Hương đàn hương bốc lên từ bên trong lư hương, ánh đèn ấm áp trong phòng đổ xuống, im lặng bao trùm lên hai người.
Ngón tay thon đặt trên bờ vai mảnh khảnh của cô gái chậm rãi thu lại, Tưởng Kiêu lùi về phía sau nửa bước, gương mặt với những đường nét thâm thúy không có nhiều biểu cảm.
Khi bắt gặp ánh mắt tủi thân của cô, đôi mắt hồ ly màu xanh đậm kia khẽ nheo lại, giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc của anh trai: “Em đã lớn rồi, không thể làm như vậy nữa.”
Nghe vậy, Tạ Thanh Di phồng mặt, bất mãn lẩm bẩm: “Em không lớn, tiên nữ vĩnh viễn mười tám tuổi.”
Tưởng Kiêu không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Ba giây sau, Tạ Thanh Di thua trận dưới ánh mắt của anh, cô thở dài, rút tay về: “Không ôm thì không ôm, ai thèm.”
Vừa nói, mắt cô vừa chuyển đến những món ăn thịnh soạn trên chiếc bàn vuông bằng gỗ gụ, hai mắt cô sáng lên: “Tất cả đều là món em thích ăn.”
Trước mặt Tưởng Kiêu, cô không biết khách sáo là gì, kéo ghế ngồi xuống.
“Những món này là đặc biệt chuẩn bị cho em sao?”
“Biết em sẽ đói.”
“Ai da, hết cách rồi, nếu ăn no bụng sẽ phồng ra, mặc váy sẽ không đẹp nữa.”
Cầm lấy chiếc đũa, Tạ Thanh Di gắp một miếng cá hồi, sau đó chấm một ít mù tạc, cho vào miệng: “Ngon lắm, rất tươi ngon.”
Tưởng Kiêu chậm rãi đi đến chủ tọa, ánh mắt khẽ lướt qua bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái: “Tay, còn muốn thổi không?"
Tạ Thanh Di giật mình, khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô chỉ thuận miệng nói bừa, ai mà biết lại gặp nhau trong buổi tiệc từ thiện Aurora tối nay.
“Không cần thổi.”
Cô nghiêng đầu, chiếc hoa tai kim cương vẽ một vòng cung lộng lẫy trong không khí, cô mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt: “Gặp anh là không còn đau nữa.”
Tạ Thanh Di không quan tâm, gắp thêm một miến lươn nướng, vừa ăn vừa nhìn người thanh niên bên cạnh.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen phẳng phiu, không cài cúc đầu, để lộ ra vị trí yết hầu, có lẽ vì anh đang tham gia một bữa tiệc chính thức nên mái tóc dày đã được chải lên, khuôn mặt khác lạ của anh cũng hoàn toàn lộ ra.
Nghe nói, mẹ ruột của Tưởng Kiêu là người Mỹ.
Tuy trưởng bối của hai nhà là bạn cũ nhưng cho đến nay Tạ Thanh Di vẫn không biết lai lịch của mẹ đẻ Tưởng Kiêu.
Cô từng nghe mẹ nói, chú Tưởng từng sống rất nhiều năm ở phố Wall Street của nước M, không yêu cũng không kết hôn, đột nhiên một ngày nọ, chú dẫn theo Tưởng Kiêu sáu tuổi về nước.
Đối với việc này, người ngoài cuộc cũng có rất nhiều suy đoán—
Một số người nói rằng Tưởng Kiêu là con của chú Tưởng với tình nhân ở nước M, có người nói anh được nhận nuôi ở cô nhi viện, một số người còn nói anh được sinh ra từ phương pháp mang thai hộ.
Tóm lại không ai biết mẹ ruột của anh là ai.
Điều chắc chắn duy nhất là dựa vào ngoại hình lai này của Tưởng Kiêu, mẹ ruột anh chắc chắn không phải người Châu Á.
Người ta thường nói con trai giống mẹ, không thể nghi ngờ rằng Tưởng Kiêu thừa hưởng gen của người mẹ bí ẩn kia, với mái tóc nâu lạnh, mũi cao, mắt sâu, môi mỏng, giống như tường vi trong đêm, trông giống như nam thần trong tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại, tuấn tú phi phàm.
Đôi mắt anh lại giống bố mình, là một đôi mắt hồ ly tuyệt đẹp.
Khác với đôi mắt đen của bố mình, con ngươi của Tưởng Kiêu có màu xanh lục thẫm, lộng lẫy như một viên ngọc quý, đôi khi lại giống như mắt động vật.
Những người kinh doanh từng tiếp xúc với Tưởng Kiêu đều thích so sánh đôi mắt của anh với một kẻ thần bí, máu lạnh.
Tạ Thanh Di thì khác, cô rất thích đôi mắt của Tưởng Kiêu, cảm thấy trong đôi mắt đó có một vẻ đẹp và một sự dịu dàng khó tả.
Cô rất thích so sánh đôi mắt của anh với alexandrite vào ban ngày, con cáo trắng của Altai…
“Em nhìn anh như vậy làm gì?”
Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai.
Tạ Thanh Di lấy lại tinh thần, khẽ chớp mắt: “Lần cuối gặp anh là hai tháng trước, khó khăn lắm mới được gặp, thế mà không được nhìn nhiều một chút sao? Nếu không, biết đến khi nào mới được gặp lại.”
Nói đến đây, cô nói thêm: “Hình như em thấy anh đẹp trai hơn rồi thì phải? Ừm, màu đen rất hợp với anh.”
Tưởng Kiêu trời sinh da trắng, mặc áo sơ mi màu đen lên người, cộng với khí chất lạnh lùng cấm dục kia, giống như một ma cà rồng trong lâu đài hắc ám.
Tạ Thanh Di vẫn nhớ khi cô mười năm tuổi, cô thích truyện tranh và phim về ma cà rồng một cách điên cuồng, sau đó, trong một buổi vũ hội, cô nhìn thấy Tưởng Kiêu mặc vest đen đứng trong vườn hồng, cô lập tức choáng váng.
Mọi thứ xung quanh anh như tĩnh lặng và nhợt nhạt, chỉ có anh sống động và tươi sáng, tỏa sáng rực rỡ.
Ngay lúc đó, tim cô đập loạn xạ, hồn kìa khỏi xác.
Giờ nghĩ lại, đó có lẽ là cái gọi là tình yêu bắt đầu.
“Nhắc mới nhớ, tại sao tối nay anh lại ở đây?"
Tưởng Kiêu lắc lắc ly Singapore Slung trong tay, chất lỏng màu đỏ lựu tỏa ra màu sắc đẹp đẽ đến lạ thường dưới ánh đèn ấm áp, cô lười biếng nói: “Bữa tiệc từ thiện này thật nhàm chán…”
Tưởng Kiêu gắp một miếng mỡ cá ngừ vây xanh chấm vào mù tạt: “Anh có đầu tư cho quỹ từ thiện tối nay.”
“Ồ, hóa ra là như vậy.”
Tạ Thanh Di nhíu mày: “Anh về nước lúc nào thế? Hai ngày trước em còn nghe anh trai nói anh đang ở Matxcova bàn công việc mà.”
“Mới bay về vào tối qua.”
Ánh mắt anh vô tình nhìn sợi dây chuyền alexandrite dưới xương quai xanh thanh tú của cô gái, đôi mắt xanh của Tưởng Kiêu hơi nheo lại: “Em lại gầy hơn rồi.”
Tạ Thanh Di thở dài: “Hết cách rồi, các ngôi sao nữ thường rất khắt khe với khuôn mặt và dáng người của mình. Hơn nữa dạo này em đang cố gắng đi thử một vai diễn, để phù hợp với vai diễn này, em cần phải giảm ít nhất năm cân.”
Tưởng Kiêu từ từ đổi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Chính là vai diễn em nói lúc ở dưới tầng sao?”
Tạ Thanh Di hơi sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên một tia vui sướng.
Chẳng lẽ vừa rồi anh ở trên tầng nhìn cô sao?
Thấy cô bị tên béo kia làm cho ghê tởm, cho nên mới kêu thư ký Triệu đến cứu?
“Vâng, đó là bộ phim mới của Mục Kim Xuyên.”
Cô nở một nụ cười xinh đẹp, nhìn anh nói: “Em đã đóng phim truyền hình rất nhiều năm rồi, cũng đến lúc chuyển sang phim điện ảnh rồi. Kịch bản này khá hay, kể thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, vừa có tình yêu nam nữ, vừa có tình yêu quốc gia.”
Trên bàn ăn là nói thích hợp để nói chuyện nhất, ngón tay mảnh khảnh của Tưởng Kiêu đặt nhẹ lên mép bàn: “Góc nhìn nữ chính?”
“Không phải.” Tạ Thanh Di lắc đầu: “Nam chính có vai trò quan trọng hơn, câu chuyện dựa trên góc nhìn của anh ta, tuy nhiên, tuyến nhân vật của nữ chính khá đầy đủ.”
Tưởng Kiêu nhướng mắt: “Hửm?’
“Nữ chính vốn là một cô bé ăn xin được nam chính bảo lãnh vào học ở một trường nữ sinh. Nhưng chiến tranh nổ ra khiến học sinh chạy toán loạn khắp nơi, nữ chính bị bắt cóc và bị bán vào kỹ viện, trở thành một gái gọi nổi tiếng. Sau này cô gặp lại nam chính, nam chính lúc này là nhân viên tình báo ngầm của đảng ta, để giúp nam chính truyền tin tình báo, nữ chính chủ động tiếp cận kẻ thù…”
Nói đến đây, cô chợt dừng lại, gắp một con tôm sốt ngọt cho vào miệng.
Thấy cô cố ý dừng lại, khóe môi Tưởng Kiêu khẽ cong lên một độ cong khó phát hiện, ngay sau đó liền trở lại vẻ mặt bình thường, phối hợp hỏi: “Sau đó?”
Tạ Thanh Di nở một nụ cười hài lòng, nói tiếp: “Sau đó cô ấy đã thành công giúp nam chính hoàn thành nhiệm vụ và hy sinh một cách danh dự. Ai da, dù sao vai diễn này rất thảm, nói chung phim dân quốc đều rất thảm.”
“Ăn xin, học sinh, gái gọi…”
Tưởng Kiêu chậm rãi nói những từ này, sau đó nhìn chằm chằm vào cô: “Tuyến trưởng thành của nhân vật rất khúc chiết, muốn diễn tốt cũng không dễ dàng.”
Tạ Thanh Di hất cắm: “Nếu dễ thì làm sao em có thể đặt tay vào được cúp ảnh hậu chứ? Em muốn chọn cái gì đó khó để khiêu chiến bản thân.”
Chợt nghĩ đến điều gì đó, cô nói: “Em thấy vai ăn xin với học sinh này em có thể diễn tốt nhưng vấn đề là vai gái gọi, hình như có hai cảnh tình cảm mãnh liệt… Em bằng này tuổi rồi nhưng chưa từng hôn ai, anh nói xem, chẳng lẽ nụ hôn đầu của em phải cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất à?”
Cô gái đưa tay chống cằm, đôi mắt hạnh trong veo.
Tưởng Kiêu cụp mắt: “Nếu không muốn, em có thể tìm diễn viên đóng thế.”
Giọng nói bình tĩnh không có chút cảm xúc nào, trong phòng bao nhất thời im lặng hai giây.
Có lẽ do cánh cửa đã đóng lại, mùi đàn hương hơi nồng nặc, Tạ Thanh Di đưa tay sờ mũi: “Cũng không hẳn là không muốn, dù sao ước mơ của em là trở thành một diễn viên vĩ đại, yêu nghề kính nghiệp là điều kiện cần thiết.”
Cô nhún vai: “Đợi đến lúc đó xem đối phương là ai đã, nếu đẹp trai thì không sao, có hôn cũng không bị lỗ.”
Tưởng Kiêu: “…”
Tự dưng thấy khó chịu.
Những ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên cổ áo, anh tháo thêm một chiếc cúc, cố gắng kìm nén cảm xúc không nên có kia, chậm rãi nói: “Bác Tạ chỉ có mỗi một cục cưng là em, chắc chắn ông ấy sẽ không vui khi em thân mật với các diễn viên nam khác.”
Bất cứ một người bố nào cũng sẽ quan tâm đời sống tình cảm của con gái, vì sợ củ cải trắng thơm ngon nhà mình sẽ bị con heo nào đó gặm đi mất.
Bố của Tạ Thanh Di cũng là kiểu người này, bởi vì gần bốn mươi tuổi mới có được một cô con gái như này, trong mắt ông, công chúa nhỏ nhà mình cái gì cũng tốt, giống như vầng trăng sáng trên núi, làm sao có thể có người đàn ông nào xứng với cô.
Hơn nữa, đời tư của các diễn viên trong showbiz rất hỗn loạn, nếu không phải lúc trước Tạ Thanh Di khăng khăng muốn vào, Tạ Luận đã chẳng để cho cô bước chân vào showbiz.
Tạ Thanh Di đã không hề quan tâm nói: “Em đang hy sinh cho nghệ thuật, em cũng hai mươi tuổi rồi, bố em cũng không thể kiểm soát em kết giao với ai hay thân mật với ai.”
Tưởng Kiêu mím môi, ánh đèn yếu ớt rọi xuống khuôn mặt anh, khiến nó bị nhuộm một tầng cảm xúc khó phân biệt.
Một lúc lâu sau, anh nhìn cô gái trước mặt, gật đầu: “Cũng đúng, chớp mắt cái em đã lớn rồi.”
Hai mươi tuổi là tuổi hợp pháp để kết hôn.
“Anh nói như thể anh già hơn em lắm ý, anh chỉ lớn hơn em có năm tuổi mà thôi.”
Tạ Thanh Di không thích giọng điệu như ông già này của anh, khuôn mặt nhăn nhó nhìn chằm chằm anh, gằn từng chữ: “Tưởng Kiêu, đừng đối xử với em như một đứa trẻ.”
Rõ ràng cô không còn nhỏ nữa.
Ngón tay mảnh khảnh siết chặt, cô hơi duỗi thẳng eo, để đường cong trên người cô lộ rõ hơn.
To phết, cô thầm nghĩ, cỡ 36C.
Hành động nhỏ của cô gái hoàn toàn bị Tưởng Kiêu nhìn thấy.
Đường viền cổ áo được may bằng lụa mỏng, mặt dây chuyền đá quý ôm sát vào làn da mỏng manh trắng như tuyến, phía dưới thấp thoáng có một vòng cung tròn trịa.
Ánh mắt anh tối sầm lại, quay mặt đi chỗ khác, cầm ly sâm banh, ngửa đầu lên uống cạn.
Sau đó, anh đặt ly rượu xuống, hơi cong ngón tay lại, gõ lên cái trán trắng nõn của cô gái: “Biết rồi, đứa trẻ lớn.”