâm Hổ. Cậu vừa nhấc máy chưa kịp nói gì, bên kia tiếng gào thét như sư tử Hà Đông của Ninh Tiểu Mộng đã xuyên thủng màng nhĩ: "Lúc đến nhớ mua mấy chai bia dứa nhé - Hai đứa còn chưa dậy à? Nồng nàn ghê hé!"
Trần Lâm Hổ run rẩy cúp máy, liếc nhìn Trương Huấn, hai người lập tức bật dậy khỏi giường, thu dọn chuẩn bị ra ngoài.
Bé Hổ vẫy đuôi đi theo hai người, Trương Huấn bốc cho nó một nắm thức ăn, nó điên cuồng lao đến chỗ bát ăn rồi chúi mặt vào trong.
"Mày trông nhà nhé." Trần Lâm Hổ giao nhiệm vụ cho nó.
Trương Huấn cười: "Nhìn cái thân hình này, không biết còn tưởng là mèo cưng nhà đại gia."
Tuyết đã ngừng rơi, đường sá cũng đã được dọn dẹp tương đối sạch sẽ. Trần Lâm Hổ đã lái xe của Trương Huấn vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên lái thử trong điều kiện này.
"Còn sớm," Trần Lâm Hổ nhìn điện thoại, "Chạy ra bờ sông dạo một vòng không?"
Trương Huấn biết cậu đang nói đến bờ sông nào.
Năm ngoái cũng sau trận tuyết rơi, hai người lăn lộn trên tuyết bên bờ sông như hai tên ngốc, chẳng rõ là đánh nhau hay định hôn nhau.
Một năm như cách cả thế kỷ, những do dự và suy tư của Trương Huấn giờ đã tan thành mây khói, cơn giận trẻ con và những lời hét toáng của Trần Lâm Hổ khi xưa cũng đã lắng đọng. Nghĩ kỹ lại, trong năm qua, họ chưa từng hối tiếc bất kỳ điều gì.
Đời người có được mấy năm không hối tiếc.
"Chẳng ai cản được em đâu," Trương Huấn vỗ vỗ đầu Trần Lâm Hổ, "Đi thôi, cứ hướng về phía mà em muốn."