Hôn Trộm 55 Lần

Chương 550: Yêu em 13 năm [20]



Nhìn thấy Kiều An Hảo vào đầu tiên, là quản gia của Hứa gia: “Tiểu Kiều tiểu thư, ngài lại đây?”

Kiều An Hảo xé ý cười một chút, nhẹ nhàng gật đầu một cái, đặt thực phẩm dinh dưỡng mình mang đến ở bên cạnh nơi mà quản gia đang phân loại thuốc bổ.

Hàn Như Sơ đẩy tay Hứa Gia Mộc đang mát xa trán ra, ngồi dậy, vỗ vỗ vị trí mép giường bên cạnh mình, nói: “Lại đây ngồi.”

“Bác Hứa, anh Gia Mộc.” Kiều An Hảo hiểu biết đi qua, lên tiếng chào, mới ngồi xuống.

Hàn Như Sơ liếc mắt nhìn thực phẩm dinh dưỡng mà Kiều An Hảo buông xuống một cái, ngữ khí có chút suy yếu, nhưng mà lời nói lại thập phần hiền lành: “Kiều Kiều, cháu đã tới rồi, còn mang cái gì vậy?”

Hứa Gia Mộc săn sóc cầm một cái đệm đặt ở sau lưng Hàn Như Sơ: “Còn không phải Kiều Kiều quan tâm mẹ.”

Quản gia sắp xếp đang lại thực phẩm dinh dưỡng, nói tiếp lời của Hứa Gia Mộc: “Phu nhân nhìn Kiều tiểu thư lớn lên, từ nhỏ liền yêu thương tiểu Kiều tiểu thư, từ lúc ba mẹ Kiều tiểu thư qua đời, mấy năm nay phu nhân đối xử với cô ấy như con gái mình, đương nhiên trong lòng Kiều tiểu thư quan tâm phu nhân.”

Kiều An Hảo nghe được lời của quản gia, áy náy dưới đáy lòng càng dày đặc hơn, cô cụp mi mắt xuống một chút, miễn cưỡng cười trừ, quan tâm hỏi một câu: “Bác Hứa, thân thể bác có khỏe không?”

Mặt Hàn Như Sơ mang ý cười, chắc là bởi vì sinh bệnh, thiếu mạnh mẽ vang dội của ngày thường, âm thanh mở miệng thanh trở nên ôn hòa vô cùng:

“Không có việc gì, lúc ấy cảm xúc hơi xúc động, cả người không biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh.”

Quản gia có chút tức giận nói: “Cái gì kêu không có việc gì, lửa giận công tâm, cảm tạ phu nhân phúc lớn mạng lớn, nếu không phải lúc ấy cố gắng liền trực tiếp bị tức chết rồi......”

“Không cần nói hươu nói vượn ở trước mặt bọn nhỏ!” Hàn Như Sơ đột nhiên lớn tiếng đánh gãy lời của quản gia, bởi vì kích động, bắt đầu dồn dập ho khan.

“Mẹ!”

“Bác Hứa!”

Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đồng thời vươn tay, đi vỗ vỗ phía sau lưng Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ ôm ngực, thở dốc một trận, mới lấy lại sức, ngữ điệu vẫn ôn nhu như cũ: “Ta không có việc gì, lớn tuổi, khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, hôm nay chỉ là vừa khéo.”

Quản gia có phần đau lòng nói: “Phu nhân, đến lúc này, ngài còn che lấp cái gì? Cái tạp chủng kia gọi điện thoại đến đây, rõ ràng vì muốn ngài tức giận, hắn như hổ rình mồi gia sản của tiểu thiếu gia, hắn chính là một con người nham hiểm...... Lúc trước tiểu thiếu gia của chúng ta không nên cứu mạng của cái tạp chủng kia!”

Quản gia một ngụm một cái tạp chủng, Kiều An Hảo nghe cau mi lại một chút, có chút kinh ngạc hỏi: “Cứu mạng gì vậy?”

“Kiều tiểu thư, việc này ngài hẳn cũng không biết, năm 3 tuổi kia, tiểu tạp chủng kia bị bệnh, bệnh ung thư máu, là tiểu thiếu gia của chúng ta hiến tủy cho hắn, nếu không phải có tiểu thiếu gia của chúng ta, hắn sẽ chết! Lúc ấy còn

nói, không có quyền thừa kế tài sản Hứa gia, cũng không thể nhận tổ quy tông, cũng không thể tiến vào cửa Hứa gia, kết quả tạp chủng kia chế giễu, hiện tại trực tiếp động thủ đoạt!”

Năm Lục Cẩn Niên 3 tuổi, bị bệnh ung thư máu, là Hứa Gia Mộc hiến tủy cứu mạng anh?

Khó trách nhiều như vậy năm, Lục Cẩn Niên vẫn luôn không hề quay về Hứa gia, lúc cô đến trường, còn buồn bực, Hứa gia giàu có như vậy, vì sao thoạt nhìn bộ dáng của Lục Cẩn Niên thực nghèo khó, mặc dù cô quan hệ tốt với Hứa Gia Mộc, nhưng mà này là việc riêng của gia tộc họ, nhưng cô vẫn không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.