Hôn Trộm 55 Lần

Chương 713: Vợ chồng Lục Kiều (1)



Kiều An Hảo sợ Triệu Manh và trợ lý nói những chuyện lộn xộn kia , lập tức giành trước nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai Lục Cẩn Niên, giọng nói

mềm nhũn mở miệng nói: "Không có, chỉ là tối hôm qua, anh cúp điện thoại em 2 lần, có chút không vui. "

Thật ra thì rõ ràng là nói lời nói thật, giọng nói còn mang theo chút oán giận, nhưng không biết tại sao, từ trong miệng Kiều An Hảo truyền vào đáy lòng Lục Cẩn Niên, giống như đang làm nũng.

Lục Cẩn Niên hơi có chút kinh ngạc, một lát sau, mới đột nhiên ý thức được dường như có chuyện này.

Thì ra là hôm nay anh gọi điện thoại, cô vẫn cắt đứt, là bởi vì chuyện kia.

Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, nhìn gương mặt Kiều An Hảo gần ngay trước mắt, đường cong mềm mại, da thịt tỉ mỉ hoàn toàn không thấy được bất kỳ lỗ chân lông, tối hôm qua trong điện thoại lời cô nói với anh, ở bên tai một câu một câu lại chậm rãi vang lên, trong lòng xúc động, Lục Cẩn Niên có chút nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng nói: "Kiều Kiều, anh rất vui. "

"Em nói với anh những lời đó, anh rất vui."

Trong phong ăn này, cũng không có bao sương, tiếng động xung quanh ồn ào, nhưng mà lúc Lục Cẩn Niên mở miệng nói ra mấy chữ này dường như cả thế giới cũng trở nên yên tĩnh lại.

Kiều An Hảo cảm giác được đáy lòng giống như bị cảm giác giác ấm áp quấn lấy, trong lòng khẽ phập phòng, khiến cô cảm thấy không thật: "Bởi vì rất vui, cho nên cả đêm từ Mỹ bay về sao?"

"Ừ." Lục Cẩn Niên không có chút nào che giấu đáp một tiếng: "Vốn muốn làm em bất ngờ, kết quả về đến nhà, phát hiện chẳng những không ở nhà, cả căn nhà cũng trở nên bừa bộn không thể đứng.”

Kiều An Hảo nghe đến đó, "À" một tiếng, sau đó nhớ tới bị làm bề bộn, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

Cô vốn suy nghĩ trước thứ sáu Lục Cẩn Niên về, quản gia dọn dẹp trở về như cũ là được, ai biết anh bất chợt quay về…

Vậy nói như thế, anh biết cô đến phòng sách của anh?

Kiều An Hảo lại hô nhỏ một tiếng, nghiêng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên ánh mắt có chút tránh né: "Vậy... Vậy anh cũng biết em lén lấy đồ của anh?"

"Tối hôm qua đã biết." Lục Cẩn Niên nhìn đáy mắt Kiều An Hảo, sáng đến mức khiến người ta cảm thấy lờ mờ.

"Ơ?" Tối hôm qua làm sao biết? Cô lại không nói cho anh biết, anh ở Mỹ mà...

Lục Cẩn Niên gật đầu với trợ lý đối diện: "Tối hôm qua cậu ta gọi cho anh."

Vốn dĩ chuyện bữa tiệc từ thiện tối qua, cũng truyền ra bên ngoài giới quý tộc.

"À." Kiều An Hảo thật thấp giọng đáp một tiếng.

Lục Cẩn Niên không nhịn được giơ tay lên, sờ sờ đầu Kiều An Hảo, khiến tai Kiều An Hảo đỏ lên, anh thấp giọng cười khẽ một tiếng: "Kiều Kiều, cám ơn em."

Ngón tay Kiều An Hảo không nhịn được nắm chặt đũa trên bàn, một lát sau, mới nhẹ nhàng nói: "Không cần cám ơn, ai bảo bà ta ăn hiếp anh…”

Nói giỡn, làm sao Hàn Như Sơ có thể bắt nạt anh?

Mặc dù Lục Cẩn Niên cảm thấy lời của Kiều An Hảo khiến mình bị tổn thương tự ái, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ: "Kiều Kiều, em đang bao che sao?"

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhắc như vậy, mới chợt ý thức được mình nói ra lời đó, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt chung quanh dao động, thoạt

nhìn có chút phấn khích và lo lắng sợ nói chưa hết câu: "Không phải, em nói là ai bảo bà ta bắt nạt anh và con của chúng ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.