Lục Cẩn Niên muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng giống như bị vật gì chặn lại, há miệng, nhưng không cách nào nói ra điều gì, anh nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hồi lâu, mới cố gắng ngăn chặn Kiều An Hảo liên tục nói ba câu "Sinh nhật vui vẻ", ngay cả như vậy, anh cố ý nói giọng lạnh lùng, còn mang theo sự rét run: "Làm sao cô biết, hôm nay là sinh nhật tôi?"
Ặc... Chỉ muốn tặng quà sinh nhật cho anh, cho anh một bất ngờ, lại nhớ ra mình nghe trộm được sinh nhật của anh.
Sắc mặt Kiều An Hảo hơi ửng đỏ, cắn cắn môi, môi có hơi lúng túng, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng nói: "Ngày hôm trước tôi lên lầu gọi anh xuống ăn, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của anh và trợ lý..."
Kiều An Hảo nói tới chỗ này, nâng lên ánh mắt quan sát vẻ mặt Lục Cẩn Niên, phát hiện cũng không có sự thay đổi gì lớn, lúc này mới lấy hết dũng khí còn dư lại nói tiếp: "Sau đó, tôi cũng biết sinh nhật của anh."
Âm lượng Kiều An Hảo nói những lời này, càng ngày càng nhỏ, đến chữ cuối cùng, thì không còn nghe nữa, nhưng mà Lục Cẩn Niên lại nghe rõ ý của cô.
Thì ra lúc trợ lý của anh oán trách sinh nhật của anh là thứ sáu, cô đứng ở ngoài thư phòng nghe thấy.
Lần đầu tiên Lục Cẩn Niên cảm giác mình có một trợ lý nhiều chuyện thật sự là chuyện không ổn.
Kiều An Hảo không nghe thấy giọng của Lục Cẩn Niên, lần nữa nâng lên mí mắt len lén liếc nhìn Lục Cẩn Niên.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không có biểu cảm gì, sâu trong đôi mắt dường như có điều gì rối loạn, nhưng lại giống như không có gì cả.
Kiều An Hảo có chút đoán không ra ý nghĩa sâu xa vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Cẩn Niên, rốt cuộc có vui hay không, vì vậy mang theo vài phần lấy lòng nâng cao hộp quà trong tay, mở miệng khoe nói: "Đây là quà sinh nhật của anh, là buổi chiều hôm trước đi dạo phố với Hạ Hạ chọn.”
Lục Cẩn Niên nhẹ nháy mắt, con ngươi đen nhánh yên tĩnh đưa mắt nhìn Kiều An Hảo, sau đó mới vươn tay, cầm lên hộp quà trong tay Kiều An Hảo.
Không có ai chú ý tới, đầu ngón tay của anh hơi run rẩy.
Giống như cố gắng khống chế tâm trạng của mình, Lục Cẩn Niên lên tiếng, dò hỏi một câu: "Là quà gì?"
Kiều An Hảo nghe thấy Lục Cẩn Niên hỏi như vậy, hoàn toàn yên tâm, nhìn gương mặt anh hơi giãn ra, tâm tình cũng vui sướng theo, khéo léo nói: "Muốn biết là quà gì, mở ra xem mới có ý nghĩa."
"Là sao?" Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, ngón tay thon dài, mở ra cái nơ đính bên ngoài, sau đó mở giấy gói ra, lộ ra một cái hộp bằng vàng, mở ra, bên trong đặt một cái kẹp cà vạt tinh xảo.
Ánh đèn trong phòng chiếu xuống, phía trên được khảm nạm, phản xạ ra ánh sáng chói mắt, kích thích ánh mắt của Lục Cẩn Niên, đáy mắt không khỏi có hơi nóng lên.
Trước kia anh và mẹ ở chung một chỗ, điều kiện cuộc sống cũng không tốt, làm gì có dư tiền mua quà cho anh? Thậm chí ngay cả bánh ngọt, đều là mẹ anh đi làm trong hộp đêm len lén mang về, đại khái coi như là quà sinh nhật cho anh.
Sau khi mẹ anh qua đời, sinh nhật anh không có người nhớ, cho nên ngay cả chính anh cũng không thèm để ý.
Nhưng anh không nghĩ tới, sẽ có một ngày thế này, anh sẽ nhận được một món quà tinh xảo và động lòng người như vậy.