Hôn Trộm 55 Lần

Chương 549: Yêu em 13 năm [19]



Lục Cẩn Niên tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, trợ lý lập tức lấy quần áo mình đã chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt của anh: “Lục tổng, đây là quần áo ngài phân phó tôi chuẩn bị cho ngài đêm nay cùng ăn cơm với Kiều tiểu thư.”

Trợ lý cố ý nhấn mạnh những từ “Đêm nay” và “Ăn cơm”, quả nhiên sau đó, anh ta liền nhìn thấy được đáy mắt Lục Cẩn Niên chợt lóe ra một tia ảo não.

Rõ ràng lúc trước trợ lý còn nhắc nhở qua anh, nếu chuyện tình thu mua Hứa thị bị lộ, Kiều An Hảo và anh nháo không thoải mái làm sao bây giờ? Anh còn mở miệng nói anh sẽ xử lý. Kết quả đâu? Giận dữ, mất đi tính nhẫn nại, xoay người rời khỏi, đây là kết quả xử lý của anh?

Lục Cẩn Niên giật giật cánh môi, tiếp nhận quần áo từ tay trợ lý lại không xoay người bước vào phòng thay quần áo, ngược lại cầm di động ở trên ghế, tìm số điện thoại của Kiều An Hảo, lúc chuẩn bị gọi điện thoại thì lại đột nhiên dừng lại, cuối cùng đổi thành nhắn tín: [ Thực xin lỗi.]

Thực xin lỗi, cảm xúc quá khích . Thực xin lỗi, thiếu tính nhẫn nại.

Cùng với cảm xúc tiêu cực biến mất, lý trí từ từ thức tỉnh, từng ấy năm tới nay, anh vẫn cảm thấy chính mình rất trấn định, nhưng là duy độc lúc đụng tới Kiều An Hảo, cảm xúc tổng hội khắc chế không được trở nên kích động cùng mẫn cảm.

Lục Cẩn Niên nắm chặt di động, trầm tư một hồi, tiếp tục đánh một hàng chữ: [ Kiều Kiều, đêm nay lúc ăn cơm, chúng ta nói chuyện thật tốt.]

Lục Cẩn Niên nhìn thấy nhắc nhở đã gửi tin nhắn thành công trên màn hình di dộng, liền đưa điện thoại di động thả lại ghế trên, đứng lên, lúc chuẩn bị đi phòng thay quần áo, lại nhớ tới mình còn không có nói địa chỉ cho Kiều An Hảo, vì thế lại cầm lên di động gửi đi một tin nhắn: [ Lệ Cảnh Hiên, tôi chờ em.]

Gửi xong tin nhắn, Lục Cẩn Niên thở ra một hơi thật dài, vẻ lo lắng thời gian dài như vậy, có rất nhiều chuyển biến tốt đẹp, sau đó bước vào phòng thay quần áo.

Kiều An Hảo nhận điện thoại của Kiều An Hạ, biết Hàn Như Sơ vì chuyện của tập đoàn Hứa thị, chịu đả kích quá nặng, nằm trên giường không dậy nổi.

Tuy rằng Kiều An Hảo cùng Hứa gia không có quan hệ huyết thống gì, nhưng từ lúc cô vừa sinh ra hai gia tộc liền tiếp xúc thập phần chặt chẽ, mấy năm nay, Hàn Như Sơ luôn luôn đối xử tốt với cô, hiện nay bà ấy sinh bệnh, cô hẳn là nên đi xem, nhưng là đợi đến lúc cô đến cửa Hứa gia, cả người muốn lại lùi lại, cái loại này ở cửa văn phòng của Lục Cẩn Niên, khi nhìn thấy Hứa Gia Mộc cảm thấy áy náy cùng kích động, từ trong lòng của cô lại lan tràn đi ra.

Tuy rằng chuyện là do Lục Cẩn Niên làm, tuy rằng quan hệ hiện tại của cô và Lục Cẩn Niên khó bề phân biệt ái muội không rõ, nhưng mà ở trong lòng của cô, cô lại theo bản năng đem anh trở thành người nhà, cho nên việc làm của anh, cô tổng cảm thấy chính mình cũng có phần.

Kiều An Hảo đứng ở cửa Hứa gia, chần trừ hồi lâu, mới hít sâu một hơi, nhấn chuông cửa.

Người hầu Hứa gia mở cửa, hẳn là biết cô tới thăm Hàn Như Sơ, mang cô vào cửa đổi giày, chỉ lên trên lầu, nói:“Phu nhân ở trên đó.”

Kiều An Hảo nhẹ nhàng gật đầu một cái, mang theo thực phẩm dinh dưỡng mà mình mua ở trên đường, lên lầu.

Cửa phòng đóng, Kiều An Hảo đẩy cửa đi vào, nhìn thấy quản gia của Hứa gia đang sắp xếp lại đống thuốc bổ chất đống trên bàn trà, chắc là có người vừa mới đến thăm Hàn Như Sơ mang đến .

Hàn Như Sơ nằm ở trên giườn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, có lẽ bởi vì kích động quá lớn, cả người không tinh thần, thoạt nhìn so với bình thường già đi rất nhiều, Hứa Gia Mộc canh giữ ở bên giường, đang ở xoa bóp giúp bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.