Hôn Trộm 55 Lần

Chương 517: Không gả đi được, anh cưới em (17)



Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nhìn nhau vài giây, mở miệng giải thích: “Ý tứ rất đơn giản, chỉ là, tôi và Hứa Gia Mộc đã giải trừ hôn ước.”

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên liền ngẩn ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Lúc Kiều An Hảo nói cô chỉ còn độc thân, trong não của anh liền lướt qua ý nghĩ như vậy, chỉ là anh không dám xác định, cho nên mới mở miệng hỏi, lại không nghĩ được, cô vô cùng thản nhiên nói cho anh biết đáp án.

Hồn phách của anh giống như đã bị câu nói của cô đánh tan, phải duy trì trạng thái cứng ngắc đến nửa phút, vẻ mặt mới từ từ thay đổi, hỗn loạn trở thành lo âu, cũng mang theo cả đau lòng, cẩn thận từng li từng tý mở miệng nói: “Kiều Kiều, em đừng khó khăn quá…”

Thật ra trong khoảng thời gian này, Lục Cẩn Niên vẫn nghĩ, sau khi chuyện của Hứa Gia Mộc lộ ra, anh nên an ủi cô như thế nào, thậm chí lúc ban đêm, còn một mình vụng trộm đứng đọc sách tâm lý, muốn tìm hiểu xem anh nên đối diện với cục diện này như thế nào, nếu có thể, anh hận không thể chiếm lấy cô, để cô quên hết những khổ sở này.

“Tôi cũng không khó quá…”

Kiều An Hảo thật sự không cảm thấy gì, thậm chí cô còn cảm thấy sung sướng vì hôm nay đã giải trừ hôn ước với Hứa Gia Mộc, nhưng cô lại không thể nói với anh, lúc trước

cô đồng ý gả cho Hứa Gia Mộc vì để có thể đến gần anh, cô cũng không thể để cho anh hiểu lầm là Hứa Gia Mộc phản bội cô… Kiều An Hảo dừng một lúc, liền cong khóe môi nói: “Thật ra là tôi muốn giải trừ hôn ước với anh Gia Mộc, anh ấy vì giúp tôi, nên mới đi tìm Lâm Thiển Thiển…”

Kiều An Hảo muốn giải trừ hôn ước… vẻ mặt của Lục Cẩn Niên lại sửng sốt thêm lần nữa, anh lặp lại những lời của cô trong đầu đến vài lần, sau đó mới như ý thức được điều gì, trong ngực lại dâng lên cảm xúc kích động và vui sướng.

Cô muốn giải trừ hôn ước với Hứa Gia Mộc, có phải nghĩa là cô đã không còn yêu cậu ta nữa?

“Nói ngắn lại, tôi và anh Gia Mộc, về sau chúng tôi vẫn là bạn tốt… Tôi nói nhiều như vậy, chính là vì muốn nói cho anh biết, tôi thật sự không cảm thấy gì cả…” Kiều An Hảo nhấn mạnh thêm một lần, sau đó thành khẩn nhìn vẻ mặt của anh: “Thế nhưng, Lục Cẩn Niên, cho dù tôi không cảm thấy gì, tôi còn muốn cảm ơn anh trong khoảng thời gian này, luôn quan tâm đến tôi.”

Thật ra Lục Cẩn Niên rất muốn hỏi, vì sao cô lại muốn giải trừ hôn ước với Hứa Gia Mộc, rõ ràng lúc còn trẻ, cô thương cậu ta như thế nào, thế nhưng anh lại sợ chính mình mở miệng lại động vào miệng vết thương của cô.

Sau đó, Lục Cẩn Niên lại cảm thấy được mình lo lắng dư thừa, yêu lâu cũng không có nghĩa là không chia ly, đây là chuyện nam nữ thường tình, có lẽ vì ở cùng một thời gian lâu dài mới nhận ra không phù hợp, nên liền ra đi.

Có gì anh phải truy hỏi nhiều như thế?

Trọng yếu nhất chính là, cô đã kết thúc hoàn toàn với Hứa Gia Mộc, chuyện anh không có tư cách để yêu cô, rốt cuộc cũng đã là dĩ vãng, đây mới đáng để phấn khích, không phải sao?

Sự vui sướng không cách nào kiềm chế, nhanh chóng lan tràn trong mỗi tế bào của anh, khiến anh kích động đến mức run rẩy, anh nhìn chằm chằm đáy mắt cô, ánh sáng lóe lên, âm thanh mở miệng có chút vui mừng khó nhận ra: “Không cần cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.