Rõ ràng Tưởng Kiêu đã nhìn thấy ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ hồn nhiên ác liệt, rõ quá mà, nhóc lưu manh này muốn kéo anh xuống nước chung.
Xuất phát từ mục đích gì nhỉ...
Có lẽ là sợ anh mách lại người lớn, nên cô kéo thêm đồng phạm, hoặc có thể cô chỉ muốn đùa anh thôi – dù sao con nít cũng lương thiện ngây thơ, không giống đám người lớn ngoài kia.
Bất kể cô có mục đích gì, anh cũng không nên quan tâm cô, xoay người bỏ đi mới là hành động chính xác nhất.
Nhưng váy của cô đã ướt gần hết, dính sát vào hai chân, càng khiến cô có vẻ nhỏ bé gầy yếu hơn.
Khoảnh khắc đó, anh sực nhớ câu chuyện trong “Kinh Thánh” mà mẹ từng đọc cho mình nghe, Thượng Đế sáng tạo một thế giới tuyệt đẹp cho Adam và Eva ở vườn địa đàng nhưng khi con rắn tà ác hấp dẫn họ, đã khiến họ tạo thành sai lầm lớn.
Anh nghĩ, cô chính là con rắn ở vườn địa đàng này, nhe hai chiếc răng nanh nho nhỏ, mỉm cười lôi kéo anh phạm tội.
Lý trí là một chuyện, giống như Eva không cự lại được sự hấp dẫn của con rắn mà ăn quả cấm.
Cuối cùng anh cũng đi lên phía trước, nắm tay cô thôi.
...
"Nguyệt Lượng, đừng bỏ rơi anh.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông thình lình vang lên trên đỉnh đầu mình, khiến Tạ Thanh Di run rẩy.
Cô ngước mặt lên, khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm màu lục kia, trái tim cô đột nhiên hẫng một nhịp.
“Em đâu có bỏ rơi anh...”
Cô dời ánh mắt, hàng mi dài rũ xuống, cô nói nhỏ: “Em đâu phải người không hiểu lý lẽ, chẳng phải bây giờ anh đang khiêu vũ với em sao...”
Người ở trước mặt cô không nói chuyện nhưng cô có thể cảm nhận được là anh đang nhìn mình.
Trái tim lại đập nhanh, Tạ Thanh Di nghĩ thầm, không thể tiếp tục như vậy, nếu không tim đập thế này sẽ thành bệnh tim, ngày mai lên trang nhất báo chí thì phải làm sao?
Cô chớp hàng mi, ngước mắt nhìn anh: “Với lại, anh muốn cảm ơn em thế nào đây?”
Tưởng Kiêu hơi nhíu mày: “Cảm ơn em?”
“Ừm, đúng vậy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Thanh Di đầy vẻ tranh công: “Tưởng Đường Tăng, vừa rồi em một thân một mình cứu vớt anh khỏi động Bàn Tơ, không chừng bây giờ các cô ấy đang nói xấu em dữ lắm đó. Ầy, anh làm em chịu thiệt nhiều như vậy, không thể nói một lời cảm ơn em sao?”
"Tưởng Đường Tăng?"
Tưởng Kiêu hơi nhếch cánh môi mỏng, anh nhìn cô:
“Anh là Tưởng Đường Tăng, vậy em là ai? Đại sư huynh, nhị sư huynh, hay Sa sư đệ?”
Tạ Thanh Di: “...”
Khỉ, heo, tên ngốc to con?
Cánh môi đỏ mọng vểnh lên, ngón tay đang trườn trên cánh tay anh không khỏi ra sức véo: “Em là tiên nữ!”
Tưởng Kiêu nở nụ cười ôn hòa: “Ừa, tiên nữ tốt bụng.”
“Đừng nói lảng sang chuyện khác, nói đi, anh định cảm ơn em thế nào đây?”
Tạ Thanh Di nhìn từ trên xuống dưới mà đánh giá anh, đột nhiên nở nụ cười dê xồm: “Nếu không nghĩ ra được gì thì có thể lấy thân báo đáp, em cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
Nụ cười của Tưởng Kiêu hơi cứng lại.
Cánh tay vốn khoác hờ cạnh eo cô hơi nâng lên, ngón tay anh co lại, gõ vào trán cô: “Lại nói bậy.”
Tạ Thanh Di: “...!”
Đáng ghét, lại gõ đầu cô, sớm muộn cô cũng cắn đứt ngón tay anh cho xem!
Hai người ở bên này khiêu vũ, một cặp trai xinh gái đẹp là sự tồn tại cực kỳ chói mắt, đương nhiên hấp dẫn không ít cái nhìn của mọi người.
“Khỏi phải nói, bỏ qua chuyện thân phận, hai người họ ở cạnh nhau quả thực xứng đôi vừa lứa.”
“Đúng đấy, đẹp đôi biết bao.”
“Nhưng cô gái họ Tạ này lợi hại thật, chỉ trong một đêm mà đã lôi kéo được anh Tạ, uống rượu với cậu chủ nhà Âu Dương, bây giờ cô ta lại còn khiêu vũ với anh Tưởng nữa...”
"Ai bảo cô ta xinh đẹp chứ? Xinh đẹp cũng là cái vốn đấy."
Khách khứa xì xào bàn tán, ở khu vực ngồi nghỉ, chủ tịch Trần ngồi ghế sofa làm từ da thật, ông ta mỉm cười nói với Tưởng Việt: “Ông bạn già, nhoáng cái đã qua mấy năm, Tưởng Kiêu nhà ông cũng trưởng thành rồi.”
Tưởng Việt nhìn theo ánh mắt thâm thúy của chủ tịch Trần thì thấy đôi trai tài gái sắc đang cười nói ăn ý trên sàn nhảy, đôi mắt ông ta bỗng chốc nheo lại.
“Nếu tôi không nhìn lầm, cô này là con gái nhà họ Tạ ở thành phố Thượng Hải đúng không?”
“Ừm, là con gái của Tạ Luân.” Tưởng Việt vuốt cằm.
"Thường hay nghe nói Tạ Luân cưng chiều con gái, không ngờ ông ta lại nỡ để con mình bước chân vào giới giải trí.”
Chủ tịch Trần lắc đầu khó hiểu nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Tưởng Việt rằng: “Ông với Tạ Luân là bạn học cũ, lại còn là bạn già với nhau, bây giờ con cái hai nhà đã trưởng thành, hay là đôi bên kết thông gia để thân càng thêm thân?”
Khó mà nhìn thấu ánh mắt của Tưởng Việt, ông ta mỉm cười nói: “Chuyện của đám trẻ, tôi không thích tham gia.”
Chủ tịch Trần chỉ cười thôi, nói thầm: Lão hồ ly nhà ông, ngoài miệng nói là không nhúng tay, vậy hôm nay ông mời bao nhiêu tiểu thư nhà giàu đến đây, chẳng lẽ để chọn mẹ kế cho con trai ông à?
Ở bên kia, Âu Dương Hạo thấy sắc tím bay bay trên sàn nhảy, cậu nhanh tay quay lại clip rồi gửi vào nhóm chat nhỏ của ba người.
Hạo: [Nguyệt Lượng đang khiêu vũ, xoay vòng vòng.jpg.]
Giờ này Tần Cửu cũng đang rảnh, cô ấy ấn vào xem video clip, đột nhiên thốt ra một câu trời móa.
A Cửu: [Phê quá má ơi, xứng đôi quá trời, đây là hoàng tử công chúa trong truyện cổ tích à?]
A Cửu: [Tưởng Kiêu không vào giới giải trí đúng là một tổn thất lớn cho showbiz!]
Hạo: [...]
Âu Dương Hạo bỏ điện thoại di động xuống, nhìn sang cặp đôi đang nhảy múa giữa sàn nhảy, khuôn mặt đẹp trai của cậu dần dần trở nên nghiêm túc.
Ban đầu quay clip, trong mắt cậu chỉ có sự tồn tại của Tạ Thanh Di. Đến khi Tần Cửu khen câu “xứng đôi”, cậu như được quán chiếu tâm tưởng, đột nhiên nhận ra Nguyệt Lượng đang khiêu vũ cùng người đàn ông khác...
Tuy Nguyệt Lượng luôn mồm gọi Tưởng Kiêu là anh trai nhưng Tưởng Kiêu chẳng phải anh trai ruột của cô.
Tưởng Kiêu cũng có khả năng trở thành đối tượng cạnh tranh với mình.
Khi khúc nhạc kết thúc, Âu Dương Hạo để ly rượu xuống, chạy nhanh ra đón: “Nguyệt Lượng.”
Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu rời khỏi sàn nhảy, nhìn thấy Âu Dương Hạo, cô cười nói: “Em trai thối, sao em không lên nhảy vậy?”
Âu Dương Hạo mím môi, nhanh chóng nhìn sang Tưởng Kiêu, lễ phép chào một câu “Tổng giám đốc Tưởng” nhưng ngay sau đó, hai mắt lại nhìn thẳng Tạ Thanh Di: “Em đang đợi chị.”
Tạ Thanh Di ngẩn ra: “Đợi chị làm gì?”
“Vừa rồi chị nói là giúp Tổng giám đốc Tưởng giải vây, bận xong sẽ đến khiêu vũ với em, chị không nhớ sao?” Âu Dương Hạo nhìn Tạ Thanh Di với vẻ nghiêm túc.
Ánh mắt Tạ Thanh Di hơi mơ hồ: “Vừa nãy chị nói thế à?”
Sao cô không nhớ nhỉ...
"Đúng vậy, chị có nói như thế, anh Minh Duật cũng nghe thấy, không tin thì chị đi hỏi anh ấy đi.”
Vẻ mặt Âu Dương Hạo hơi ấm ức: “Chị à, em chờ chị từ lúc đó đến giờ.”
Tướng mạo cậu vốn mày rậm mắt to, dáng vẻ vô tội như một chú cún con thành thật, gọi một tiếng chị đã khiến Tạ Thanh Di mềm lòng, không khỏi hoài nghi, lẽ nào mình thật sự nhớ lầm ư...
Dù sao từ nhỏ đến giờ, nhóc thối này luôn đi theo sau lưng mình, cực kỳ trung thành.
“Được rồi, đừng ấm ức nữa.”
Tạ Thanh Di vỗ vai cậu: “Chị uống nước rồi nghỉ ngơi một lát, vậy mới có sức nhảy với em.”
Khuôn mặt Âu Dương Hạo lập tức giãn ra: “Được ạ!”
Cậu giữ chặt tay Tạ Thanh Di: “Đi thôi, chúng ta qua kia nghỉ ngơi, em vừa phát hiện một loại nước uống có hương vị cực ngon.”
Tạ Thanh Di ừ một tiếng, nhưng cũng không quên Tưởng Kiêu, quay đầu nhìn anh: “Đi chung nhé anh?”
Tưởng Kiêu không đáp mà chỉ đưa tay ra, giữ chặt cổ tay của Âu Dương Hạo: “Buông ra.”
Âu Dương Hạo hơi giật mình: "?"
Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Kiêu nhìn lướt qua bàn tay cậu đang lôi kéo tay của Tạ Thanh Di.
Âu Dương Hạo phản ứng kịp, nhíu mày: "Anh Tưởng, tôi nắm tay Nguyệt Lượng, liên quan gì đến anh?”
Tạ Thanh Di vốn định giải thích “Âu Dương là em trai, nắm tay cũng không sao” nhưng thấy sắc mặt Tưởng Kiêu lạnh nhạt, cô đột nhiên có suy đoán...
Lẽ nào anh đang ghen?
Lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, đôi mắt sáng ngời của cô nhìn anh, đợi anh trả lời.
Sau đó cô thấy Tưởng Kiêu buông tay Âu Dương Hạo ra, ánh mắt anh bình tĩnh, giọng điệu vô cùng đứng đắn: “Cô ấy đã gọi tôi là anh trai, tôi có nhiệm vụ phải thay cô ấy nhắc nhở cậu, đã thành niên thì cho dù quan hệ khác giới có tốt đi chăng nữa cũng phải giữ đúng chừng mực.”
"..."
Âu Dương Hạo nhìn chòng chọc người đàn ông trước mặt, ánh mắt có phần tìm tòi soi mói.
Cậu rất muốn hỏi lại Tưởng Kiêu, vậy anh dùng thân phận anh trai để nói lời này, hay lấy thân phận người trưởng thành khác giới để nói?
Nhưng trước khi cậu lên tiếng, Tạ Thanh Di đã mở miệng: “Được rồi.”
Cô tránh khỏi tay của Âu Dương Hạo, nói với Tưởng Kiêu: “Âu Dương là đứa em trai lớn lên cùng em, em ấy cũng không cố tình. Sau này em ấy sẽ cẩn thận hơn, đúng không Âu Dương?”
Âu Dương Hạo: “...”
Cậu cảm nhận được ánh nhìn của Tạ Thanh Di và ánh mắt sắc bén của người đàn ông đối diện, khẽ ừ một tiếng.
*****
Tiệc tối đến khoảng chín giờ thì các vị khách cũng lần lượt ra về.
Bố con Âu Dương về trước, hai anh em nhà họ Tạ còn đặc biệt ra tiễn.
Vừa mới xoay người đi về thì Âu Dương Hạo bất chợt quay lại, ấp úng một hồi vẫn không nhịn được mà hỏi nhỏ Tạ Thanh Di: “Nguyệt Lượng, có phải chị… Có phải chị thích Tưởng Kiêu không?”
Tạ Thanh Di: “...?”
Việc này có thể nói ra được sao?
Cô âm thầm đánh giá Tạ Minh Duật đứng bên cạnh, giọng điệu không khỏi hơi cao: “Âu Dương, em đừng nói bậy.”
Âu Dương Hạo lộ vẻ bất ngờ đầy vui sướng: “Vậy là chị không thích phải không? Em biết ngay mà.”
Tạ Thanh Di nheo mắt, vội vàng đẩy cậu: “Thằng em trai thúi này, em trở nên nhiều chuyện từ khi nào vậy? Đi nhanh đi, đừng làm bác Âu Dương phải chờ lâu.”
Âu Dương Hạo: Hay quá, cô chạm vào cậu ta rồi!
“Hẹn gặp lại nhé chị Nguyệt Lượng.”
“Đi thôi, thằng quỷ.”
Tạ Thanh Di cạn lời, quay người lại thì bắt gặp ánh mắt của anh trai mình, cô vội vàng bật cười: “Tên kia nhất định là chơi với A Cửu lâu quá rồi nên nói hươu nói vượn.”
Tạ Minh Duật lẳng lặng cất lời: “Em không còn là trẻ con nữa, nên giữ khoảng cách với con trai.”
Cho dù là Âu Dương Hạo hay Tưởng Kiêu cũng vậy, anh lặng lẽ bổ sung trong lòng.
***
Sau khi tiễn nhóm khách cuối cùng, Tạ Thanh Di vốn muốn đi tìm Tưởng Kiêu, hỏi xem ngày mai đi ăn mì trộn tương lúc nào – –
Tuy có thể gọi điện thoại hỏi nhưng cô muốn nói chuyện trực tiếp với anh hơn.
Cô tìm một vòng mà không thấy người, cuối cùng quản gia nói với cô: “Ông chủ đã gọi cậu chủ vào phòng làm việc rồi, nếu cô Tạ có việc gấp thì tôi dẫn cô qua đó nhé?”
Nghe vậy, Tạ Thanh Di vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng làm việc trên tầng.
Hôm nay là sinh nhật của chú Tưởng, Tưởng Kiêu là người thân duy nhất của chú ấy, bây giờ hai bố con đang tận hưởng thời gian riêng của gia đình, cô không nên quấy rầy.
“Không cần đâu ạ, cũng không phải việc gấp.”
Tạ Thanh Di cảm ơn quản gia, về phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc xa hoa và thanh lịch.
Ngay khi người giúp việc ra ngoài, đôi mắt Tưởng Việt lập tức trở nên lạnh lẽo, nghiêm mặt nhìn Tưởng Kiêu đang đứng giữa phòng, trầm giọng quát to: “Quỳ xuống.”