Hôn Trộm 55 Lần

Chương 461: Thời gian an nhàn tốt đẹp



Lúc Lục Cẩn Niên tỉnh lại, bên người đã trống không.

Lông mày của anh nhíu lại một phen, mạnh mẽ ngồi dầy, đang chuẩn bị xuống giường đi tìm Kiều An Hảo thì lại thấy bên gối có đặt một bộ quần áo cũ sạch sẽ, chỉ đơn giản là quần dài và áo dài một màu, trên mặt đất là một chậu nước sạch, bên cạnh đặt một bình nước nóng, có một chiếc khăn bông vắt lên.

Lục Cẩn Niên thấy hình ảnh như vậy, không hiểu sao tâm tình trở nên rất bình yên, anh đi đến phía trước chậu nước, cho thêm một chút nước nóng, thấm nước vào khăn mặt, vắt khô, lau qua người, sau đó mặc quần áo vào, rồi bưng chậu nước đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng khách không có một bóng người, cửa nhà rộng mở, Lục Cẩn Niên đi tới cửa, liền thấy được một hình ảnh khiến cho anh kiên định và mềm mại hơn.

Trong sân nhà có một cây cổ thụ rất lớn, Lục Cẩn Niên không biết tên của nó là gì, trên cành cây nở đầy những bông hoa màu hồng nhạt, thân cây sù sì thô ráp, có lẽ đã sống qua rất nhiều năm rồi.

Kiều An Hảo ngồi dưới bóng cây, bên người là một cô bé tầm sáu, bảy tuổi, đang nằm úp sấp trên bàn, cầm bút, tự luyện chữ lên vở.

Kiều An Hảo nhìn cô bé đang chăm chú luyện chữ, nhẹ nhàng không ngừng nhắc nhở

“Không đúng, chỗ này viết sai rồi... Vẫn không đúng, để chị dạy em viết thế nào nhé...”

Theo sau lời nói của Kiều An Hảo, cô liền ôm chầm lấy cô bé, cầm tay của cô bé nắn nón từng nét.

“Tốt lắm, em tự viết thử một lần xem... Ừhm, đúng rồi, giỏi quá, viết thật đẹp... Thật lợi hại...”

Cô bé được khen, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Kiều An Hảo, tiếp tục chuyện chú viết chữ.

Lúc này đã là hoàng hôn, ánh trời chiều đỏ bừng vẩy lên từng phiến cây, có vài ánh rơi rớt xuống người Kiều An Hảo và cô bé kia.

Quần áo cổ trang trên người Kiều An Hảo đã được thay ra, cô mặc một chiếc váy màu trắng, tóc dài được bện thành hai bím, vén qua sau tai buông xuống trước ngực.

Khuôn mặt cô được rửa sạch sẽ, mặt mộc không hề trang điểm, da thịt trắng nõn, lúc nhiễm ánh nắng hoàng hôn, có vẻ không nhuốm bụi trần, hoàn mỹ không tỳ vết.

Gió nhẹ từ từ thổi qua, những cánh hoa trên cây lả tả rơi xuống, rắc trên tóc dài của Kiều An Hảo và cô bé, Kiều An Hảo giơ tay lên cẩn thận lấy cánh hoa xuống.

Lục Cẩn Niên đang bưng chậu nước, dựa vào cửa, nhìn chăm chú hình ảnh trước mặt mình đến mức thất thần, trái tim giống như bị gió nhẹ vờn qua một cái, mềm mại vô cùng.

Cô bé phát hiện ra Lục Cẩn Niên đầu tiên, cô cầm bút, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh, sau đó còn nháy mắt một cái.

Kiều An Hảo thấy cô bé lơ đãng, liền hô tên cô “Niếp Niếp”, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy Lục Cẩn Niên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, liền ngồi ngay ngắn lại, mở miệng hỏi: “Anh dậy lúc nào?”

Lúc này, Lục Cẩn Niên mới hoàn hồn, “Ừhm” một tiếng, đi tiếp ra ngoài sân, đổ nước trong chậu đi, sau đó liền đi về phía dưới bóng cây.

Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, cong khóe môi lên: “Cô bé này là Niếp Niếp, là con gái của nàh này, anh chị Trần đi ra ngoài đồng làm ruộng rồi, tôi thấy nó tập viết, liền chỉ nó vài chữ.”

Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu, liền nhìn về trang giấy mà cô bé đang viết chữ.

Kiều An Hảo cầm tay cô bé viết, coi như còn tình tế, cô bé tự mình viết, thật sự rất xiêu vẹo sứt sẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.