Hôn Trộm 55 Lần

Chương 500: Giải trừ hôn ước (20)



Lục Cẩn Niên ngồi tại chỗ, nghe mọi người câu trước câu sau nhao nhao lên bình luận, vẻ mặt tuy vẫn lạnh nhạt bạc bẽo như cũ, nhưng đáy lòng đã trở nên quay cuồng.

“Cô gái của Kiều gia kia đúng là có biết bao nhiêu thương cảm.”

Lúc Lục Cẩn Niên nghe thấy câu nói kia, trong đầu liền xẹt qua rất nhiều hình ảnh.

Có lúc là chính anh nghe được đoạn đối toại ở trong băng ghi âm của Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc... Cũng có khi là Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cô ôm lấy anh vui mừng đến phát khóc... Đến sau cùng, liền biến thành gương mặt bi thương thống khổ của Kiều An Hảo.

Trái tim của Lục Cẩn Niên, trong nháy mắt giống như bị người ta hung hăng bóp nghẹt một cái, anh lập tức quăng đôi đũa trên bàn, một âm thanh “bốp” vang lên, trong nháy mắt, mọi người trên bàn liền ngậm moomg nhìn về phía Lục Cẩn Niên, thạm chí bàn bên cạnh nghe thấy âm thanh đó cũng nghiêng đầu lại nhìn, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Cẩn Niên.

Sắc mặt của Lục Cẩn Niên âm trầm nói một câu: “Xin lỗi, không thể tiếp tục được”, sau đó cầm áo khoác của chính mình, đá văng ghế đằng sau ra, trước mặt bao người, sải bước đi ra ngoài cửa.

Trợ lý của Lục Cẩn Niên sửng sốt mất một giây đồng hồ, sau đó đứng lên, cười làm lành giải thích với mọi người, vội vàng đi ra ngoài.

Lục Cẩn Niên bước đi rất nhanh, dường như trợ lý phải chạy theo mới bắt kịp được.

Mấy năm nay, ở trên bàn cơm, không thiếu nhưng người bàn tán chuyện... ai đó ở bên ngoài nuôi dưỡng một ngôi sao nhỏ, vợ của ai đó tự sát vì bị vứt bỏ, cũng có người đang nói đến mấy đầ tài này thì liền thổn thức vài tiếng, chỉ riêng anh bình tĩnh không có chút phản ứng nào...

Thậm chí, trong lòng anh có chút tự giễu nghĩ ngợi, những người đàn ông đó, đều thích chơi đùa như vậy sao? Nếu không thì đâu nào tới lượt anh?

Mặc kệ trong lòng anh tự giễu thế nào hay là vẫn không có cảm giác, nói ngắn lại, đều không giống như bây giờ, đột nhiên nghe được Hứa Gia Mộc qua lại với người phụ nữ khác liền cảm thấy phẫn nộ, thậm chí rất tức giận, dường như anh đã biến thành Kiều An Hảo, chính là người bị người kia vứt bỏ.

Kiều An Hảo từng si mê nói với Hứa Gia Mộc “Từ lúc sinh ra đến giờ, em chỉ yêu mình anh”.

Cô và Hứa Gia Mộc cùng nhau lớn lên, bây giờ còn là vợ của cậu ta, anh vậy mà muốn kết hôn với người phụ nữ của cậu ta.

Không phải Lục Cẩn Niên chưa từng nghĩ đến có một ngày Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc tách ra, chính mình sẽ có cơ hội, nhưng giờ, tưởng tượng của anh trở thành sự thật, thế nhưng anh còn chưa thấy được vui vẻ và kích động, ngược lại chỉ cảm thấy đau lòng không nói rõ được.

“Lục tổng, Lục tổng!”

Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng kêu của trợ lý, dừng bước, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn trợ lý bởi vì chạy theo mà thở hổn hển,mở miệng nói: “Đặt vé máy bay cho tôi, hiện tại tôi phải về Bắc Kinh!”

Trợ lý sửng sốt một phen: “Nhưng là, Lục tổng, ngày mai còn có hội nghị, có thể sẽ ký hợp đồng... anh không nên trở về!”

“Hoặc là bố trí cho người khác tới xử lý việc này, hoặc là trực tiếp không ký hợp đồng nữa.” Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi liền ra một quyết định, sau đó tiếp tục nhắc lại một lần, nói: “Nói ngắn lại, đêm nay tôi phải về Bắc Kinh.”

“Lục tổng...” trợ lý còn đang muốn nói gì đó, khuyên nhủ Lục Cẩn Niên, kết quả Lục Cẩn Niên đã lấy điện thoại của mình ra, trực tiếp gọi điện thoại đặt vé.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên bỏ lại tiếng kêu của trợ lý: “Lục tổng”, giơ tay lên, chặn một chiếc taxi, ngồi xuống, nói với trợ lý một câu: “Cậu đi về phòng lấy đồ đạc”, sau đó liền nói với lái xe taxi: “Đến sân bay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.