Hôn Trộm 55 Lần

Chương 415: Anh âm thầm làm bạn (2)



Paris là thiên đường mua sắm, Triệu Manh vừa đến Paris ngày đầu, vẫn luôn gào thét muốn đi dạo phố, nhưng bởi vì công việc bận rộn, trước ngày trở về Bắc Kinh, Kiều An Hảo và Triệu Manh mới có chút thời gian đi dạo.

Trước khi Manh đi dạo phố, dự tính những món cần mua, lúc ra cửa, Kiều An Hảo nhìn Triệu manh ghi chép một danh sách dài gì đó, còn nói Triệu Manh hoang phí, kết quả đợi đến đi dạo phố, Kiều An Hảo vốn không có ý định mua đồ, còn điên cuồng mua nhiều hơn Triệu Manh, đến cuối cùng một mình cô xách không nổi, để cho Triệu Manh giúp một tay, Triệu Manh nhìn trong tay hai người toàn túi lớn túi nhỏ đều là của Kiều An Hảo, không nhịn được nhái lại lời cô lúc nãy: "Kiều Kiều, cậu nói tớ xài tiền hoang phí, tớ thấy cậu mới đúng đó!"

Sau đó Triệu Manh nghiêng đầu, dùng một bộ hâm mộ ghen tỵ nói: "Dù sao, không có cách, ai bảo ông xã Lục tổng của cậu lại có nhiều tiền như vậy!"

Kiều An Hảo vốn đang lựa chọn dây chuyền ở quầy Chanel, nghe thấy Triệu Manh nói, ngón tay run lên, dây chuyền cầm trong tay rơi trên quầy tủ, sắc mặt Kiều An Hảo có chút mất tự nhiên nhìn nhân viên nói xin lỗi, sau đó đưa hai dây chuyền mình nhìn trúng cho nhân viên gói lại.

Cuối cùng Triệu Manh và Kiều An Hảo đến cửa hiệu Hermes, trước khi Triệu Manh tới, cũng đã chọn trước một cái ví nam, chuẩn bị tặng cho mình bạn trai, cô để cho nhân viên bán hàng giúp mình gói lại, thuận miệng hỏi Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, cậu không muốn mua quà, mang về cho Lục tổng sao?"

Kiều An Hảo đứng một bên, dừng lại khá lâu, mới lắc đầu, rũ mi mắt, không lên tiếng, làm cho người ta không thấu rõ cô đang nghĩ gì.

Hai người đi từ Hermes ra ngoài, cũng đã mệt mỏi, tìm một quán cà phê gần đó nghỉ chân.

Triệu Manh cầm điện thoại di động chụp thành quả cả buổi chiều của mình, gửi cho bạn bè xem, sau đó liếc mắt nhìn Kiều An Hảo ngồi đối diện đang ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó cầm lên điện thoại di động của cô, chụp cho cô một tấm hình, thuận thế đưa điện thoại di động cho Kiều An Hảo, nói: "A, Kiều Kiều, tớ chụp giúp cậu không tệ, có thể đăng lên Weibo.”

Dừng lại một chút, Triệu Manh còn nói: "Kiều Kiều, thân là người đại diện của cậu, tớ cảm thấy có nghĩa vụ phải nhắc cậu, đã lâu rồi cậu không đổi hình mới."

Kiều An Hảo thu hồi tầm mắt, nhận lấy điện thoại di động của mình, liếc mắt nhìn hình Triệu Manh chụp cho mình, không có vấn đề gì, vì vậy liền đăng lên Weibo, ghi thêm sáu chữ: Nước Pháp, Paris, hoàn thành.

Gửi lên Weibo xong, Kiều An Hảo theo thói quen tìm tòi, đánh ba chữ "Lục Cẩn Niên", đang chuẩn bị tìm ra, tay cô hơi ngập ngừng, cuối cùng thoát ra khỏi Weibo.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, mở ra thư mục ảnh trong điện thoại, mở tấm hình cô len lén chụp, hình ngủ cùng một chỗ với Lục Cẩn Niên.

Nửa tháng này làm việc bận rộn, cộng thêm có vài người không muốn tiếp xúc, cho nên mỗi ngày trôi qua bình thường, nhưng hôm nay thanh thản, bất chợt từ trong miệng Triệu Manh nghe được tên của anh, cô mới phát hiện, thì ra là nỗi nhớ đã khắc sâu vào trong xương thịt của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.