Một khi video casting được công bố thì rất nhanh chóng đã bị sáu mươi nghìn bình luận cùng hai trăm nghìn lượt like tập kích –
Nội dung trong video tổng cộng có sáu nữ diễn viên, lực lượng fan của sáu nhà tụ tập lại với nhau thật sự quá khủng, huống hồ gì còn có một lượng lớn người qua đường ghé lại hóng chuyện.
# Buổi casting công khai “Nguyệt Mãn Tây Lâu#
# Kỹ thuật diễn xuất của Tạ Thanh Di#
# Tạ Thanh Di quần áo học sinh dân quốc#
# Lễ trao giải diễn xuất xuất sắc của sao nữ#
Chỉ trong một giờ đồng hồ, bốn hashtag có liên quan chiếm giữ top bảng hot search.
Một bộ phim điện ảnh còn chưa bắt đầu quay đã liên tiếp lên nhiều hot search như thế, lòng hiếu kỳ của người qua đường cũng bị gợi lên, dù sao cũng đang rảnh rỗi, vậy nên thuận tay bấm vào đoạn video đó.
Trong video, cùng một góc máy, cùng là các giám khảo đó, cùng là phần biểu diễn không có vật thật, điểm khác nhau duy nhất là sáu nữ diễn viên, đây là phần đánh giá kỹ thuật diễn chân chính.
Số lượng chia sẻ liên tục tăng lên, khu bình luận cũng cực kỳ náo nhiệt –
[Đệt đệt đệt, người cuối cùng lên sân khấu chính là Tạ Thanh Di à? Suýt chút nữa thì tôi không nhận ra luôn đấy!]
[Bộ đồng phục học sinh này của em gái cũng ổn phết đấy a a a a! Cực kỳ trong sáng, đẹp đến độ gà trống trong phạm vi trăm dặm quanh nhà tôi cũng gáy theo này!]
[Có sao nói thế, kỹ thuật diễn xuất của Tạ Thanh Di này được đấy, diễn nữ học sinh trong sáng ấy vậy mà lại chẳng hề cấn tí nào.]
[Cô ấy mới hai mươi tuổi, vốn đang vào độ tuổi học sinh đấy thôi, collagen và hơi thở thanh xuân tràn đầy không phải chỉ để trưng cho đẹp thôi nhé!]
[Cá nhân tôi cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Hạ ảnh hậu càng tốt hơn, diễn thật sự rất có sức hút.]
[+1, tôi cũng cảm thấy kỹ thuật diễn của Hạ Tiêu Vũ tự nhiên hơn, ảnh hậu quả không hổ là ảnh hậu.]
[Hạ Tiêu Vũ mặc sườn xám quả thật quá là tuyệt vời, hít hà hít hà, chị ơi em có thể chị ơi!]
[Diễn xuất của ảnh hậu đúng là không có gì để bắt bẻ nhưng nữ chính của bộ phim này hình như bắt đầu diễn từ năm mười sáu tuổi nhỉ? Ảnh hậu trông tương đối ngự tỷ, có cảm giác diễn học sinh không thích hợp cho lắm.]
Sau khi so sánh hai người có kỹ thuật diễn xuất nổi trội nhất, các netizen mới bất tri bất giác nhận thức được, lý do mà bên phía Weibo chính thức của đoàn làm phim thả đoạn casting này ra là để bác bỏ tin bôi đen Tạ Thanh Di cướp vai diễn trên hot search, vì thế các netizen lại sôi nổi quay về đề tài chính --
[Tôi cười chết, fans của nhà lmd có mặt mũi lớn nhường nào mà lại cảm thấy xqy đoạt vai nữ chính của cô ta thế.]
[Phải rồi, trông mấy nữ diễn viên đi casting, idol nhà các người có kỹ thuật diễn kéo chân sau nhất đấy nhá.]
[Lúc biên kịch xem lmy biểu diễn, không nhịn được nổi mà trợn mắt xem thường mấy lần há há há há.]
[Chắc là nhìn nhân vật dưới ngòi bút của mình bị diễn thành như thế cũng quá là cạn lời đi ấy chứ.]
[Thế này coi như là lần vả mặt thứ hai đến từ bên official Weibo của đoàn làm phim nhỉ? Lần trước lmy lén lút post Weibo cũng bị bên official Weibo vả mặt.]
[Ha ha ha, mị ưng official Weibo này rồi đấy, bác bỏ tin đồn và vả mặt xếp hạng nhất.]
Bởi vì một đợt động tác này, official Weibo của “Nguyệt Mãn Tây Lâu” tăng vèo vèo gần mấy triệu fan.
.......
“Sao bọn họ dám! Tôi không đồng ý công bố casting, bọn họ dựa vào đâu mà công bố chứ!”
Nhìn thấy trên Weibo đột nhiên trào ra một đống bình luận tiêu cực, Lâm Mộng Dao cực kỳ phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp cũng bởi vì biểu cảm mất khống chế mà có vẻ dữ tợn: “Chị Linh, em muốn kiện bọn họ! Bây giờ chị lập tức liên hệ với luật sư giúp em! Em muốn kiện chết bọn họ!”
Người đại diện của Lâm Mộng Dao xoa xoa mi tâm, khuyên nhủ: “Vô dụng thôi, chị đã lật xem hợp đồng ký trước khi casting, trên đó có một mục ghi chú đã nói rõ ràng, nếu trong tình huống mà bên phía đoàn làm phim cảm thấy cần thiết thì có thể công khai nội dung casting với bên ngoài… Hơn nữa chị cũng đã hỏi thăm các nghệ sĩ khác, đạo diễn Mục đã rào trước với bên bọn họ rồi… Còn bên phía chúng ta…”
Chị Linh im lặng.
Từ đầu đến cuối đạo diễn Mục không hề liên lạc với bọn họ, có lẽ là bị lần hành động này của bọn họ chọc giận rồi.
“Dựa vào đâu mà chuyện tốt gì cũng bị Tạ Thanh Di chiếm hết thế? Nếu là thua trong tay Hạ Tiêu Vũ, em tâm phục khẩu phục nhưng cái con Tạ Thanh Di này dựa vào đâu chứ…”
Lâm Mộng Dao vẫn còn nhớ đến mối thù ở phòng nghỉ lần trước, nghiến chặt răng, cầm lấy di động: “Em muốn tìm tổng giám đốc Vương, ông ấy đầu tư cho Mục Kim Xuyên ba mươi triệu, Mục Kim Xuyên lại dám đối xử với em như thế sao! Ông ấy phải đòi lại lẽ công bằng cho em mới đúng!”
Chị Linh vừa nghe thế, vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Ấy, em chờ đã --"
Lâm Mộng Dao: “…?”
Vẻ mặt chị Linh ngượng ngùng: “Chị mới vừa nghe được, bên phía Mục Kim Xuyên từ chối khoản đầu tư ba mươi triệu của công ty giải trí Vân Mộng.”
Lâm Mộng Dao trợn mắt há hốc mồm: “Từ chối hả? Não ông ta úng rồi hay sao, có tiền đầu tư mà lại không cần?”
Chị Linh lắc đầu: “Chị cũng không rõ cho lắm…”
Tâm tư Lâm Mộng Dao lúc này rối loạn hết lên, suy nghĩ một lát nhưng vẫn là cầm di động lên, dự định hỏi thăm lão già tình nhân kia một chút.
Nào biết một cuộc rồi lại hai cuộc điện thoại gọi đi, bên phía đối phương vẫn chỉ luôn là tiếng nhắc nhở “Tạm thời không có người nghe máy” lạnh như băng.
“Cái lão già này!” Lâm Mộng Dao tức giận mắng, “rầm” một tiếng điện thoại di động bị đập thật mạnh xuống bàn.
Trong phòng nhất thời lâm vào sự yên lặng đầy áp lực.
Bỗng nhiên, Lâm Mộng Dao nói chắc như đinh đóng cột: “Em biết rồi, nhất định là cái con Tạ Thanh Di đó giở trò quỷ! Là kim chủ sau lưng cô ta che chở cho cô ta! Lúc trước trong bữa tiệc tối ở Aurora, cô ta bị một thư ký gọi lên lầu hai, đạo diễn Mục nhìn chằm chằm thư ký đó rất lâu, hiển nhiên là đã nhận ra thư ký đó.”
Cô ta nói rất chắc chắn, chị Linh lại thở dài: “Cho dù em biết thì thế nào, đó là người mà đạo diễn Mục cũng không thể trêu vào được, chúng ta có thể dây vào hay sao? Huống chi cũng không ai biết kim chủ của cô ta rốt cuộc là ai.”
Trong đáy mắt Lâm Mộng Dao chợt lóe lên vẻ độc ác, không cam lòng cắn răng: “Sớm hay muộn gì cũng sẽ để lộ đuôi cáo mà thôi.”
……
Ánh mặt trời buổi chiều tà, Tạ Thanh Di lười biếng nằm trên sofa, vừa chơi game, vừa nghe nhạc, vừa đọc những bình luận tâng bốc mà các fan dành cho cô --
[Em gái diễn cũng quá tuyệt vời rồi, chờ mong quá đi mất, lúc đó tui phải dắt cả nhà tui đến rạp chiếu phim ủng hộ!]
[Cảm ơn đoàn làm phim đã lựa chọn Nguyệt Lượng của chúng em, Nguyệt Lượng bảo bối cực kỳ chuyên nghiệp, nhất định sẽ diễn thật tròn vai Tô Hàn Yên.]
[Tiểu Tạ mặc đồng phục học sinh cũng soft quá rồi! Lúc vừa lên sân khấu cứ như là thiên kim đại tiểu thư thời dân quốc ấy. Vừa nhận diễn là khí thế cả người khác bọt ngay, tuyệt quá rồi.]
[Tui muốn bốc phét về kỹ thuật diễn của em gái quá đi mất, cảnh lúc ngã lăn ra đất ấy, thoạt nhìn đau quá trời quá đất, tim tui cũng hồi hộp theo luôn nè.]
Nghe vậy, Tạ Thanh Di dời mắt khỏi màn hình, nhẹ giọng nói: “Đó không phải là kỹ thuật diễn gì hết, tôi thật sự bị ngã đau…”
Nhạc Nhạc vừa nghe thế thì trợn tròn mắt: “Chị, chị chuyên nghiệp thật đấy!”
Tạ Thanh Di duỗi tay ra hiệu dừng lại: “Đừng đừng đừng, đây chỉ có thể xem như là yêu cầu cơ bản của diễn viên, còn không trèo được tới chuyên nghiệp đâu.”
Đối với thân phận là ngôi sao này, thái độ của Tạ Thanh Di tương đối tùy ý.
Nhưng đối với thân phận là diễn viên này, thái độ của cô vẫn luôn rất nghiêm chỉnh.
Rốt cuộc ước mơ của cô chính là trở thành một diễn viên vĩ đại chứ không phải trở thành một ngôi sao vĩ đại.
Nhạc Nhạc ở bên kia tiếp tục nói, Ta Thanh Di làm nhiệm vụ hằng ngày xong, vừa định quay gacha thì trên màn hình xuất hiện tin nhắn Wechat mới.
Vừa nhấp vào là thấy, là tin nhắn trong group chat của ba người.
Hạo: [@ All, A Cửu, Nguyệt Lượng, cuối tuần này là ngày đẹp trời, cùng đến trang viên Vân Sam cưỡi ngựa nhé?]
Hạo: [Cảm thấy đã lâu không cưỡi ngựa rồi, tuần này còn có biểu diễn đua ngựa nữa.]
A Cửu: [Cuối tuần này à? Ặc, không rảnh, phải đi Hong Kong một chuyến, thứ ba tuần sau mới về.]
Hạo: [Hả? thở dài/]
Hạo: [Còn Nguyệt Lượng thì sao? Tháng sau em phải về nước M rồi, chúng ta tổng cộng cũng không hội họp được mấy lần.]
Cách màn hình mà cũng có thể cảm nhận được nỗi ai oán như một chú cún lớn của Âu Dương Hạo.
Tạ Thanh Di nhướn nhướn mi, hỏi Nhạc Nhạc lịch trình làm việc của mình, biết được chiều cuối tuần có một cuộc phỏng vấn thì nói: “Em thương lượng với bên kia một chút, phỏng vấn sửa lại vào buổi sáng, thời gian buổi chiều chị cần để trống.”
Nhạc Nhạc rất nhanh đã đi bàn bạc với bên kia, không bao lâu sau, cô ấy che điện thoại lại hỏi: “Chị, bên kia hỏi đổi thành chín giờ sáng có được không?”
Tạ Thanh Di gật đầu, đôi môi đỏ chậm rì rì phun ra một chữ “Được”, ngón tay nhỏ dài gõ màn hình.
Diane: [Chiều cuối tuần, gặp nhau ở trang viên Vân Sam.]
Hạo: [Thật ạ?! Mắt lấp lánh.jpg]
Diana: [Lừa em làm gì. Xoa xoa đầu chó.jpg]
A Cửu: [Sự hâm mộ đến từ người nhà quê.jpg]
Ba người đấu meme trong group chat một lúc rồi mỗi người lại bận bịu công việc riêng của mình.
Tạ Thanh Di bên này vừa rời khỏi giao diện trò chuyện thì chợt phát hiện mình có thêm một thông báo yêu cầu kết bạn màu đỏ.
Cô không để tâm chút nào mà nhấn mở, phát hiện là của cái cô Từ Bội Bội lúc trước.
Tuy rằng hai người không có bao nhiêu giao thoa nhưng nghĩ đến đều là người cùng giới, hơn nữa cái đồ ngu ngốc châm ngòi ly gián này ngu ngốc đến mức cực kỳ thú vị, Tạ Thanh Di nhấp đồng ý.
Bội Bội Xu: [Wow, thế mà cô lại đồng ý à?]
Bội Bội Xu: [Tôi còn tưởng cô sẽ không kết bạn với tôi chứ, giật mình/]
Diane: [À, thế tôi xóa.]
Bội Bội Xu: [Chotto matte!!! Nguyệt Lượng tiên nữ, đại mỹ nữ, xin hãy thủ hạ lưu tình.]
Diane: […]
Diane: [Đột nhiên gửi lời mời kết bạn cho tôi làm gì?]
Bội Bội Xu: [Thấy hot search trên mạng nên đến chúc mừng cô đấy!]
Bội Bội Xu: [Lúc này Lâm Mộng Dao tưởng chơi được cô, ngược lại lại tự vác đá đập chân mình, thật là hề chết tôi rồi.]
Cô ta lại gửi một đống tin nhắn đến, chủ yếu chia làm hai loại, một loại là tâng bốc Tạ Thanh Di, một loại là vui sướng khi thấy người khác gặp họa với Lâm Mộng Dao.
Blah blah nói xong, cô ta lại gửi cho cô một biểu cảm thẹn thùng chọt chọt ngón tay: [Thanh Di, tôi thật hâm mộ cô có thể diễn chung với Bạc Thanh Trạch, anh ấy là thần tượng của tôi, tới lúc đó khi cô vào đoàn có thể xin giúp tôi chữ ký được không?]
Tạ Thanh Di: “…”
Cái đồ ngu ngốc này lại coi mình là bọn đầu cơ à?
Khóe miệng cô hơi giương lên, trả lời: [Phí dịch vụ 8888 tệ, zfb hay vx đều được.]
Bội Bội Xu: [???]
Diane: [Cấm trả giá.]
…
Tối thứ Bảy trời đổ một trận mưa, sáng sớm Chủ nhật thì ánh mặt trời lại chiếu rọi rực rỡ, các lùm cây ở sơn trang Vân Sam đều hiện lên một vẻ xanh mướt tươi mát xinh đẹp.
Trường đua ngựa giải trí và quần thể sơn trang nghỉ dưỡng này đều là sản nghiệp của gia đình GINO - Âu Dương.
Hiếm lắm mới có được bầu không khí sau buổi trưa cuối tuần sáng sủa tươi mát như thế này, sau khi xem một trận đua ngựa khiến cho lòng người kích động, một nhóm phú hào đi đánh golf, chơi snooker, cưỡi ngựa hoặc là chọn một nơi có phong cảnh dễ chịu để uống trà nói chuyện phiếm.
Cách một cánh cửa sổ sát đất sạch sẽ cực lớn, ánh mặt trời trong vắt bao phủ lên bãi cỏ bằng phẳng mênh mông ở dưới lầu, có một đôi nam nữ trẻ tuổi, mỗi người dắt theo một con ngựa, sóng vai mà bước ra.
Nam sinh trẻ tuổi dáng người cao to, mặc một chiếc quần yếm màu trắng, cách ăn mặc rất có phong cách của cao bồi viễn tây, dắt theo một con ngựa có màu nâu sẫm.
Mà cô gái bên cạnh cậu ta mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa tím trắng đan xen, đội một chiếc mũ bảo hiểm màu trắng, phía sau là một con tuấn mã khỏe mạnh toàn thân màu bạch kim.
Dưới ánh nắng sáng ngời, nữ chủ nhân và con ngựa đều lấp lánh tỏa sáng, cực kỳ chói mắt.
“Tổng giám đốc Tưởng?”
Tổng giám đốc Từ của tập đoàn Vens thấy người ở đối diện thất thần, theo ánh mắt anh nhìn xuống dưới, trong đáy mắt cũng lướt qua một tia kinh ngạc: “Ấy, con ngựa kia chẳng phải không cho ai cưỡi hay sao? Sao lại dắt ra đây thế…”
Tưởng Kiêu mặc một bộ tây trang đen im lặng không nói, ngón tay thon dài như có như không mà vuốt ve tách cafe bằng sứ trắng.
Tổng giám đốc Từ thấy anh vẫn đang nhìn, cho rằng anh tò mò về con ngựa này, vội giải thích: “Tổng giám đốc Tưởng, quanh năm anh đều ở Bắc Kinh nên có lẽ không biết, con ngựa này là bảo bối của chủ nhân sơn trang Vân Sam, huyết thống cao quý, đã từng đạt giải, còn có tên là… là gì ấy nhỉ… là Lan Đình…”
Tưởng Kiêu: “Lance.”
“À phải phải phải, hình như là thế.” Tổng giám đốc Từ liên tục gật đầu, chợt nhận ra được gì đó. “Tổng giám đốc Tưởng biết con ngựa này à?”