Hôn Trộm 55 Lần

Chương 335: Ba tiếng “Thực xin lỗi” (15)



Trán anh nhăn lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ…

Anh tinh tường nhớ rõ buổi sáng hôm đó, Kiều An Hảo vẫn nôn ra rất lợi hại, lúc ấy anh chỉ đơn giản nghĩ là trong bụng cô không thoải mái, thậm chí còn đang chuẩn bị bức ép đưa cô đi bệnh viện, kết quả lại vừa mới lên xe, thì nhận được điện thoại của Hàn Như Sơ, nói Hứa Gia Mộc đã có phản ứng.

Hình như ngay sau ngày hôm đó, Kiều An Hảo dẫn dần không ói ra nữa, anh còn tưởng rằng dạ dày của cô đã hết bệnh rồi, cũng bỏ xuống lo lắng…

Nhưng hiện tại xem ra, cho tới bây giờ Kiều An Hảo vẫn không phải có bệnh về dạ dày, những triệu chứng nôn mửa đó là nôn nghén, sau khi thai nhi chết từ trong bụng, những phản xạ tự nhiên đó cũng dừng lại.

“Cậu chủ?” Má Trần nhìn Lục Cẩn Niên đứng trên cầu thang, lặng yên không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chiếc đèn trên trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Lục Cẩn Niên hoàn hồn, cảm xúc trên mặt không hề có thay đổi gì quá lớn, ngữ khí mở miệng, cũng vẫn như cũ, nhạt nhẽo không có cảm xúc gì: “Thôi, chỉ cho cô chủ uống sữa thôi, một giờ trước cô ấy vừa ăn cơm tối, chắc cũng không ăn thêm được nữa.”

“Vâng, cậu chủ.”

Lục Cẩn Niên gật đầu, không nói gì nữa.

Má Trần lại đi vào phòng bếp.

Tầm mắt của anh buông xuống chỗ vừa nãy má Trần đặt lo tổ yến.

Má Trần hâm nóng sữa, bưng từ phòng bếp ra, thấy Lục Cẩn Niên vẫn đứng ở bậc cầu thang, ánh đèn thủy tinh mờ nhạt rắc lên người anh, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của anh càng thêm bức người.

Má Trần sửng sốt một phen: “Cậu chủ? Sao cậu vẫn còn đứng ở đây?”

“Ừhm.” Lục Cẩn Niên nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua ly sữa trong tay má Trần, vươn tay: “Đưa tôi đi.”

Má Trần vội vàng đưa tới.

Lục Cẩn Niên xoay người, lên lầu, trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo đang nằm trên giường xem ti vi, nghe được tiếng đẩy cửa, chỉ nhìn lướt qua người anh, sau đó tầm mắt lại đặt vào chiếc ti vi.

Lục Cẩn Niên đi đến bên giường, đem sữa đưa tới: “Má Trần vừa mới hâm nóng lại.”

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, lần này dừng lại nhìn anh một lúc lâu, như là quẫn bách gì đó, sau cùng vẫn vươn tay nhận lấy, hai tay ôm ly sữa, uống một ngụm, tiếp tục chăm chú xem ti vi.

Lục Cẩn Niên không tránh ra, mà ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn cô một lúc, anh luôn luôn ít nói, chợt đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Ngủ không ngon à?”

“Không có…” Kiều An Hảo nghi ngờ không biết tại sao đột nhiên Lục Cẩn Niên lại hỏi vấn đề này, lắc lắc đầu nhìn anh, lại quay đầu, giật giật môi, vẫn là mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Lục Cẩn Niên nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lui về phía sau hai bước, dựa vào bàn trang điểm, được một lúc, còn nói: “Nghe má Trần nói, lúc cô đi từ đoàn làm phim về, có xách theo mập hộp tổ yến?”

Kiều An Hảo nuốt một ngụm sữa, gật đầu.

“Thích ăn tổ yến? Trong tủ lạnh còn mấy lọ, ngày mai, để má Trần đi mua thêm.” Giọng Lục Cẩn Niên vẫn là tĩnh, một mực sóng nước chẳng lay động.

Hành động này của Lục Cẩn Niên, ngược lại giống như đang tìm đề tài cùng cô nói chuyện phiếm… Rõ ràng là cô thấy tủi thân, cũng đã nghĩ không muốn để ý đến anh, nhưng mỗi lần đối mặt với anh, cô lại phát hiện mình không đành lòng, hay đúng hơn là không nỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.