Hôn Trộm 55 Lần

Chương 872: Kết thúc (32)



Trình Dạng thu lại nhẫn, đứng lên, giơ tay lên lau nước mắt của cô: “Hạ Hạ, ... anh không muốn công bằng, anh chỉ muốn em.”

Nước mắt của cô rời càng nhiều hơn, Trình Dạng lau mãi không hết, sau cùng trực tiếp nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu hiện tại em không muốn kết hôn, không sao, chúng ta có thể tiếp tục làm người yêu, nếu em sợ chậm trễ anh, cả đời cũng không muốn kết hôn, chúng ta liền làm người yêu cả đời, dù sao, đời này em không lấy chồng, anh cũng không lấy ai.”

Kiều An Hạ “oa” một tiếng, sau đó liền ôm cổ Trình Dạng, khóc như một đứa trẻ.

Trình Dạng ôm cô vào trong lòng, vỗ vỗ sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa...”

Tiếng khóc vẫn không giảm đi chút nào.

Đom đóm dường như không hề biết mệt, lại vẫn không ngừng bay quanh hai người, ánh sáng ấm áp, lúc sáng lúc tối, lóe ra bất định.

-

Thời gian như nước chảy, chậm rãi trôi qua, đảo mắt xuân qua hạ đến, hạ đi thu đến, thu qua, đông về, trong một đêm tuyết rơi tán loạn, Kiều An Hảo cách ngày sinh dự tính chỉ còn một vài ngày, buổi tối liền chợt tỉnh, cô vươn tay theo bản năng, đấy đầy người Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên tỉnh rất nhanh, anh lên tiếng trước hỏi một câu: “Làm sao thế?”, sau đó liền nghe được tiếng đau đớn rên rỉ của cô, cả người liền tỉnh táo lại, anh nhanh chóng bật đèn, nhìn thấy sắc mặt cô trở nên trắng xanh, chăn đệm trên người ướt thành một mảnh, hiển nhiên đã bị vỡ nước ối.

Mặc dù chuẩn bị đầy đủ, nhưng đụng phải loại tình huống này, Lục Cẩn Niên vẫn có chút hốt hoảng.

Anh nhảy từ trên giường xuống, trước tiên gọi điện thoại cho bệnh viện, sau đó cũng không thèm thay quần áo, trực tiếp ôm lấy Kiều An Hảo, đi xuống dưới lầu.

Kiều An Hảo đau đến mức toàn thân đều co rúm lại, Lục Cẩn Niên nhìn thấy dáng vẻ của cô, cả người lại càng thêm hoảng hốt, thậm chí khởi động xe đến hai lần mới được.

Tuyết rơi rất nhiều, tất cả đường phố đều trắng xóa, nhiệt đột rất thấp, bông tuyết rơi xuống đất, liền kết thành băng, tốc độ xe của anh rất nhanh, lúc rẽ ngoạt, Kiều An Hảo còn có thể nghe được tiếng trượt của săm lốp, cô chịu đựng đau đớn, mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, anh đừng quá sốt ruột...”

Đừng sốt ruột? Sao có thể không sốt ruột?

Lúc mang thai, thật sự rất vui vẻ, anh và cô cuối cùng cũng có một đứa bé, gia đình của bọn họ sắp đầy đủ rồi.

Nhưng là hiện tại, nhìn thấy cô đau đớn như vậy, đã từng vui vẻ biết bao nhiêu, hiện tại lại có bấy nhiêu sợ hãi.

Đến bệnh viện, động cơ còn chưa tắt, đã nhảy xuống, sau đó anh liền ôm lấy Kiều An hảo, không hề có phong độ chạy vào khoa phụ sản của bệnh viện.

-

Kiều An Hảo vừa vào phòng sinh, bên ngoài chỉ còn mình anh.

Trong phòng sinh truyền ra tiếng hô tê tâm liệt phế của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên nghe mà trong lòng run sợ, từ trước đến nay tâm lý của anh luôn vững vàng, vậy mà giờ lại có chút kích động không biết nên làm sao, sau cùng lại thấy hoang mang lo sợ, không quan tâm gì nữa lấy điện thoại ra, lần lượt gọi cho Hứa Gia Mộc, Trình Dạng, Kiều An Hạ, trợ lý, Triệu Manh.

Hứa Gia Mộc đến đầu tiên, anh vừa đi ra khỏi thang máy, đã nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.