Hôn Trộm 55 Lần

Chương 324: Ba tiếng “thực xinlỗi” (4)



Má Trần đứng ở dưới lầu, vốn nghi ngờ tại sao cậu chủ Lục lại vội vã chạy lên lầu như vậy, rốt cuộc sau khi suy nghĩ bà còn tưởng là cậu chủ lâu ngày không gặp cô chủ, nhớ đến nỗi không thể đợi được, vì thế liền mang theo ý cười, đang định đi vào phòng ngủ của mình, ai ngờ vừa đẩy cửa ra, chợt nghe giọng nói của Lục Cẩn Niên truyền từ trên lầu vọng xuống, má Trần không dám chần chừ một chút nào, vội đi lên, đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang cầm một tấm thảm, ôm Kiều An Hảo, vội vã chạy ra, nhìn má Trần la lên một câu: “Nhanh đi chuẩn bị xe!”

Vốn là má Trần muốn hỏi “Cô chủ làm sao vậy”, nhưng bị Lục Cẩn Niên kêu to như vậy, lời nói lập tức nghẹn vào bụng, vội vã chạy đi.

Lúc Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo đi ra, má Trần đã mở sẵn cửa xe, anh ôm cô vào xe, cài lấy dây an toàn, không nhìn má Trần đang suy nghĩ: “Tại sao cô chủ đang yên đang lành như vậy lại hôn mê?”. Anh lên xe, giẫm lên chân ga, nhanh chóng rời khỏi sân.

Tốc độ lái xe của Lục Cẩn Niên cực nhanh, vừa lái xe, vừa lấy điện thoại ra, lúc gọi điện cho trợ lí, anh mới phát hiện đầu ngón tay mình đã yếu đi: “Cậu liên hệ với bác sĩ ở bệnh viện… Không phải tôi, là Kiều Kiều, đại khái khoảng mười mấy phút nữa tôi sẽ đến.”

Ngắt điện thoại, Lục Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo, như thế nào cũng không thể hiểu rốt cuộc cô bị làm sao, chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt.

Lúc xe của Lục Cẩn Niên đứng trước phòng cấp cứu của bệnh viện thì trợ lý đã đến, nhìn thấy xe Lục Cẩn Niên, lập tức tiến lên đón.

Trợ lý đã sắp xếp tất cả mọi việc, Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo bước xuống xe, trợ lý liền dẫn anh lên lầu ba, Kiều An Hảo lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật.

Hành lang thật im lặng, Kiều An Hảo bị đưa vào phòng chỉ mới có mười phút nhưng đối với Lục Cẩn Niên như đã qua một thế kỷ, chờ đợi như dày vò hành hạ, từ trước đến nay anh gặp chuyện gì cũng có thể giữu bình tĩnh im lặng, nhưng lúc nào làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được, thấy trợ lý luôn đứng một bên, anh hỏi: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trợ lý bị Lục Cẩm Niên hỏi như vậy, trong lòng hoảng hốt, nhịn không được liền an ủi: “Lục tổng, có lẽ cô Kiều đến kỳ kinh nguyệt, không cần phải lo lắng nhiều như vậy, ông ngồi xuống đi.”

Kinh nguyệt?

Hàng lông mày đẹp đẽ của anh lạnh lùng cau lại, bây giờ mới nhớ tới khi còn là học sinh trung học, dường như đã học qua điều này rồi, sau đó anh miễn cưỡng bình tĩnh một chút, ngồi bên cạnh trợ lý của mình, rốt cuộc ngồi chưa đến một phút đã đứng lên trở lại, nhưng lúc này, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, một nữ y tá từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang xuống, hỏi dứt khoát: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Là tôi.” Giờ khắc này Lục Cẩn Niên hoàn toàn quên mất mình chỉ là người chồng thay thế, không suy nghĩ liền nói theo bản năng.

“Anh là chồng bệnh nhân?” Nữ y tá hỏi một câu, sau đó đưa cho anh một tập tài liệu: “Bệnh nhân có thai hai tháng rồi, nhưng lúc kiểm tra, chúng tôi phát hiện thai nhi đã chết trong bụng gần một tuần, bởi vậy cần phẫu thuật ngay, nếu không bệnh nhân có thể bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.”

Y tá nói xong, Lục Cẩn Niên liền sửng sốt, đầu óc quay cuồng, không thể hiểu được hàm ý trong câu nói của nữ y tá.

Trái lại, trợ lý ngồi ở một bên liền mạnh mẽ đứng lên, nắm lấy trọng điểm vấn đề, hỏi: “Chết từ trong bụng ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.